MỘT ĐỜI TRẦM LUÂN

"Ngươi biết gì không, ta nghe nói trong triều đình sắp có liên hôn!"

"Liên hôn sao? Là ai với ai vậy?"

"Còn là ai nữa, là tướng quân đương triều ấy! Triều Thái Nam trong miệng mọi người thường nhắc đến đó!"

Hai bà thím cứ nói chuyện rôm rả với nhau.

Mà tất cả đều bị y nghe thấy mồng một.

Hai vai y run rẩy liền kiềm không được mà chạy đến hỏi bọn họ.

Đám người đó vốn không biết nam nhân họ nói đến là kẻ mà bọn họ khinh bỉ suốt mấy tháng qua. Chỉ thấy y đột nhiên nổi khùng liền tỏ ý ghét bỏ.

A Luân lúc đó không tin, cả ngưòi cứ run rẩy mà chạy về nhà.

Lâm gia gia thấy vậy cũng sốt sắng chạy theo y. Nhưng khi về tới nơi A Luân đã tự nhốt mình trong phòng.

Lâm gia gia khi đó còn muốn nói có lẽ là người trùng tên mà thôi. Nhưng ông đã không thể nói được nên lời gì. Bởi lẽ nếu chỉ trùng tên vậy thì tại sao Thái Nam lại không quay về tìm y. Tại sao lại mất tích mấy tháng nay?

Cứ thế mấy ngày sau, y tự nhốt mình trong phòng không chịu ăn uống. Lâm gia gia nhìn thấy cũng sốt ruột lo lắng. Có lần thấy y không có động tĩnh liền phá cửa xông và. Liền thấy y nằm co người ôm chặt bộ hỷ phục bản thân tự may.

Nhìn hình ảnh đó, nước mắt Lâm gia gia liền không kiềm được mà tuôn trào.

Trên đời này tại sao lại có một kẻ ngốc như A Luân vậy chứ?

Cũng chừng hai ba ngày sau. Ông luôn bầu bạn với y giúp y ra khỏi vết thương trong lòng. Sau đó, hai người quyết định dọn đi để tránh y nhìn cảnh mà nhớ lại những chuyện không vui.

Cũng là ở đây ông gặp được vợ mình. Sau đó hai người kết duyên với nhau. Người giúp ông may hỷ phục cũng là A Luân. Và dù đã qua mấy năm, ông vẫn biết bộ hỷ phục đầu tiên y may vẫn còn cất trong cái gương ở dưới gầm giường. Y...vẫn luôn chấp niệm với Thái Nam...

Kể đến đây, mắt Lâm gia gia lại đỏ ửng. Suốt thời gian đó, A Luân thật sự đã trải qua rất nhiều chuyện.

- Khi ấy phụ thân có lẽ là đã bị gài bẫy...

Triều Thái Phong còn nhớ Lưỡng Nguyệt có kể bà ta cùng Triều Thái Thái đánh thuốc phụ thân. Có lẽ cũng là vì chuyện này....

Lâm gia gia nghe hắn nói cũng đoán ra hắn đã biết được vài phần câu chuyện. Ông gật đầu. Sau đó nói tiếp.

- Khi hai người họ gặp lại, A Luân đã trốn tránh phụ thân cháu không dám đối mặt. Lúc đó ta vì tức thay cho y mà không ngần ngại đánh phụ thân cháu một trận. Nhưng mà hắn lại rất ngoan ngoãn mà cho ta đánh. Cháu có thấy hai người đó thật ngốc hay không?

Tuy là đang chê cười hai người kia nhưng rõ ràng nước mắt của Lâm gia gia lại không ngần tuôn trào.

Triều Thái Phong và Cao Thừa An đều rõ. Đó là những hồi ức mà ông không bao giờ quên được. Những hồi ức về một tình bằng hữu thưở niên thiếu bồng bột nhưng lại khắc cốt ghi tâm.

- Gia gia, mọi chuyện đã qua lâu rồi. Họ có lẽ cũng không muốn người mãi như vậy..

Cao Thừa An nhìn ông khẽ nhẹ nhàng an ủi.

- Lão già này lẩm cẩm một chút mà thôi! Chuyện cũng lâu rồi! Còn gì mà khóc với rơi lệ cơ chứ? Được rồi, để ta kể tiếp cho hai đứa nghe.

Lâm gia gia xua tay cười nói. Nhưng đôi mắt đã bán đứng ông từ lâu.

Hắn và y cũng không nói gì chỉ im lặng tiếp tục nghe câu chuyện dang dở.

Sau những ngày vất vả. Cuối cùng Thái Nam và A Luân còn có cả Lâm gia gia cũng có cơ hội ngồi trò chuyện thẳng thắng với nhau.

Hóa ra hắn không đến tìm bọn họ là vì bị phụ mẫu nhốt lại trong phủ. Chưa kể đến còn bị đánh thuốc lên giường với nữ nhân kia. Mà hiện tại người đó còn đang mang trong mình cốt nhục của hắn.

Nghe những lời đó, tâm trạng y nặng nề như bị đá đè nặng. Y hiểu rõ bản thân và hắn đã không còn cơ hội nữa rồi. Làm sao y có thể...ích kỷ tới nỗi cướp đi hạnh phúc gia đình của người khác. Vì thế khi hắn nói xong y đã có ý định cắt đứt tất cả. Nhưng Triều Thái Nam cứng đầu không nghe. Cứ không ngừng bám lấy y. Dẫu cho y có đuổi hắn, chửi mắng hắn thế nào.

"Là ta có lỗi với ngươi! A Luân, ta không cần biết miệng đời này thế nào. Họ muốn nói gì ta, chửi rủa ta cũng được! Là Triều Thái Nam ta không yêu thương thê tử, hay Triều Thái Nam ta phụ nghĩa tào khang cũng vậy! Ta nhất định sẽ không bao giờ buông tay ngươi! Trong lòng ta vốn dĩ chỉ có một mình A Luân ngươi mà thôi!"

Những lời nói ấy mạnh mẽ xâm chiếm trái tim y. Y biết bản thân sai nhưng không thể rời bỏ hắn. Người nam nhân này là mối tình đầu của y. Là ngươi ngự trị trái tim y không cách nào xóa bỏ. Vì thế y chấp nhận làm càn cùng hắn. Dẫu cho có bị người đời chửi rủa là hồ ly tinh đi chăng nữa...

Những ngày tháng đó, cả hai lại trở về như thuở mới quen. Yêu thương nhau đùm bọc.

Lâm gia gia biết họ làm vậy là sai nhưng ông cũng không ngăn cản bởi ông là người đã chứng kiến tình yêu của họ. Chứng kiến sự đau thương mất mát của họ.

Chỉ là những ngày tháng hạnh phúc không bao lâu, bi kịch của cả hai lại một lần nữa ập đến.

Và vở kịch hai người vốn chuẩn bị lại một lần nữa không cách nào có thể kéo màn biểu diễn...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi