MỘT GIẤC TỈNH DẬY HỈ ĐƯƠNG CHA

Lưu Nhã cầm hộp y tế đang bôi thuốc cho Đoàn Ngôn, vốn hắn không có gì đáng ngại nhưng có điều là mẹ hắn luôn thích chuyện bé xé ra to.

"Lần sau gặp phải chuyện này, phải báo cảnh sát trước, cũng may trong tay bọn chúng không có đao cụ gì, bằng không chiêu anh hùng của mày có biết là có bao nhiêu nguy hiểm đấy có biết không?" Lưu Nhã trong lòng còn sợ hãi nói.

"Con biết rồi, mẹ." Đoạn Ngôn nhu thuận đáp lời.

"Tiểu Dặc cũng rất lo lắng cho mày, lúc mày chưa về thằng bé đến tận nhà hỏi tao hai lần, lát nữa mày cũng báo bình an cho thằng bé đi."

Đoạn Ngôn cười cười nói: "Lúc về con đã gặp cậu ấy ở dưới tầng rồi, cậu ấy biết con không sao."

"Được rồi, vậy hôm nay mày đi ngủ sớm một chút đi."

Ngủ á? Có sớm quá không?

Đoạn Ngôn nhìn đồng hồ trên tường, mới hơn tám giờ, hôm nay hắn còn chưa được dạy kèm bài tập đâu đấy.

Nhưng mà cái này mà nói, lại học thêm chẳng phải là rất muộn sao?

Thời điểm Đoạn Ngôn đang do dự, cửa nhà hắn bị người gõ vang.

Lưu Nhã đứng dậy đi mở cửa, tiếp theo Đoạn Ngôn nghe thấy Lưu Nhã nói: "Tiểu Dặc tới đó sao."

"Dì... Con xin lỗi."  Hứa Dặc luôn hiểu chuyện lại khách khí.

"Nói gì đấy, mau vào đi." Lưu Nhã kéo Hứa Dặc vào, lại cười nói: "Cháu cùng Ngôn Ngôn tán gẫu, dì đi vắt nước trái cây cho mấy đứa đây."

Đoạn Ngôn: Ép nước trái cây? Ờ, giữa mẹ chồng và con dâu có mối quan hệ tốt ghê đấy.

"Dì không cần phiền phức như vậy đâu, con thấy bài tập về nhà của Đoạn Ngôn chưa làm, cho nên..."

"Mẹ, mẹ giúp con ép nước đi, con và Hứa Dặc đi lên làm bài tập về nhà." Vừa nghe Hứa Dặc chủ động tới cửa phụ đạo hắn, Đoạn Ngôn liền vui vẻ đến sắp nhảy dựng lên.

Lưu Nhã túm cổ áo hắn xách hắn sang một bên thấp giọng cảnh cáo: "Làm bài tập về nhà thì làm bài tập về nhà, cửa phòng ngủ của mày cấm được đóng lại."

"Vì sao chứ?" Đoạn Ngôn khó hiểu.

"Hỏi nhiều như vậy làm gì? Không được đóng là không được đóng. "

Cô A quả O ở chung một phòng, bà sợ lợn nhà mình không giữ được bình tĩnh, đi cắn bắp cải nhà người ta, bà phải luôn luôn giám sát.

"Vâng vâng." Đoạn Ngôn đáp

____

Mất mặt, thật sự là quá mất mặt. Lão bà khó có được khi đi vào phòng hắn một lần lại nhìn thấy chính là một đống lộn xộn, sớm biết như vậy hắn đã thu dọn lại một chút rồi.

"Gần đây tôi quá mệt mỏi cho nên không rảnh dọn dẹp lại, tuyệt đối không phải vì tôi lười đâu." Nhìn mặt đất hỗn độn kia, Đoạn Ngôn nghiêm trang nói dối.

Ánh mắt Hứa Dặc quét qua trong phòng một chút nói: "Như này mà cậu vẫn ngủ được."

"Tôi lại không ngủ trên mặt đất, cậu xem giường của tôi gọn gàng biết bao." Không thể để cho lão bà cảm thấy hắn lôi thôi, sau này không ngủ với hắn nữa thì làm sao bây giờ.

"Chăn và ga trải giường đều thay rất đúng hạn đấy, cậu ngửi xem vẫn còn thơm này." Đoạn Ngôn ngây thơ chỉ vào giường lớn của mình.

Giường này không phải là giường bình thường, sau này tiểu thiên nga sẽ ngủ cùng đấy! Vì vậy, không thể để cho tiểu thiên nga trong tiềm thức ghét nó được.

"Ai muốn ngửi chăn cậu chứ, tôi cũng không phải bi.ến thái! Lấy bài tập về nhà của cậu ra!" Hứa Dặc thiếu chút nữa bị mạch não của Đoạn Ngôn làm tức chết.

"À." Alpha ngoan ngoãn lấy ra cuốn sách bài tập về nhà của mình, lật ra để trên bàn học nói: "Có thể bắt đầu được rồi thầy Hứa."

Đoạn Ngôn hôm nay làm bài tập về nhà vừa tích cực vừa nghiêm túc, còn có thể tự mình đặt câu hỏi, thầy Hứa rất vui mừng.

Lúc Lưu Nhã bưng nước trái cây tới nhìn thấy Đoạn Ngôn mở to một đôi mắt khát vọng "tri thức" vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Hứa Dặc, ừm, tạm thời cho rằng nó là khát vọng tri thức đi...

Hơn mười giờ, Đoạn Ngôn rốt cục dưới sự hướng dẫn của Hứa Dặc cũng làm xong bài tập về nhà, thầy Hứa còn lưu lại nhiệm vụ bổ sung cho hắn, vẫn là học thuộc lòng từ vựng và cụm từ như trước, thầy Hứa nói tích tiểu thành đại, vốn từ vựng của cậu sẽ chậm rãi tăng lên, về sau làm bài cũng tương đối dễ dàng hơn.

Omega tay phải cầm bút đang gạch câu trọng điểm, tay trái tự nhiên đặt ở trên bàn, ngón tay hơi hơi thành một độ cong.

Ngón tay của anh rất đẹp, trắng nõn mà khớp xương rõ ràng, đầu ngón tay như măng, ngay cả móng tay cũng lộ ra phấn.

Đoạn Ngôn một tay chống cằm, một tay lặng lẽ lẻn tới, tới gần tay trái Hứa Dặc, sau đó dùng ngón út nhẹ nhàng chạm lấy ngón út của Hứa Dặc.

Hứa Dặc hơi giật mình một chút, nghiêng đầu nhìn hắn, nhưng cũng không có thu hồi tay mình, ngón út của hai người cứ như vậy quấn quýt.

"Hứa Dặc, cậu đẹp trai lắm." Thanh âm của Đoạn Ngôn rất nhẹ, e sợ phá vỡ ngọt ngào nhỏ không dễ dàng này.

Giọng thiếu niên thốt ra làm Hứa Dặc nghe được tim đều ngứa ngáy theo.

Không biết rốt cuộc là ánh mắt Omega dưới ánh đèn quá mức chói mắt, hay là đôi môi Omega thoạt nhìn quá mức mềm mại, Đoạn Ngôn rất muốn tiến lên hôn anh một cái, chỉ một chút thôi, hắn cam đoan không hôn nhiều lắm đâu.

Khoảng cách chậm rãi kéo gần, đại khái là Omega không nhận ra tâm tư hắn ngấp nghé môi mình cho nên anh căn bản không trốn, trong đôi mắt sáng ngời kia như có một dòng nước ao làm cho người ta trầm luân trong đó.

Đoạn Ngôn đã có thể ngửi thấy mùi mật đào của tiểu thiên nga, ngọt ngào ngây ngấy, câu dẫn hắn đi nhấm nháp.

Thiếu một chút, ngay khi Đoạn Ngôn sắp hôn đến, hắn nhìn thấy trên khung cửa lộ ra một đôi mắt âm trầm, đang gắt gao trừng mắt nhìn hắn.

Đoạn Ngôn sợ tới mức run rẩy, đặt mông từ trên ghế xoay trượt xuống.

"Mẹ, mẹ làm gì vậy? Mẹ đi sao không có âm thanh chứ?" Đoạn Ngôn bất mãn hô.

Hứa Dặc bị bừng tỉnh luống cuống tay chân đi đỡ Đoạn Ngôn, trong lòng lại xấu hổ không chịu được.

Bầu không khí vừa rồi của hai người, sẽ không bị nhìn thấy chứ?

"A... Dì..." Hứa Dặc nói chuyện đều không thuận lợi.

"Ha ha, Tiểu Dặc, cháu đói bụng chưa? Dì đi nấu mì cho." Lưu Nhã lộ ra nụ cười từ ái.

"Không cần đâu dì, đã không còn sớm nữa cháu về nhà trước đây, dì cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi." Hứa Dặc nói xong, đỏ mặt cũng không quay đầu lại bỏ chạy.

"Tiểu Dặc, cháu cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi, hôm nay vất vả cho cháu rồi." Lưu Nhã hướng bóng lưng Hứa Dặc hô một tiếng.

Đứa nhỏ này luôn luôn chững chạc, lúc này đi bộ đều đồng tay đồng cước.

"Vâng, dì ngủ ngon." Trước khi ra khỏi cửa, mặt tiểu tiểu thiếu niên vẫn còn đỏ bừng cáo biệt với bà.

Thằng bé này thực sự đáng yêu! Khó trách lợn nhà bà không giữ được!

Vừa rồi con lợn kia là muốn gặm bắp cải đúng không?

Trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con bọn họ, Đoạn Ngôn lẩm bẩm nói: "Mẹ, mẹ có ngây thơ không chứ? Còn đi nghe lén góc tường."

"Mày không làm kẻ trộm chột dạ, còn sợ tao nghe góc tường à?" Lưu Nhã nói.

"Con, con đang cố gắng học tập, như thế nào lại chột dạ?" Đoạn Ngôn lập luận.

"Bài tập của mày có ở trên mặt Tiểu Dặc không? Con nữa Đoạn Ngôn, tao nhớ mày không bị cận thị đi? Cho dù đề nằm trên mặt Tiểu Dặc, mày cũng không đến mức ghé vào gần mà nhìn chứ?" Lưu Nhã phân tích có lý có căn cứ.

Tiểu Đoạn á khẩu không nói nên lời.

"Nào, cùng mẹ tâm sự đi con trai!" Lưu Nhã ngồi vào vị trí vừa rồi của Hứa Dặc, cùng Đoạn Ngôn mặt đối mặt trao đổi.

"Con muốn đi tắm..."

"Mày đối với Tiểu Dặc tồn tại tâm tư gì? Nói cho mẹ biết đi." Lưu Nhã lôi kéo Đoạn Ngôn đang muốn rời đi hỏi.

Thiếu niên 18 tuổi luôn có rất nhiều lời nói không thể nói, ít nhất, không muốn nói chuyện với cha mẹ.

Đoạn Ngôn bĩu môi định trầm mặc đến cùng, đem đầu quay sang một bên.

"Nếu mày cảm thấy mới mẻ thì đừng trêu chọc người ta, thằng bé là Omega, mày có biết đánh dấu quan trọng như thế nào đối với Omega không? Alpha có thể đánh dấu rất nhiều người, nhưng Omega chỉ có thể được đánh dấu bởi một Alpha, mày có biết những gì mẹ nói có nghĩa gì không?"

"Bây giờ mày đã trưởng thành, mẹ vốn không thích can thiệp vào chuyện riêng tư của mày, nhưng Ngôn Ngôn, nếu con trai không thể gánh vác trách nhiệm thì nên khắc chế bản thân."

Lưu Nhã rất ít khi cùng Đoạn Ngôn tâm sự như vậy, con của bà từ trước đến nay bà hiểu rõ phẩm tính của nó, Đoạn Ngôn tuy ăn nói thiếu đánh một chút, học tập kém một chút, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng xiêu vẹo.

Không, hôm nay còn giúp người ta vui vẻ.

Nhưng mọi người đều có sự rục rịch của tuổi dậy thì, giai đoạn này họ sẽ có sự quan tâm mạnh mẽ đến rất nhiều người, rất nhiều điều.

Đoạn Ngôn chưa từng yêu đương, Lưu Nhã rất sợ thằng con này đem hứng thú lần đầu tiên dùng cho Hứa Dặc.

Tình yêu ở độ tuổi này chưa từng trải qua sự lắng đọng, dựa vào xung động, hơn nữa còn có thể chịu được bao nhiêu thử thách?

Kết quả là nếu Đoạn Ngôn bởi vì nhất thời mới phạm phải sai lầm không thể tha thứ, bà nên đối mặt với mẹ Hứa Dặc như thế nào?

Đứa nhỏ kia cùng Đoạn Ngôn không giống nhau, thằng bé theo khuôn phép, thoạt nhìn nghe lời hiểu chuyện nhưng kỳ thật trong lòng rất có chủ kiến.

So sánh với Đoạn Ngôn vô tâm vô phế, nó lại là một đứa nhỏ có kế hoạch có quyết tâm, người bướng bỉnh như vậy, trong tình cảm càng dễ bị tổn thương.

Huống hồ, thằng bé vẫn là Omega yếu thế.

"Mẹ, con nói thẳng cho mẹ đi, con thích Hứa Dặc, con không có mới mẻ mà chơi qua, cũng không phải trêu chọc, con chính là muốn tới gần cậu ấy, đối xử tốt với cậu ấy." Đoạn Ngôn rầu rĩ nói.

Lần đầu tiên hắn chê miệng mình ngốc, miêu tả cho người khác không được hắn đến tột cùng có bao nhiêu thích Hứa Dặc.

"Thích sao? Bây giờ mày thích gì về thằng bé? Lấy bài kiểm tra tiếng Anh 25 điểm của mày hay là mày chỉ có hơn 200 đổng trong thẻ ăn?" Thanh âm của Lưu Nhã rất bình thản.

"Con, con đối tốt với cậu ấy."

"Đối tốt là như nào? Nói cho mẹ nghe xem." Lưu Nhã dựa vào ghế, nghiêng đầu nhìn hắn.

"Con..."

Đoạn Ngôn nói không nên lời, đếm kỹ lại, hắn luôn phiền toái Hứa Dặc, còn luôn chọc cho người ta tức giận.

"Con chính là thích cậu ấy, không phải cậu ấy thì không được. Mẹ không thích cậu ấy sao? Tại sao lại cản trở con, con cưới cậu ấy về làm con dâu cho mẹ không tốt sao?" Đoạn Ngôn trẻ con tức giận nói.

"Chính là bởi vì mẹ thích Tiểu Dặc cho nên mới nhắc nhở mày. Nếu mày có thể cưới thằng bé về mẹ rất vui, nhưng bây giờ thì không. Ngôn Ngôn, thích một người không phải ngoài miệng nói chuyện mà thôi, tuổi nào thì nên làm chuyện tuổi đó. Trước mắt các con đang học lớp 12, nên đối mặt với kỳ thi tuyển sinh đại học sắp tới. Trong khoảng thời gian này, con cảm thấy tâm tư của mình đi phân tán Tiểu Dặc là thích hợp sao? Chờ hai đứa lên đại học, con thích theo đuổi như thế nào thì theo đuổi như thế đó, có điều là mẹ có thể nhắc nhở mày, thời gian một năm này mày thành thật cho mẹ một chút, một năm sau, nếu như mày còn thích Tiểu Dặc còn có lời nói nồng đậm như mày nói, nếu như Tiểu Dặc cũng thích mày, mẹ sẽ tự mình tới cửa giúp mày nói chuyện." Lưu Nhã vỗ vỗ ngực mình.

Bà muốn Đoạn Ngôn một năm này không chỉ trưởng thành, mà còn phải học cách suy nghĩ cho đối phương trước.

Đoạn Ngôn xụi lơ, hắn nói không qua mẹ mình, cũng cảm thấy mẹ mình nói có lý.

Mặc dù hắn đã xem qua tương lai của Hứa Dặc, biết Hứa Dặc thi đậu đại học A, nhưng hắn nào dám đánh cược chứ?

Nếu như vận mệnh của Giang Điềm Điềm có thể bởi vì hắn mà được viết lại, như vậy chứng tỏ Hứa Dặc cũng có thể.

Nhỡ may Hứa Dặc thật sự bởi vì hắn không lên được đại học A, hắn nên làm cái gì bây giờ?

Buổi tối nằm trên giường, Đoạn Ngôn trằn trọc khó ngủ, xa cách là không có khả năng xa cách, Hứa Dặc ưu tú như vậy, bao nhiêu người như hổ rình mồi đây. Cùng lắm thì, hắn thu liễm một chút vậy?

Cố gắng không chạm vào Hứa Dặc? Không được, không được. Tận lực không lắc lư trước mặt Hứa Dặc? Càng không có khả năng, hắn không lắc lư, Tống Liên sẽ lắc lư.

Quên đi, vẫn là nghiêm túc học tập thực tế chút, ít nhất có thể làm cho Hứa Dặc bớt lo, dạy thêm cho hắn cũng không tốn sức như vậy nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi