MỘT ĐỜI TRỌNG SINH MUỐN ĐƯỢC YÊN ỔN!


Như Không đại sư gương mặt hiền từ, tuy đã lớn tuổi nhưng da dẻ hồng nhuận, nhìn vô cùng có hồng phúc.
Lòng Hoàng Uyển Như thả lỏng một chút, một vị đại sư hiền từ như vậy thì có lẽ sẽ làm người khác an lòng hơn.
“Vị thí chủ này, trong lòng oán niệm sâu sắc, vẫn là nên buông đi.” Như Không đại sư vẫn từ tốn nói.
“Oán niệm? Ngài… biết tôi xảy ra chuyện gì sao?” Hoàng Uyển Như có chút không tin.
“Dù là ác nghiệp đời trước hay đời này, để họ tự chiêu nghiệp.

Có cơ hội dẹp bỏ vô minh, người vẫn nên trân trọng, một thân tạo nên phúc báo, thiện duyên sẽ tới.” Như Không đại sư hiền từ cười nói.
Hoàng Uyển Như trong lòng không cam tâm, tại sao lại bỏ đi chứ? Một đời trước nàng có bao nhiêu khổ sở, bao nhiêu đau đớn.

Nếu cứ như vậy bỏ qua cho họ, công bằng sao?
“Ngài thấy không công bằng?” Như Không đại sư nhìn ánh mắt ửng đỏ, vẻ mặt không cam tâm của Hoàng Uyển Như thì khuyên giải.
“Đúng.

Nếu ngài đã biết, ta hỏi ngài, một đời trước ta bị họ hại thảm, một đời này nếu ta không làm gì thì có phải kết cục vẫn như trước? Bảo ta buông? Vậy họ sẽ buông tha ta sao? Còn những người thân của ta thì sao?” Lòng Hoàng Uyển Như dậy sóng.
Bao nhiêu ấm ức không biết nói cùng ai, bao nhiêu đau thương chỉ biết kìm nén.

Nàng sống lại một đời mỗi bước đi phải tính toán, còn tính toán cả phần của người thân nàng.
Chỉ sợ một chút sai sót, thì thảm cảnh kiếp trước sẽ lặp lại.

Làm du hồn còn phải nhìn thấy người thân bị hãm hại thê thảm, nói nàng buông bỏ, công bằng ở đâu? Đạo lý ở đâu?

“Vị thí chủ này, người thử nghĩ xem, vì đâu nên nỗi duyên kiếp trước?” Như Không đại sư lại hỏi.
“Vì quyền lực, vì sự tham lam của bọn.

Còn vì gì chứ?” Hoàng Uyển Như không khống chế được cảm xúc.
“Mọi nhân duyên đều là quả của một oán nghiệp kiếp trước.

Nhân quả trong đạo luân hồi này không dứt, người muốn tiếp tục vòng nhân quả lẩn quẩn sao? Oán niệm kia buông xuống, tích thiện đức, nhận thiện căn.

Tự người có thiện căn sẽ được tai qua nạn khỏi, ai gieo oán nghiệp ác kiếp trước, đời này không quay đầu thì trả quả gấp vạn lần.

Người nên buông oán niệm.” Như Không đại sư khuyên nhủ.
Hoàng Uyển Như vẫn chưa hiểu hết hàm ý của vị đại sư này, ý ngài là muốn nàng buông bỏ oán niệm kia? Mặc kệ bọn người kia làm ác?
“Thí chủ, đừng nghi ngờ, đừng suy nghĩ quá nhiều.

Trong cõi này có gì là thật? Có chăng chính là do vọng tưởng của con người mà ra, nếu kiếp này đã không có thật, người hà tất phải giữ oán niệm kia.

Người may mắn tạo phước trạch thâm sâu, trả hết nghiệp kiếp trước, sống lại một kiếp nay nên phải trân trọng.” Như Không đại sư lại nói.
“Chưa kể thiện nghiệp này tích đủ, người sẽ hóa độ cho người thân cũng có thể.” Ngài lại tiếp lời.
Nói xong Như Không đại sư lại nhắm mắt như vào thiền định.
Hoàng Uyển Như nghe xong ngồi tĩnh lặng suy nghĩ, Như Không đại sư nói đúng, nàng là trùng sinh một kiếp.

Nhưng nếu nói nàng buông tay đừng làm gì cả, nàng cảm thấy không cam tâm.
“Đại sư… nếu ta vẫn cứ muốn báo thù?” Hoàng Uyển Như thăm dò hỏi.
“Làm lành tránh dữ, được mất về sau chính là do thiện nghiệp này.

Nếu cứ cố chấp làm ác, quả báo nhãn tiền.” Như Không đại sư vẫn nhắm mắt, nhưng âm thanh vang vọng chính điện.
Hoàng Uyển Như hơi giật mình, nàng suy nghĩ lời đại sư nói.

Đây không lẽ là muốn nói nàng nếu tiếp tục cố chấp thì sẽ gặp quả báo.
Trong lòng Hoàng Uyển Như có chút lo sợ.
“Như Không đại sư, cúi xin chỉ điểm.” Hoàng Uyển Như thành tâm cúi lạy.
“Thí chủ, người trải qua đau khổ là thật, nhưng đang tạo nghiệp cũng là thật.

Chi bằng cắt đứt nó, người buông bỏ thù hận đi thôi, thiện duyên sẽ tự khơi dậy.” Như Không đại sư giảng giải.
“Nếu thí chủ tiếp tục chấp mê bất ngộ, mất đi chính là tình thân vốn có.

Thứ mà người bảo vệ là thật hay là giả người còn chưa rõ sao?” Như Không nói xong mỉm cười, lại làm một thủ ấn.

“Duyên nay đã rõ, thí chủ về đi.

Tích cực hành thiện, đừng làm việc ác.” Như Không nói xong thì nhập định.
Hoàng Uyển Như muốn nói gì đó nữa nhưng dù gọi tên ngài hay nói gì thì Như Không đại sư vẫn ngồi không động.
Nàng ảo não đi ra ngoài, vẫn luôn suy nghĩ về lời nói của Như Không đại sư.

Ngài nói không phải không có lý, chỉ là bảo nàng bỏ đi thù hận là chuyện quá khó, huống hồ bọn họ là năm lần bảy lượt nhắm vào nàng.
Đây là bảo nàng chờ chết?
“Tham kiến Công chúa.”
Ngay lúc Hoàng Uyển Như còn đang suy nghĩ thì một giọng nói nhẹ nhàng vang lên cắt ngang suy nghĩ của nàng.
“Lãnh nhị tiểu thư, miễn lễ.”
Lãnh Khiết Quân vô cùng linh động, tuy nhìn nàng ta nhiều lắm chỉ có mấy phần thanh tú, nhưng sự linh động thoải mái của nàng ta làm Hoàng Uyển Như dễ chịu đi mấy phần.
Ít nhất nàng ta không giả dối xảo trá như bọn người Lưu Lam Nhược kia.
“Lãnh nhị tiểu thư là đang muốn đi đâu sao?” Hoàng Uyển Như quan tâm hỏi.
“Thần nữ muốn đi ra sau sân chùa này, nghe nói ở đó buổi chiều rất đẹp, còn có cây hoa hoàng yến đang đến mùa nở rộ.” Lãnh Khiết Quân thật thà trả lời.
“Ồ, nghe thật thú vị.

Ta có thể đi cùng ngươi không?” Hoàng Uyển Như lên tiếng.
Lãnh Khiết Quân nghe vậy có chút thụ sủng nhược kinh, bình thường Công chúa đối với nàng ta chỉ có sự lãnh đạm.
Ai ai cũng nói là Lưu Lam Nhược là khuê mật của Công chúa, vì vậy ai gặp Lưu Lam Nhược cũng phải khách khí mấy phần.
Trong các tiểu thư quan gia vì ganh ghét mà nói xấu Lưu Lam Nhược, kéo theo danh tiếng Công chúa.
Nhìn Công chúa rất linh động, lại không cao ngạo như bọn họ nói, cũng không lạnh nhạt như trước, Lãnh Khiết Quân cũng không câu nệ.
“Được.

Đi cùng Công chúa là vinh hạnh rồi.” Lãnh Khiết Quân cười tươi, con người hào sảng không hề có tâm cơ.
Hoàng Uyển Như chính là thích tính cách này, nàng nhớ rõ kiếp trước Lãnh Khiết Quân chính là người hiểu rõ đạo lý.


Khi cả kinh thành khinh bỉ nàng, chỉ có nàng ta lại cho rằng Công chúa nàng đây là quá ngốc nên bị người hãm hại.
Tuy lời nói không dễ nghe nhưng cũng xem như thực sự chỉ có nàng ta quan tâm tới vị Công chúa ngu ngốc là nàng.
“Lãnh tiểu thư có vẻ rất thích cảnh đẹp.” Hoàng Uyển Như bắt chuyện.
“Tất nhiên rồi, đẹp thì ai không thích.

Nhưng người đẹp chỉ là vẻ ngoài, chỉ có cảnh thiên nhiên không dối gạt chúng ta thôi.” Lãnh Khiết Quân cảm thấy vị Công chúa này không tồi, có thể kết bạn.
“Nói hay lắm.” Hoàng Uyển Như cảm thấy Lãnh Khiết Quân này có nhiều suy nghĩ khá hay ho.
Tới vườn sau chùa, một vườn hoa hoàng yến vàng rực nở rộ, nhìn đẹp đến ngỡ ngàng.
Lãnh Khiết Quân vương tay hái thì bị Hoàng Uyển Như ngăn lại.
“Đừng, hoa đẹp khi ở trên cây thôi, ngươi hái về nó sẽ tàn mất.

Huống hồ đây là nơi tôn nghiêm, ai có ý xấu ngươi sẽ bị phạt.” Hoàng Uyển Như là quan tâm nhắc nhở.
“Thật sao? Chỉ hái hoa mà còn bị phạt? Quá mức rắc rối rồi.” Lãnh Khiết Quân ngây thơ hỏi lại.
“Công chúa à, người có phải quá lo không, ta không nói, người không nói, sẽ không ai biết nha.” Lãnh Khiết Quân nghĩ gì đó rồi nói.
Nhìn cái nháy mắt kia của Lãnh Khiết Quân, lòng Hoàng Uyển Như mềm một chút, thật không biết làm sao.
Lúc Hoàng Uyển Như còn không biết phải làm sao thì một đoàn mệnh phụ phu nhân đi đến.
“Ai đang phá hoại thế kia?” Giọng quát của một phu nhân nào đó vang lên.
Hoàng Uyển Như nhanh chóng ôm hoa từ tay Lãnh Khiết Quân vào người.
“Là ta.” Nàng lên tiếng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi