MỘT GIẤC TỈNH DẬY HỈ ĐƯƠNG CHA

Sinh viên thể thao gần đây đều sắp xếp tập luyện vào buổi chiều, cho nên Đoạn Ngôn không thể cùng Hứa Dặc về nhà.

Đoạn Ngôn nhìn Hứa Dặc còn đang nghiêm túc làm bài tập về nhà, hắn gửi cho anh một tin nhắn: Khoảng 7 giờ tôi về nhà, cậu nhớ để lại cửa cho tôi.

Tin nhắn này thoạt nhìn có chút mập mờ, người biết là hiểu được hai người bọn họ đang dạy thêm nhưng ai không biết còn tưởng rằng hai người bọn họ ở chung.

Ngay sau đó, hắn nhận được một câu trả lời ngắn gọn: Ừm.

Đoạn Ngôn cầm di động cười ngây ngô, trước khi ra khỏi lớp học, Hứa Dặc cùng tầm mắt của hắn đụng vào nhau, Đoạn Ngôn hướng anh dùng khẩu hình nói: "Tôi đi đây."

Hứa Dặc bị hắn chọc cười, gật đầu.

Buổi chiều là tập luyện thể lực, hôm nay tiến hành chạy 800m.

Trước khi chạy, mọi người cùng nhau tập thể dục khởi động, bởi vì chuyện thư tình nên Nhan Trần Viễn và Đoạn Ngôn gần đây cũng thân thiết một chút.

Hai người đứng chung một chỗ, Nhan Trần Viễn nói chuyện phiếm: "Lớp các ông có phải có Omega hay không, là thanh mai trúc mã với ông hả?"

Đoạn Ngôn nghiêng đầu nhìn hắn: "Làm sao ông biết?"

Chuyện hắn và Hứa Dặc là thanh mai trúc mã không có mấy người biết, nam hài tử mà, rất ít khi đem loại chuyện này treo ở ngoài miệng.

Có điều là đó là trước kia, hiện tại Đoạn Ngôn hận không thể đem câu "Ông đây và Hứa Dặc là thanh mai trúc mã" dán lên trán, miễn cho luôn có người không có mắt mơ ước tiểu thiên nga của hắn.

"Tôi nghe Lục Tinh nói, cậu ta còn khóc một hồi, nhất định phải để tôi tìm ông chứng thực một chút." Nhan Trần Viễn bất đắc dĩ nói.

Đoạn Ngôn cẩn thận suy nghĩ một chút, hắn không nói những lời này với Lục Tinh, cậu ta lại đi đâu hỏi thăm?

"Cậu ta làm sao biết được?" Đoạn Ngôn khó hiểu.

Nhan Trần Viễn cười hề hề nói: "Thanh mai trúc mã của ông chính miệng nói, diễm phúc của cậu không cạn nha, hai Omega lại vì ông tranh giành tình cảm."

Đại não Đoạn Ngôn chết máy, lập tức phản ứng lại.

Khó trách ngày đó tiểu thiên nga đột nhiên nói muốn xem hắn thi đấu luyện tập, còn có, lúc hai người ăn cơm ở căng tin, Lục Tinh ngồi ở bàn bên cạnh bọn họ, tiểu thiên nga còn khó có được sự giả tạo, trong chốc lát cái này không ăn khiến hắn gắp ra, lại còn muốn ăn cái kia rồi bảo hắn gắp, chậc chậc, hóa ra cậu ta làm cho Lục Tinh xem sao?

Mẹ kiếp, tại sao cậu ấy lại dễ thương như thế chứ?

Đoạn Ngôn vừa nghĩ đến Hứa Dặc giấu hắn tuyên thệ chủ quyền, hắn liền tâm hoa nộ phóng.

Hắn cùng Nhan Trần Viễn nói: "Cậu ấy mới không cần cùng người khác tranh giành tình cảm, cậu ấy là người tâm niệm của lão tử, người tâm niệm đó ông hiểu không?"

Nhan Trần Viễn làm một động tác muốn nôn nói: "Ông có thôi đi không."

Đoạn Ngôn hôm nay cực kỳ hăng hái, lúc chạy 800m còn phá kỷ lục của mình.

Bộ dáng dương dương đắc ý kia, tựa như con công hoa xòe đuôi.

Sau khi luyện tập xong, Đoạn Ngôn không thể chờ đợi được đạp xe về nhà.

Trên đường thấy có người cầm trái cây dầu đường vừa đi vừa ăn, Đoạn Ngôn nghĩ đến, Hứa Dặc thích nhất là ăn những thứ này, vì thế hắn lại quay đầu xe đi mua trái cây dầu đường cho Hứa Dặc.

Xuyên qua con hẻm phía trước, có một cửa hàng trái cây đường Tưởng Ký, nghe bạn học nói hương vị của bọn họ là tốt nhất.

Đoạn Ngôn vừa mới rẽ vào hẻm nhỏ liền nhìn thấy ba nam sinh tóc đỏ vây quanh một nữ sinh, động tác bất ổn.

"Nhìn cái gì? Còn không mau cút đi!" Một tên choai choai tóc đỏ hét lên với Đoạn Ngôn.

Nữ sinh ngẩng đầu nhìn về phía hắn, khóc đến lê hoa đái mưa, nhìn thấy hắn giống như nhìn thấy vị cứu tinh hô: "Đoạn Ngôn, cứu tôi với!"

Nữ sinh vừa mới hô xong những lời này, đã bị một nam sinh trong đó kéo tóc, đầu Giang Điềm Điềm theo người nọ ra sức lôi kéo, không tự chủ được liền ngửa ra sau.

"Lông cũng chưa mọc đủ, còn học làm anh hùng cứu mỹ nhân?" Một tên khác cố ý lộ ra hình xăm trên cánh tay mình, hướng Đoạn Ngôn cất tiếng giễu cợt.

"Haiz, anh hùng thì không dám, có điều là chúng mày gặp phải tao coi như chúng mày xui xẻo." Đoạn Ngôn để xe ở một bên, một bên đến gần, một bên cởi nút áo đồng phục của mình.

Hắn ra quyền rất nhanh, tên côn đồ cách hắn gần nhất còn chưa kịp phản ứng liền đã bị hắn một quyền vung lên mặt, người nọ trọng tâm bất ổn ngã vào thùng rác bên cạnh.

Hai người còn lại nhìn thấy đồng bạn của mình bị thương, cùng nhau vây quanh.

"Đánh! Đánh chết nó cho tao!" Tên côn đồ nằm trên thùng rác hô lên.

Đừng nói Đoạn Ngôn đã từng học Taekwondo, hắn chính là chưa từng học qua thì lũ khốn giống như gà con này cũng không phải đối thủ của hắn.

Đoạn Ngôn chân dài đá một cái nhắm vào chính giữa tên kia, người nọ liên tục lui về phía sau, có tên lại nhào tới liền bị Đoạn Ngôn vặn cổ tay, táng cho một  cái tát tát sang một bên.

Giang Điềm Điềm sợ tới mức che đầu thét chói tai, Đoạn Ngôn bất đắc dĩ hô: "Cậu đứng bên cạnh hét đi, đừng ảnh hướng tới tôi làm việc."

Hai tên đứng bên cạnh Đoạn Ngôn bên kia liền cùng lúc lao tới.

Đoạn Ngôn lần này xuống tay nặng hơn một chút, vốn muốn đánh nhẹ liền thôi, nhưng bọn chúng nhất định phải ép hắn ra tay mạnh.

"Ah! A a! Đánh chết mày!"

Đoạn Ngôn nghe được thanh âm của Giang Điềm Điềm phía sau, hắn quay đầu nhìn lại, thấy tên tóc đỏ bị hắn đánh ngã giống như muốn đánh lén hắn, Giang Điềm Điềm vung cặp sách của mình vừa kêu vừa đánh hắn.

Người nọ không ngờ được đóa tiểu liên hoa Giang Điềm Điềm này đột nhiên bộc phát, bị hung hăng đánh hai cái, càng thêm tức giận.

Hắn tiến lên muốn bắt Giang Điềm Điềm, bị Đoạn Ngôn chạy tới một đá chân một cái đá trúng mặt.

Đoạn Ngôn nhân cơ hội tiến lên nắm tóc hắn ấn hắn lên tường, thở hồng hộc nói với Giang Điềm Điềm: "Hoa khôi, báo cảnh sát đi."

"Đừng, đừng báo cảnh sát, chúng tôi chỉ là nhận lệnh do người khác giao cho." Tên tóc đỏ hét lên.

"Ha, ba đại nam nhân chúng mày khi dễ một nữ sinh, còn được người khác ủy thác? Không biết xấu hổ à? Bây giờ thị trường tồi tệ như vậy? Công việc này cũng nhận?" Đoạn Ngôn châm chọc nói.

"Hắn tả gái rất nhiều tiền, nói rằng chỉ cần dọa cô gái này, sau đó hắn sẽ đi ra ngoài anh hùng cứu mỹ nhân. Hắn thường xuyên tìm chúng ta làm chuyện này, thật sự không phải muốn thương tổn vị tỷ tỷ này đâu." Tên tóc đỏ khóc.

Đoạn Ngôn lười nghe hắn nói nhảm, xoay người hắn, một đầu gối thúc về phía bụng hắn, đau đến mức người nọ nằm trên mặt đất nửa ngày không dậy nổi.

"Báo chưa?" Đoạn Ngôn hỏi Giang Điềm Điềm.

Giang Điềm Điềm nói chuyện cũng không quá lưu loát nói: "Báo, báo rồi..."

Đúng lúc này, đầu ngõ xuất hiện một tiểu bạch kiểm dáng người mảnh khảnh cao gầy.

Ngay sau khi tên tóc đỏ nhìn thấy, hắn hét lên: "Cậu mau nói với hắn đi, đó là người đưa tiền cho tôi, chúng tôi thực sự không muốn làm cái này đâu."

Đoạn Ngôn cùng tiểu bạch kiểm kia nhìn nhau, từ phía Giang Điềm Điềm lên tiếng nói: "Tư Văn..."

Mẹ kiếp, quả nhiên là tên cặn bã kia!

"Chúng mày đang nói cái gì vậy? Tiền gì? Tao không hiểu mày muốn nói gì." Tư Văn lộ vẻ kinh ngạc, giống như chuyện này hắn tuyệt đối không biết.

Nếu không phải Đoạn Ngôn đã sớm biết hắn là ai, khẳng định cũng bị lừa gạt qua.

"Điềm Điềm, em không sao chứ? Tôi vừa mới đến trường đón em, vẫn không thấy em ra ngoài, lúc chuẩn bị đi nghe có bạn học nghị luận bên này có người đang làm khó một cô gái, còn đánh nhau, tôi rất lo lắng người kia là em cho nên liền tới xem một chút." Diễn xuất của người này quá tốt, sao lúc trước hắn mửo công ty không ký hợp đồng với thằng này cơ chứ, phí của!

Đoạn Ngôn đại khái có thể đoán được là chuyện gì xảy ra, Giang Điềm Điềm là sinh viên mỹ thuật, sau khi tan học cũng phải tham gia luyện tập cho nên thời gian về nhà cơ bản cũng rất muộn.

Lúc này học sinh ra khỏi cổng trường cũng không nhiều, mà con đường Giang Điềm Điềm về nhà chính là con hẻm nhỏ này. Tư Văn mua chuộc người ở chỗ này chặn cô, để cho nữ hài tử trải qua sợ hãi xong hắn liền đi ra làm anh hùng, rất khó không làm cho người ta sinh hảo cảm.

Bộ phim truyền hình của mà mẹ hắn xem lsuc 8h tới bọn khốn đều dùng chiêu trò thối rữa này, thế mà mẹ hắn cũng vui vẻ không biết mệt mỏi vẫn mê phim.

Thằng nhãi Tư Văn này thủ đoạn thông minh quá nhiều, khó trách Giang Điềm Điềm sau đó bị hắn quản siết đến gắt gao, rơi vào kết quả thảm hại như vậy.

"Hoa khôi, cậu có tin hắn không?" Đoạn Ngôn cười lạnh hỏi.

Giang Điềm Điềm nhìn về phía Đoạn Ngôn, kiên định lắc đầu.

Xem ra chỉ số của Giang Điềm Điềm vẫn online cũng không bị Tư Văn tẩy não.

"Điềm Điềm..." Tư Văn tiến lên một bước muốn tới gần cô, Giang Điềm Điềm lập tức trốn sau lưng Đoạn Ngôn.

"À, vị bạn học này, có chuyện gì chờ cảnh sát tới rồi nói sau đi." Đoạn Ngôn rũ mắt nhìn hắn.

Biểu tình trên mặt Tư Văn có chút vặn vẹo, lúc tới gần Đoạn Ngôn, hắn ngửi thấy mùi pheromone, đây là Alpha.

Tư Văn cười khinh miệt, phóng thích tin tức tố của mình cố gắng áp chế Đoạn Ngôn.

Đoạn Ngôn ngửi thấy mùi tin tức tố quả nhiên sắc mặt đại biến, hắn bóp mũi nói: "Mẹ nó, lão tử ghét sầu riêng nhất!"

Tin tức tố vị này cúng quá thôi đi mất! Alpha cấp bậc này lại muốn áp chế hắn? Hắn ở đâu ra sự tự tin thế này đấy?"

Đoạn Ngôn xé bỏ miếng dán ngăn cách của mình, mùi rượu mạnh đột nhiên ập tới, Tư Văn tuyệt đối không nghĩ tới, tiểu tử thúi thích xen vào việc của người khác này, lại là một Alpha đỉnh cấp!

Tin tức tố của người nọ đè ép đến đầu hắn cũng không đứng thẳng lên được, cả người toát mồ hôi lạnh, ngay cả chân cũng run rẩy, hắn không thể không chật vật đỡ tường.

Cảnh sát đến rất nhanh, trước khi Giang Điềm Điềm báo cảnh sát, đã có bạn học báo cảnh sát.

Thấy cảnh sát mặc đồng phục đến, Đoạn Ngôn khóa nút đồng phục, đứng thẳng tắp chỉ vào người trên mặt đất nói: "Chú ơi, chính là bọn họ, bọn họ cướp bóc, còn đánh người!"

Cảnh sát nhìn Đoạn Ngôn một chút, lại nhìn ba người kia cũng không đứng dậy nổi, thế cuối cùng là ai đánh ai?

Biểu tình của Đoạn Ngôn vô hại, miệng còn lải nhải: "Chúng cháu là học sinh ngoan lắm á."

Cuối cùng tất cả mọi người đã được đưa trở lại đồn cảnh sát để ghi lại lời khai.

Lúc từ cục cảnh sát đi ra đã rất muộn, Đoạn Ngôn gọi điện thoại cho Lưu Nhã, bảo bà đừng lo lắng, nói mình lập tức sẽ trở về.

Sau khi cúp điện thoại, hắn đạp xe chuẩn bị về nhà, Giang Điềm Điềm đuổi theo hô: "Đoạn Ngôn!"

"Hả?"

"Cám ơn cậu, rất cám ơn cậu!"

Tuy rằng người đi ngang qua ngõ nhỏ kia không nhiều lắm, nhưng trước khi Đoạn Ngôn đến, rõ ràng có bạn học nhìn thấy nhưng bọn họ sợ gây chuyện liền lựa chọn làm như không thấy.

Khi nhìn thấy Đoạn Ngôn đến, Giang Điềm Điềm biết mình được cứu, bởi vì người kia... Sẽ không giống như bất cứ ai khác, cô đã đặt cược đúng.

"Không có việc gì, giữa các bạn học giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm." Đoạn Ngôn cười hì hì nói.

Nhân cơ hội này, Đoạn Ngôn dặn dò Giang Điềm Điềm: "Hoa khôi, tên Tư Văn kia không phải là người tốt, về sau vô luận hắn nói nhiều hoa ngôn xảo ngữ cậu cũng đừng tin vào lời tà của hắn, hơn nữa tôi nói cho cậu biết, tin tức tố của hắn là mùi sầu riêng, thối chết người mất."

Giang Điềm Điềm bật cười, cô gật đầu nói: "Được."

"Nhà cậu có ai nghe máy chưa?" Đã quá trễ rồi. Đoạn Ngôn tượng trưng hỏi một câu.

"Ba tôi lập tức tới đây."

"OK, vậy tạm biệt." Đoạn Ngôn phất phất tay, đầu cũng không quay lại liền rời đi.

Hắn nghĩ, xé mặt nạ giả của Tư  Văn ra, Giang Điềm Điềm ít nhiều sẽ có tâm cảnh giác đi?

Trở lại tiểu khu, Đoạn Ngôn khóa xe lại, vừa mới đi tới cầu thang, liền nhìn thấy nơi đó có một người ngồi.

Người nọ chống cằm, trong tai cắm tai nghe, ngồi trên bậc thềm ngẩn người.

"Hứa Dặc!" Đoạn Ngôn hô một tiếng.

Người được gọi tên lập tức tháo tai nghe ra đứng dậy.

"Sao cậu lại ngồi đây?" Đoạn Ngôn hỏi.

"Tôi, tôi vừa mới vứt rác xong liền muốn ngồi ở đây hít thở không khí." Hứa Dặc ấp a ấp úng nói.

"Cầu thang này có bao nhiêu gió chứ, đi thôi, về nhà đi." Đoạn Ngôn ôm lấy vai anh.

"Hôm nay cậu... phải tập luyện muộn như vậy à?"

"Không phải, tôi nói cho biết này, hôm nay tôi thấy chuyện bất bình liền hiệp nghĩa... Tôi hạ gục bọn họ như này nè..." Đoạn Ngôn làm động tác vung quyền.

"Vậy cậu có bị thương không?" Hứa Dặc ân cần hỏi.

"Có." Đoạn Ngôn trong nháy mắt liền đáng thương lên.

"Bị thương ở đâu?" Hứa Dặc có chút sốt ruột, lôi kéo hắn đi dạo.

"Đây này... cậu xem đi, đỏ au luôn rồi." Đoạn Ngôn giơ nắm đấm của mình lên, chỉ vào khớp ngón tay nhô lên.

Hứa Dặc đẩy hắn ra, trợn trắng mắt.

"Ai nha, thật sự rất đau, gọi là lực tác dụng là lẫn nhau ấy, đúng không? Vì vậy, cậu có thể hiểu bàn tay của tôi đau như thế nào mà?" Đoạn Ngôn đáng thương nói.

Hứa Dặc tiếp tục đi về phía trước, Đoạn Ngôn túm lấy anh, đưa tay đến trước mặt anh dỗ dành: "Thổi cho tôi đi."

"Thổi cái..."

"Thanh mai trúc mã." Đoạn Ngôn cười khẽ nói.

Hứa Dặc phản ứng lại, mặt lập tức đỏ lên.

"Hai chúng ta đều có quan hệ tốt như vậy rồi, cậu thổi tay cho tôi thì có sao chứ? Hôm qua tôi tôi cũng thổi cho cậu..." Đoạn Ngôn lại duỗi tay ra.

Hứa Dặc có chút bất đắc dĩ, đành phải thổi hai hơi vào mu bàn tay Đoạn Ngôn.

"Hê hê, Hứa Dặc, không đau nữa thật này, cậu đây chính là tiên khí."

"Lăn!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi