MỘT ĐỜI TRẦM LUÂN

Một thời gian sau đó, người đàn bà với danh phận là nương tử của Thái Nam bỗng xuất hiện trước mặt họ. Chưa kể, còn dắt theo một đứa nhỏ đến. Mà đứa trẻ này Lâm gia gia và y đều không thấy rõ mặt. Bởi lẽ đều bị tên người hầu đằng trước che đi.

Lâm gia gia vốn không muốn đón tiếp người này nhưng ả ta lại ngang nhiên xông thẳng vào nhà. Bên cạnh còn có một vài tên hầu cận. Nhưng đám hầu cận lại không vào chung mà chỉ ở bên ngoài trông chừng tiểu hài tử.

Lúc đó A Luân đối diện với ả ta. Ánh mắt của ả sâu như tu la địa ngục. Một ánh mắt căm hận đầy mưu mô xảo quyệt.

Ả ta nhìn y không tiếc lời châm chọc. Thậm chí nói y là loại bán nam bán nữ mê hoặc chồng người khác. A Luân khi đó cũng chỉ im lặng không để ý. Vì y biết mục đích ả ta đến đây chắc chắn không phải chỉ để dằn mặt bản thân là chính chủ.

Quả nhiên sau một hồi mắng chửi thõa thích ả ta liền quăng lên bàn một tờ giấy. Sau đó bắt y phải viết lại toàn bộ y chang.

Y khi đó ngờ nghệch không hiểu gì đương nhiên càng không làm theo lời ả ta.

Như biết rõ y sẽ có thái độ như vậy, ả ta cười phá lên. Sau đó liếc mắt nhìn ra bên ngoài chỗ đứa trẻ ban nãy cùng đám hầu cận đứng.

"Ngươi ái Triều Thái Nam lắm phải không? Có biết thằng bé ngoài đó là ai không? Là hài tử của ta và hắn! Ây dà, Triều Thái Nam thật sự cũng rất thương đứa con này...nhưng mà ta thì không!"

"Ngươi muốn gì?"

"Ồ ta tưởng ngươi bị câm đấy! Ta muốn gì sao? Ta nói rồi, ngươi mau viết bức thư này, nếu không..."

Ả ta nở nụ cười thích thú. Ánh mắt lại đảo ra bên ngoài. Cũng là lúc một tên hầu cận bỗng thủ sẵn con dao nhỏ sau lưng mình.

Cả y và Lâm gia gia đều bị tình cảnh trước mắt làm cho hoảng sợ. Người đàn bà này điên rồi! Đó là con của ả ta và Thái Nam cơ mà!

Lưỡng Nguyệt phấn khích nhìn vẻ sợ hãi trên gương mặt hai người. Thấy Lâm gia gia có ý muốn chạy ra chỗ đứa trẻ liền cười khẩy hăm dọa.

"Chân ngươi nhanh, hay dao của họ nhanh? Làm chuyện ngu ngốc thì thằng nhãi đó sẽ chết sớm mà thôi, mà nó chết là vì các ngươi đó!"

"KINH TỞM! ĐÓ LÀ HÀI TỬ CỦA NGƯƠI!"

A Luân không thể nào chấp nhận được liền phẫn nộ lên tiếng. Làm sao lại có người mẹ nào nhẫn tâm như vậy? Cả tính mạng của con mình cũng đem ra làm một vụ cá cược?

Nhưng Lưỡng Nguyệt lại rất hờ hững. Ả ta thong thả đếm số. Nói nếu y không làm theo thì ả ta sẽ không chịu trách nhiệm.

Vì thế cuối cùng y chỉ có thể làm theo lời ả ta. Viết một bức thư với nội dung kỳ lạ.

Cũng là tối hôm ấy, Thái Nam đến tìm bọn họ. Y liền không ngần ngại mà nói cho hắn nghe mọi chuyện. Triều Thái Nam gật đầu tỏ ý đã hiểu. Sau đó nói sẽ đưa y vào cung diện kiến hoàng thượng - cũng là bằng hữu lâu năm của hắn vừa mới lên ngôi một năm đổ lại. Binh quyền cũng đã vững. Lòng tin của quan thần cũng hoàn toàn giành được. Nếu nhờ người đó khuyên nhủ phụ mẫu cho hắn và Lưỡng Nguyệt hòa ly có khả năng rất cao họ sẽ đồng ý. Dẫu sao phụ mẫu hắn cũng chỉ cần một đứa cháu nối dỗi tông đường. Con của hắn nhất định cả hai sẽ chăm sóc tốt, khiến đứa trẻ trở thành người hạnh phúc nhất trên đời.

A Luân lúc đó nghe hắn nói xong liền bất ngờ đến rơi lệ. Hóa ra mấy ngày nay hắn vì chuyện này mà không đến tìm y. Sắc mặt hắn cũng vô cùng nhợt nhạt, có lẽ là do không ăn uống đều độ....

Kế đó hai người tạm biệt Lâm gia gia rồi cùng nhau lên kiệu để trở vào cung tiếp kiến.

Chỉ là không ngờ một đi cả đời lại không thể trở lại...

- Tiếp đó hôm sau, ta nghe mọi người nói có hai người bị té khỏi vách núi. Lúc đó ta liền bồn chồn lo lắng, cảm thấy bất an trong người nên đi xem thử. Ai ngờ....thật sự là Thái Nam và A Luân....có lẽ vì vị trí hai người khá khó tìm cho nên quan quân không tìm được xác vì thế ta đã giúp cả hai xây mộ. Để hai người cùng chung một huyệt, kiếp sau gặp lại sẽ mãi không xa rời..

- Có lẽ không phải vì vị trí khó tìm...người đàn bà đó thật sự rất nhẫn tâm...

Triều Thái Phong nhắm mắt lại. Lòng ngực nhói lên một cách đau đớn.

Phụ thân...A Luân thúc thúc...

- A Phong ý cháu là gì? Chuyện Thái Nam và A Luân có gì liên quan đến người đàn bà đó?

Lâm gia gia vốn không biết nội tình bên trong câu chuyện. Ông chỉ nghĩ họ xui xẻo nên bị rơi kiệu thiệt mạng. Nhưng nghe Triều Thái Phong nói như vậy sắc mặt liền không khỏi biến chuyển.

Chẳng lẽ....chẳng lẽ...

- Là Lưỡng Nguyệt...là bà ta mua chuộc người khiêng kiệu. Là bà ta muốn mạng của hai người họ...

Cảm nhận được bàn tay hắn đang run rẩy. Giọng nói cũng nghẹn ngào nhưng nước mắt lại chẳng thể tuôn rơi. Cao Thừa An bên cạnh liền khẽ nắm tay hắn. Y không nói gì chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay người nọ. Giống như muốn bao học hắn, giúp hắn bình tĩnh lại.

- Khốn nạn! Ả đàn ta đó đúng là còn hơn cả loài sâu bọ, rắn rết!

Lâm gia gia không kiềm được sự phẫn nộ trong lòng. Trên đời này, sao lại có nữ nhân tâm kế kinh tởm đến mức này? Trong mắt ả đàn bà đó tính mạng con người rẻ mạc đến mức nào cơ chứ?!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi