MỘT ĐỜI TRỌNG SINH MUỐN ĐƯỢC YÊN ỔN!


Đám mệnh phụ kia nhìn thấy quả thực là Công chúa Hoàng Uyển Như, sau lưng còn có Lãnh Khiết Quân thì lại vô cùng bất ngờ.
Vốn có người báo với họ, tiểu thư quan gia nào đó đang hái hoa phía sau chùa, mà hành động này là gì chứ? Trong Tĩnh Thanh tự, một cành cây ngọn cỏ là của Phật gia, sao có thể hái đi, vậy là không tôn trọng các ngài rồi.
Mà kẻ kia lại là tiểu thư quan gia, gia giáo này sao có thể để như vậy, mệnh phụ kia là những người có cấp bậc, họ luôn muốn thể hiện, sao có thể bỏ qua.
“Chúng thần tham kiến Công chúa.” Cả đám mệnh phụ đều hành bán lễ, theo sau là các vị tiểu thư.
“Miễn lễ đi.” Hoàng Uyển Như thẳng lưng, lạnh nhạt nói.
Khí thế này khác xa với lúc nãy ở cùng Lãnh Khiết Quân, nhìn thấy màn này Lãnh Khiết Quân nhận ra bản thân gây phiền toái rồi.
“Chẳng hay các vị đến đây là vì chuyện gì?” Hoàng Uyển Như lên tiếng trước.
Nàng biết mệnh phụ là những phu nhân quan gia của gia tộc lớn, có phẩm cấp, lời nói đều sắc bén như dao.

Hẳn là họ không phải không chuẩn bị mà tới, mà đối tượng lần này nhắm đến là Lãnh tiểu thư kia.
Hoàng Uyển Như vẫn chưa hiểu ai lại hại nàng ta chứ? Làm sao bọn họ biết Lãnh Khiết Quân ngắm hoa sẽ hái hoa?
“Chúng thần là nghe có người bẩm báo, có người phá hoại… cho nên…” Đồng Mẫn sau lưng một vị mệnh phụ lên tiếng.
“Cho nên là tới chấn chỉnh, muốn xem là ai?” Hoàng Uyển Như tiếp lời.
Cả đám im lặng, trong lúc này một vị mệnh phụ nhìn trang phục có lẽ là phẩm cấp cao lên tiếng.
“Bẩm Công chúa, trong sách có dạy những vật ở trong chùa không nên mang đi, đó là thể hiện sự không tôn kính.

Có thể ngắm nhìn, có thể tán thưởng, nhưng không được động niệm làm của riêng.” Du Ninh Lan, nhị phẩm cáo mệnh phu nhân, cũng chính là mẫu thân của Phong Hạo Nguyên lên tiếng.

Nhìn bà ta, Hoàng Uyển Như nhíu mày, tay nàng vô thức nắm chặt cành hoa trong tay.
Một đời trước, bà ta mang phẩm cấp nhị phẩm cáo mệnh phu nhân, dương dương tự đắc.

Sau đó, vì nhi tử lấy được Công chúa, thăng lên làm chính nhất phẩm cáo mệnh.
Vậy thì thôi đi, ra ngoài tung tin xấu về nàng, mẫu hậu vì nàng nên không dám làm gì bà ta, chỉ có thể xoa dịu.
“Phong phu nhân, theo như lời ngươi nói, ta là đang phá hoại của chùa, không tôn kính sao?” Hoàng Uyển Như mạnh bạo hỏi.
“Thần phụ không dám.” Tuy miệng nói không dám nhưng bà ta lại tỏ ra một bộ dáng chết không sờn.
“Hoa là ta hái, hái cũng hái rồi, nhưng ta cũng không đem ra khỏi Tĩnh Thanh tự.

Vì được cơ duyên lành, được Như Không đại sư thuyết pháp, tuy nhiều điều chưa rõ, nhưng số hoa này là ta muốn tự thân hái xuống, làm thành tràng hoa dâng lên chính điện.

Vậy cũng là không được?” Hoàng Uyển Như mỗi câu đều là chất vấn cùng khẳng định.
Những người kia cũng không ai dám lên tiếng, quả thật điều này là hoàn toàn đúng, chỉ là trước giờ họ còn chưa thấy ai hái hoa của chùa tự dâng chùa.

Này quá cưỡng tình đoạt lý.
“Bẩm Công chúa, nếu người đã nói vậy, là do chúng thần phụ thất lễ, cũng phát từ tâm muốn bảo vệ thanh tịnh của nơi đây mà thôi.” Một vị mệnh phụ khác lên tiếng thay Du Ninh Lan.
“Ồ, ta muốn hỏi các người, Hàn phi trong cung hái hoa của ngự hoa viên, dâng mẫu hậu ta là tỏ lòng thành kính.

Vậy ngự hoa viên là của ai? Vậy là thất lễ? Hoa đẹp nơi đây không đâu bì được, hoa đẹp dâng lên đó chính là sự tôn kính.” Hoàng Uyển Như rõ ràng rành mạch nói một tràng.
Mệnh phụ cũng không ai dám lên tiếng nữa, họ dù sao cũng đã luống tuổi, ban đầu cũng không xem Công chúa có bao nhiêu năng lực.

Chỉ có thân phận Công chúa được sủng ái mà thôi, ai ngờ lại đến mức sắc bén như thế này, xem ra bọn họ cần xem lại.
“Chúng thần không dám, mong Công chúa tha lỗi.” Mệnh phụ đồng loạt hành lễ.
“Thôi, miễn lễ đi.

Dù sao các vị cũng là xuất phát từ tâm tốt, ta không so đo, thiết nghĩ dù là ai cũng sẽ không so đo.

Các vị nghỉ ngơi đi.” Nói xong Hoàng Uyển Như kéo Lãnh Khiết Quân theo.
Lãnh phu nhân nhìn thấy một màn này thì trong lòng bị dọa sợ một phen, bà còn không rõ tính cách nữ nhi của mình sao.

Chắc hẳn chuyện hái hoa này lại có phần của nữ nhi tốt kia của bà, cũng may là con bé không sao.
Đi đến một đoạn vắng, Hoàng Uyển Như nhìn xung quanh rồi dặn dò Lãnh Khiết Quân cùng tỳ nữ của nàng.

“Sau này thận trọng một chút, đông nữ nhân thì càng thị phi, đừng lơ là.” Nàng dừng một chút rồi nói tiếp.

“Chuyện lần này họ ngại thân phận ta là Công chúa, cũng không nói nhiều, càng không dám nói nhiều.

Nhưng ngươi thì khác, sau này cẩn trọng, cũng xem ai là người cho ngươi biết sau vườn có hoa, ai là người biết tính cách của ngươi.

Tốt nhất hỏi ý kiến mẫu thân ngươi đi, đừng để bị người lợi dụng mà không biết.”
Hoàng Uyển Như nhìn nàng ta lại thấy hình bóng mình của kiếp trước, cũng không đành lòng để người khác làm hại nàng ta.
Xem như trong nơi ấm lạnh tình người, lòng người khó dò, Lãnh Khiết Quân này vẫn đáng kết giao.
“Công chúa, ý người là… có người hãm hại ta.” Lãnh Khiết Quân giật mình hỏi.
Thật sự Lãnh Khiết Quân cũng không phải đồ ngốc, sao lại không biết Công chúa nói gì chứ.

Chỉ là bình thường hầu phủ chỉ có mình nàng cùng ca ca ruột, ai lại có thể hại nàng.
“Công chúa, lần này đa tạ Công chúa giải vây, nếu không có người…” Lãnh Khiết Quân định hành lễ cảm tạ.
Hoàng Uyển Như vội đỡ nàng.
“Không cần nha, sau này thường xuyên vào cung với ta là được.” Nàng cười nói.
“Công chúa không ghét bỏ ta phiền, ta sẽ tìm người nhiều một chút.” Lãnh Khiết Quân cười thoải mái.
“Bằng hữu tốt.” Hoàng Uyển Như nháy mắt.
Lãnh Khiết Quân nhìn Công chúa, cảm thấy vị Công chúa này rất dễ gần.
“Hoa kia…” Lãnh Khiết Quân là đang muốn lấy lại cành hoa.
“Tịch thu, dù sao đã nói dâng chính điện, ta phải tới dâng hoa còn phải quỳ sám hối, đám mệnh phụ kia tới không thấy hoa sẽ lại bắt bẻ.


Ngươi cũng quên đi chuyện hái hoa khác, chắc chắn mẫu thân ngươi chờ ngươi ở phòng rồi.” Hoàng Uyển Như giải thích.
“Mẫu thân… chờ ta… sao người biết?” Lãnh Khiết Quân nghe tới mẫu thân thì hơi rụt người.
Nàng ta có vẻ hơi sợ mẫu thân của mình nha.
“Đi đi, đừng để mẫu thân ngươi lo lắng.” Hoàng Uyển Như nói xong thì đi về hướng chính điện.
Quả thật khi nàng quay lại Như Không đại sư vẫn ở đó thiền định, nàng kết tràng hoa dâng lên bàn phía trước.
Cẩn thận từng chút, sau đó quỳ xuống niệm Phật hiệu rồi sám hối, dù sao ở trong chùa vẫn không nên lỗ m ãng, càng không nên nói dối.
“Thí chủ, nếu lời nói của ngài có thể cứu một người, thì đó là thiện nghiệp, không cần quá mức khắt khe.

Tâm của người là tốt, nhớ lấy tạo thiện duyên, sẽ có quả lành.” Như Không đại sư lại lên tiếng.
Hoàng Uyển Như cúi đầu bái chào, rồi lui ra.
Sau đó như nhớ ra gì đó, nàng quay lại chính điện thì lại không thấy ai cả.

Trong lòng nàng vẫn ngổn ngang suy nghĩ, nhưng rất nhanh sự chú ý của nàng bị kéo đi.
“Tham kiến Công chúa.” Thiếu Thái Nguyệt hành lễ.
“Miễn đi.” Hoàng Uyển Như bày ra bộ dạng cao cao tại thượng.
“Các vị tiểu thư đang tụ tập tại đình nghỉ phía trước, người có muốn cùng qua đó một chút không? Mọi người ai cũng ngưỡng mộ phương danh của Công chúa.” Thiếu Thái Nguyệt khéo léo mời Công chúa.
Hoàng Uyển Như nhìn nàng ta, chẳng lẽ sợ nàng không biết là nàng ta đang lấy lòng Công chúa sao?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi