Thời gian ở bộ phận sửa chữa và bảo dưỡng của Cố Kiều rất phong phú và vui vẻ, trừ việc buổi tối nhớ bạn trai ra thì còn lại đều có thể chấp nhận được.
Hôm nay là thứ sáu, ngày mai Trình Chu sẽ đến đón cô về nhà. Đã năm, sáu ngày không gặp rồi. Cố Kiều quay về kí túc xá thu dọn chút đồ đạc, sau đó tắm rửa, lên giường nằm, cô nhìn thời gian, đã gần đến giờ được gọi điện cho anh rồi. Nhưng cô gọi hai lần mà không có ai nghe, việc này không bình thường chút nào. Theo thông lệ, đáng lẽ lúc này anh nên ôm điện thoại chờ cô gọi tới hoặc là gọi tới cho cô mới phải. Nhìn không thấy mặt, nghe không thấy tiếng, khiến cô rất khó chịu, như thể lên cơn nghiện vậy.
Cố Kiều lập tức thu dọn hành lý, xách theo túi ra khỏi ký túc, bây giờ cô muốn về nhà, muốn dành cho anh một niềm vui bất ngờ. May mắn là hiện tại vẫn không quá muộn, xe bus vẫn đang chạy.
Cố Kiều lên xe thì nhận được điện thoại của Trình Chu, cô nhấc máy: “Anh tiểu Chu.”
Trình Chu nhướng mày hỏi: “Đang làm gì thế, bên phía em có chút ồn, em không ở ký túc xá sao?”
Cố Kiều: “Ồ, em đang ăn đêm ngoài cổng ký túc, thế nhé, em cúp máy đây.” Cố Kiều vội vàng dập máy trước khi tiếng thông báo xe bus vang lên.
Cô muốn tạo bất ngờ cho anh nên không thể để anh phát hiện ra việc mình đang trên đường về nhà. Cô muốn lén lút trở về, mở tủ quần áo, thay lên người bộ đồ màu đỏ đô có thắt nơ mà anh thích nhất, rồi đột ngột xuất hiện trước mặt anh. Cố Kiều vừa nghĩ vừa bật cười, thật đúng là, việc này quá tình thú và thú vị rồi.
Trình Chu bị Cố Kiều dập máy, tức đến mức muốn chửi người. Đã một tuần anh không gặp cô, và cũng cả ngày nay không được nghe giọng của cô rồi, vậy mà cô nói có hai câu đã vội dập máy. Còn nói cái gì mà đang ăn đêm ở cổng ký túc, nghe tiếng ồn đó hoàn toàn không đúng chút nào, một nơi khỉ ho cò gáy, lại còn là buổi tối thì lấy đâu ra nhiều tiếng người ở xung quanh vậy chứ? Rốt cuộc cô đang làm cái gì vậy?
Hôm nay, vừa tan học anh đã lái xe đến chỗ cô, vốn dĩ đã nói sáng thứ bảy mới đến đón cô về nhà, nhưng anh không thể đợi nổi đến ngày mai, hôm nay nhất định phải nhìn thấy cô, nếu không anh sẽ chết luôn mất.
Cố Kiều ngồi trên xe bus nhìn ra ngoài cửa sổ, một chiếc Rolls-Royce màu đen đang đi theo chiều ngược lại nhìn rất quen mắt, nhưng không thể nhìn thấy biển số xe. Cô lấy điện thoại ra, cắm tai nghe vào nghe nhạc, cũng không để ý quá nhiều.
Cố Kiều về đến tòa nhà Trình Chu và cô sống, ngẩng đầu lên nhìn, vậy mà anh đã tắt đèn rồi, chắc là đang ngủ nhỉ? Mới mười giờ tối, sao lại ngủ sớm vậy? Thông thường, anh đều phải ngồi đọc sách ít nhất đến mười hai giờ mới ngủ mà? Sự việc bất thường, chắc chắn có vấn đề gì đó.
Cố Kiều một tay xách túi hành lý, một tay sờ chìa khóa mở cửa vào nhà. Động tác rất nhẹ, vì sợ sẽ đánh thức người trong phòng. Trong lòng thầm nghĩ nếu như để cô bắt gặp anh và người phụ nữ khác đang ở cùng nhau, cô sẽ vào bếp lấy con dao thái thịt, trước tiên là chém chết đôi cẩu nam nữ kia, sau đó lấy hết tiền và xe của đôi cẩu nam nữ đó, bỏ trốn đi bao nuôi đàn ông khác.
Cố Kiều đặt túi hành lý của mình xuống sàn, cũng không dám bật đèn, không đi dép lê trong nhà, để chân trần lặng lẽ tiến vào phòng ngủ. Cô đẩy cửa phòng ngủ ra, bên trong tối om một mảng, đến cả đèn ngủ cũng không bật. Cô vểnh tai lên nghe ngóng động tĩnh, nhưng một chút âm thanh cũng không có. Đôi cẩu nam nữ này chắc chắn là làm quá kịch liệt nên mệt rồi, mới lăn ra ngủ ngon lành như vậy.
Cố Kiều bước vào, chậm rãi đi đến bên giường, mượn chút ánh trăng bên ngoài cửa sổ, cô nhìn thấy trên giường hoàn toàn chẳng có lấy một bóng người, chăn gối xếp ngay ngắn gọn gàng, đến ga giường cũng rất phẳng phiu.
Cố Kiều bật đèn lên, tìm kiếm từ trong ra ngoài một lượt, trong nhà không có người. Không có người thì không có người, cũng tốt, còn hơn là thực sự bắt gặp cảnh tượng đáng xấu hổ kia.
Cô gọi điện cho anh, Trình Chu nhấc máy.
Cố Kiều: “Đang ở đâu đấy?”
Trình Chu: “Anh vừa tắm xong, em thì sao, đang ở đâu thế?” Anh phải ập đến bắt tại trận để cho cô không có cơ hội viện cớ.
Cố Kiều: “Em ngủ rồi, bai bai.” Nói xong liền cúp máy.
Vừa mới tắm xong? Cái rắm! Cô đang ở nhà, chắc chắn anh không thể ngờ được là cô sẽ về chứ gì, tại sao phải nói dối, chột dạ rồi phải không? Cố Kiều ngồi trên sofa, tắt toàn bộ thiết bị chiếu sáng trong nhà đi.
Trình Chu lái xe qua cổng ký túc xá của Cố Kiều, đồng thời nhìn hai bên đường, khu vực ngoại ô bên này rất ít cửa hàng, có một vài cửa hàng đang sáng đèn neon, cơ sở giải trí lại càng hiếm hơn, nhưng khách sạn lại không thiếu. Một vài quán ăn và cửa hàng bán đồ ăn nhanh đã đóng cửa, nhưng không thấy bóng dáng Cố Kiều đâu.
Anh lái xe vào cổng khu nhà, đỗ xe dưới lầu tòa ký túc của Cố Kiều. Anh không có chìa khóa ký túc của cô, nên chỉ có thể gõ cửa.
Một chị gái sống cùng phòng với cô ra mở cửa, vừa nhìn thấy Trình Chu liền khẽ giật mình. Người này khí chất thật tốt, ăn mặc chỉn chu, ngoại hình cũng đẹp trai, còn cao nữa. Trông không giống với người sống trong khu vực này.
“Cho hỏi, Cố Kiều có đây không?”
Chị gái mời Trình Chu vào nhà và nói với anh rằng Cố Kiều đã về nhà rồi, vừa tan làm đã rời đi ngay.
Anh chạy tới tìm cô, vậy mà cô cũng chạy về tìm anh sao? Đúng là màn sắp xếp hoàn mỹ. Cô về đến nhà, không thấy anh đâu chắc chắn lo lắng đến phát điên luôn rồi.
Trình Chu vội vàng lấy điện thoại ra gọi. Cố Kiều ngồi trong phòng khách tối om, nhìn xuống màn hình điện thoại đang phát sáng, là Trình Chu gọi tới, cô không nhấc máy. Rất nhanh tin nhắn Wechat đã được gửi tới.
“Anh đang ở ký túc xá của em, em về đến nhà rồi phải không, ngoan ở nhà đợi anh nhé.”
Cố Kiều đọc tin nhắn, chuyện gì thế này, em tìm anh, anh tìm em, kết quả là chẳng ai tìm thấy ai. Được rồi, bất luận thế nào, biết được không phải anh đang ở bên ngoài với người phụ nữ khác là được rồi, khi nãy anh nói cái gì mà vừa tắm xong cũng là vì muốn tạo bất ngờ cho cô nên mới nói dối.
Cố Kiều bật hết đèn trong phòng lên, lấy đồ trong túi hành lý ra sắp xếp lại một chút, rồi đi tắm.
Trình Chu về đến khu nhà mình cũng đã là mười một rưỡi. Anh ngẩng đầu nhìn lên trên, cả căn nhà tối om, chẳng phải cô đã về rồi sao, sao lại không bật đèn, hay là ngủ rồi?
Anh còn chưa kịp bật đèn, đột nhiên một thứ gì đó vừa thơm vừa mềm ập đến. Hương hoa cam nhàn nhạt, làn da nóng ẩm, như đóa hoa nở rộ trên người anh. Cô gái thậm chí còn không mặc quần áo, ồ đúng rồi, cô đang mặc trên người chiếc váy màu đỏ đô có thắt nơ.
……
Cũng may dãy phòng này là khu dân cư cao cấp, hệ thống cách âm rất tốt, nếu không sợ rằng hàng xóm lầu trên lầu dưới sẽ mất ngủ cả đêm luôn mất. Một tuần không gặp, lúc này cả hai đều nhớ đến phát điên luôn rồi.
Hôm sau là thứ bảy, không cần đi học cũng chẳng phải đi làm. Cố Kiều không muốn đi bất cứ đâu và Trình Chu cũng vậy. Vì bị vật lộn cả đêm, quá mệt, nên cô chẳng muốn làm gì hết. Trình Chu thì ngược lại, anh cảm thấy còn có thể làm thêm vài lần nữa.
Vì sinh hoạt hỗn loạn này, nên cả hai người đều không ăn sáng, cứ thế đến tận trưa anh và cô đều chẳng còn chút sức lực nào, đi ra phòng bếp, mà còn là gọi đồ bên ngoài về ăn.
Sau bữa trưa, Trình Chu giúp Cố Kiều giặt quần áo, anh pha một bình trà hoa cúc đặt trên chiếc bàn nhỏ ngoài ban công và chuẩn bị thêm một vài món ăn nhẹ mà Cố Kiều thích. Anh đọc sách, còn cô thì lau chùi lại bộ dụng cụ sửa chữa đồng hồ của mình.
Ánh mặt trời xuyên qua ô cửa kính, chiếu lên người khiến người ta cảm thấy buồn ngủ. Cố Kiều ăn một chút đồ ăn nhẹ, sau đó quay lại phòng ngủ trưa một giấc. Trong lúc ngủ còn khóa trái cửa phòng lại. Bởi vì cô muốn ngủ một giấc thật ngon, nếu không khóa cửa, không chừng, lát nữa tên “cẩu” kia lại lao vào “cắn” cô, khiến cô chẳng có cách nào ngủ yên.
Giấc ngủ trưa của Cố Kiều kéo dài một mạch đến tận năm giờ chiều mới tỉnh, vừa tỉnh dậy cô lại cảm thấy mệt mỏi, vẫn muốn ngủ tiếp.
Trình Chu đi tới, mỉm cười: “Chu kỳ của em đã đến chưa, chẳng phải đáng lẽ thứ ba đã đến rồi sao, bây giờ là thứ bảy rồi, lại luôn cảm thấy mệt mỏi, còn thèm ăn nữa. Có thai rồi phải không, chắc chắn là có em bé rồi.”
Cố Kiều trừng mắt nhìn Trình Chu: “Trước giờ em luôn thèm ăn, còn việc ngủ ngon hoàn toàn là do tối qua em không được ngủ.”
Trình Chu cong môi cười: “Tại sao tối qua lại không được ngủ, hả?” Anh nói xong lại muốn hôn cô.
Cố Kiều nghiêng đầu đi: “Anh còn hỏi được nữa à?” Dứt lời liền cắn anh một cái: “Đi mua que thử thai đi.”
Trình Chu vô cùng vui vẻ đồng ý, khi chuẩn bị ra khỏi nhà còn quay đầu lại nói: “Anh thích con gái, em thì sao?”
Cố Kiều mỉm cười, nhưng lòng đau như cắt: “Nếu thực sự có thai em sẽ cắt của anh.”
Trình Chu mua một nắm que thử thai mang về, đặt trong tủ cảnh đầu giường, nói là để dùng dần.
Cố Kiều cầm một cái đi vào phòng tắm, khóa cửa lại.
Trình Chu đứng bên ngoài: “Có cần anh giúp gì không?”
Cố Kiều: “Không cần.”
Trình Chu: “Không sao đâu, em không cần ngại, khi con nhỏ anh còn xi em tè, em tè cả ra tay anh, anh cũng đâu có chê bai em.”
Cố Kiều: “…”
Kết quả là âm tính, cũng có nghĩa là không có thai. Có lẽ là do rối loạn nội tiết, nên mới trễ kinh. Cố Kiều thở phào một hơi nhẹ nhõm, còn Trình Chu thì thở dài thườn thượt. Cô thực sự không hiểu sao một sinh viên năm ba như anh lại muốn làm ba đến vậy.
Chiều chủ nhật, Trình Chu lái xe đưa Cố Kiều về khu Vân Hợp làm việc.
Kỳ thi cuối kì của anh sẽ diễn ra vào tuần sau, thi xong lần này, anh sẽ tận dụng thời gian nghỉ hè cho việc thực tập, sau đó chuẩn bị sẵn sàng để bước vào xã hội. Trình Yểm Quân đã sắp xếp cho Trình Chu một vị trí rất tốt để tôi luyện, vô cùng vất vả, nhưng đổi lại có rất nhiều thứ để học hỏi.
Nhà họ Trình sở hữu một doanh nghiệp lớn, bao gồm tất cả các ngành nghề, những thứ đó sau này đều sẽ giao lại cả cho Trình Chu và Trình Tranh. Nhưng Trình Tranh quá ham chơi, không muốn tham gia vào công việc trong công ty vậy nên tương lai chủ yếu dựa cả vào Trình Chu.
Triệu Hà và Thôi Cửu đã về nhà trong kỳ nghỉ hè, cũng chỉ có thể hẹn gặp được Cố Kiều và Trình Chu vào cuối tuần. Bốn người cùng nhau ngồi trong một quán trà uống trà. Anh tiểu Hà và anh tiểu Cửu không thay đổi gì nhiều so với trước đây, nhiều lắm cũng chỉ là vẻ bề ngoài trông trưởng thành hơn một chút.
Cách đây không lâu Thôi Cửu đã bạn gái, lúc này đang nói chuyện với Cố Kiều: “Kiều Kiều, kiếp này chúng ta không có duyên, hẹn gặp cậu ở kiếp sau nhé.”
Sau đó, suýt chút nữa bị Trình Chu đá bay ra ngoài.
Cố Kiều bị chọc cười nói vô cùng vui vẻ.
Triệu Hà nhấp một ngụm trà, thở dài nói: “Khổ thân một tên cẩu độc thân như tôi, mấy vị có bạn nữ nào thì đừng có quên giới thiệu cho người anh em này đấy nhé.” Nói xong lại nhìn Cố Kiều: “Nhưng không được rồi, tôi phải chờ Kiều Kiều và bạn trai cậu ấy chia tay.”
Đúng là mấy cái tên này chẳng thay đổi chút nào. Sau đó, cậu ấy đã bị Trình Chu đá cả người cả ghế lăn xuống đất.
Cố Kiều mỉm cười, giúp mọi người rót trà.
Triệu Hà hỏi: “Hai người định bao giờ thì kết hôn?”
Trình Chu nhìn Cố Kiều, anh đưa tay lên nhẹ nhàng xoa đầu cô, nói: “Sau khi tốt nghiệp đại học sẽ đi đăng ký, còn hôn lễ thì tùy thuộc vào cô ấy.”
Khi nói đến điều này, ngữ điệu của anh vô cùng bất mãn. Theo kế hoạch ban đầu, hai người sẽ đăng ký khi đủ tuổi quy định của pháp luật, và sẽ tổ chức hôn lễ sau khi tốt nghiệp. Nhưng Cố Kiều không muốn, cô nói đợi thêm hai năm nữa. Cô cảm thấy mình có thể tự do tự tại thêm hai năm, một mình thoải mái hơn nhiều, thích đi đâu thì đi, ví dụ như đến Roco làm việc chẳng hạn. Nếu cô là phụ nữ đã kết hôn rồi, thì cơ bản là chẳng thể chạy đến một nơi xa như vậy để làm việc.
Cố Kiều nghiêng đầu, nở nụ cười nịnh nọt với Trình Chu: “Bây giờ chúng ta cũng đâu có khác gì đã kết hôn.”
Vừa lên đại học đã chẳng khác gì sống chung rồi, vậy không phải là chẳng khác gì kết hôn hay sao?
Trình Chu liếc cô một cái: “Khác xa.”
Triệu Hà lấy điện thoại ra lén chụp một bức ảnh vẻ mặt bất mãn như oán phụ của Trình Chu, sau đó viết kèm theo dòng chữ trên ảnh: “Vợ à, em không cần người ta nữa sao, huhuhu.”
Khi thiết kế xong biểu tượng cảm xúc, Triệu Hà gửi bức ảnh qua cho Thôi Cửu và Cố Kiều. Cả ba cùng nhìn xuống điện thoại, rồi lại nhìn sang Trình Chu, rồi đồng loạt phá lên cười.
Cuối cùng hotboy lạnh lùng vô tình muốn chết của trường cấp ba số một cũng có ngày này.