Sư phụ Trương người dẫn dắt Cố Kiều gần đây sức khỏe không được tốt, mà công việc của cô lại càng ngày càng bận. Có những lúc một tuần chỉ được nghỉ một ngày, đến thứ bảy cũng phải đi làm. Đương nhiên sẽ được tính lương làm thêm giờ.
Trình Chu cũng rất bận với việc thực tập của mình, thường xuyên phải tăng ca đến mười giờ tối mới được về. Cố Kiều thương anh, bảo anh về nhà ở với ba mẹ, như vậy ít ra cũng có người chăm sóc. Nhưng Trình Chu không chịu, khăng khăng muốn ở lại căn nhà nhỏ của hai người tại khu trường Đại học. Vì trong nhà có hương thơm của vợ anh.
Tháng lương đầu tiên Cố Kiều nhận được là ba nghìn tám trăm tệ, gần bốn nghìn rồi. Đó là một món tiền khổng lồ đối với cô.
Thứ bảy, Trình Chu tăng ca ở công ty, Cố Kiều thì đi mua sắm tại một trung tâm thương mại ở gần công ty. Cô muốn dùng đồng tiền mà mình tự kiếm được để mua quà cho Trình Chu, khi ngang qua quầy trang sức vàng, Cố Kiều nhìn trúng một cặp nhẫn đôi, có giá ba nghìn năm trăm tệ. Hơi đắt một chút, nhưng nhẫn nếu đã đeo thì có thể đeo cả đời, nếu tính ra thành vật dụng sử dụng hàng ngày thì vẫn tương đối phải chăng. Ba nghìn năm trăm thì ba nghìn năm trăm.
Cố Kiều mua xong liền gọi điện cho Trình Chu. Lát nữa anh còn có một cuộc họp, nên bảo cô ngồi ở quán cafe dưới lầu công ty đợi anh cùng ăn trưa.
Hôm nay, Cố Kiều mặc một chiếc váy liền thân màu trắng, tóc đã dài hơn một chút, sắp dài tới vai rồi. Trình Chu không cho cô cắt tóc, nói nuôi dài sau này đến lúc kết hôn còn chụp ảnh cưới.
Cô không thể uống cà phê, vì nếu uống buổi tối sẽ mất ngủ, nên mua một ly nước ép trái cây. Cố Kiều ngồi trên sofa nghịch điện thoại, phía trước có hai cô gái đi đến rồi ngồi vào vị trí phía sau lưng cô. Cô cũng không mấy để ý cho đến khi hai người họ nhắc đến cái tên Trình Chu.
Cô gái tóc xoăn: “Tuần trước có một chuyên viên Kế hoạch mới đến, nghe nói là đại thiếu gia của Tập đoàn, Chị Lệ nói lần trước chị ấy đã gặp trong bữa tiệc liên hoan cuối năm, nên không thể nhận nhầm.”
Cô gái tóc thẳng: “Trình Chu? Chẳng trách.”
Cô gái tóc xoăn: “Cái gì mà chẳng trách?”
Cô gái tóc thẳng: “Cô không phát hiện sao, tất cả mấy cô gái trong công ty đều đang muốn tìm cách xông lên kìa, thực ra nếu Trình Chu không phải đại thiếu gia của Tập đoàn Trình Thị thì với một người vừa có học lực vừa có ngoại hình đẹp như vậy, cũng đủ khiến mọi người xung quanh cảm thấy điên đảo rồi, bây giờ cộng thêm thân phận như vậy, lại càng hết xảy.”
Cô gái tóc xoăn: “Hay là, tôi cũng thử xem sao? Nếu không, đến khi đại thiếu gia lên làm việc trên phòng Chủ tịch, thì lấy đâu ra cơ hội.”
Cô gái tóc thẳng: “Cô hai mươi bảy rồi đó, tỷ đệ luyến sao?”
Cô gái tóc xoăn: “Không vấn đề gì, tôi không để ý đâu.”
Cố Kiều nhấp một ngụm nước ép, nheo mắt cười, cô ở cùng Trình Chu lâu như vậy, nên đã sớm chẳng thấy lạ kỳ gì trước những lời bàn tán kiểu này, cũng giống như cô, nhân lúc Trình Chu không chú ý đã ngắm trộm những người đàn ông đẹp trai khác. Nhưng quả thực là Trình Chu quá hiểu cô, lần nào cũng bị bắt tại trận, hậu quả thì chẳng cần phải nói, anh sẽ lôi cô về nhà, “dạy” cho một trận.
Trình Chu ra khỏi thang máy đi về phía Cố Kiều. Hôm nay, anh mặc áo sơ mi trắng, kết hợp cùng quần jeans màu xanh đậm, tuy là một sinh viên vẫn chưa tốt nghiệp, nhưng lúc này trông lại vô cùng chín chắn, chủ yếu là do đôi chân dài, mỗi bước đi đều vô cùng vững trãi, sự tự tin từ trong xương cốt, khiến anh trông giống như một làn gió xuân.
Cố Kiều mỉm cười vẫy vẫy tay, Trình chu nhìn thấy cô, đôi mắt đẹp đẽ màu trà cong lên.
Người phụ nữ bên cạnh nhỏ giọng nói: “Mẹ ơi, đẹp trai quá.”
Trình Chu bước đến chỗ Cố Kiều, anh hơi cúi người hôn nhẹ lên trán cô một cái rồi mới lùi lại ngồi xuống ghế đối diện.
“Em đợi lâu không, đã đói chưa, muốn ăn gì nào?”
Giọng nói của người đàn ông đều đều, lại nói một câu làm người ta ấm lòng như vậy, khiến hai cô gái bên cạnh lập tức đỏ mặt. Khi bọn họ đứng dậy rời đi, còn cố ý liếc nhìn Cố Kiều, để xem xem người phụ nữ nào lại có được may mắn lớn ấy.
Mái tóc chó gặm của Cố Kiều đã sớm không còn bị chó gặm nữa rồi, những sợi tóc đen bóng, óng mượt rủ xuống vai, đôi mắt to tròn lại có thần, tràn đầy sức sống, làn da trắng như tuyết càng làm nổi bật lên đôi môi quyến rũ mê người.
Người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy đây quả là một đôi trai tài gái sắc, trời sinh một cặp. Nhưng trong thâm tâm Cố Kiều, cô luôn biết rõ anh xuất sắc hơn mình rất nhiều.
Cố Kiều đưa ly nước ép mình đã uống một ít cho Trình Chu. Anh nhận lấy rồi uống vài ngụm.
Cố Kiều mỉm cười, lộ ra đôi răng khểnh tinh nghịch: “Anh tiểu Chu, em mới được phát lương, còn mua quà cho anh đó.”
Trình Chu khẽ cong môi: “Có mua cho ai nữa không?”
Cố Kiều: “Sao cơ?”
Trình Chu: “Tháng lương đầu tiên trong cuộc đời chỉ được mua quà cho anh, nếu em muốn mua cho cả những người khác, thì đợi đến tháng lương thứ hai hãy mua.”
Người này đến cả nhưng việc như vậy cũng bá đạo, độc đoán như vậy, nếu mà làm tổng tài thực sự thì còn đến nữa nào nữa đây.
Cố Kiều nghĩ, cho dù có muốn mua cho cả người khác cũng chẳng mua nổi, ba nghìn tám trăm tệ, chỉ mua cặp nhẫn cho anh cũng đã hết ba nghìn năm trăm rồi, còn lại ba trăm tệ để dành làm sinh hoạt phí tháng này của cô, thì còn mua cái rắm gì nữa chứ.
Cố Kiều lấy trong túi xách ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, đưa cho Trình Chu: “Tặng anh này, anh xem có thích không?”
Trình Chu mím môi cười: “Anh thích.”
Cố Kiều cong môi: “Anh còn chưa mở ra xem mà.”
Trình Chu nhìn vào mắt cô: “Chỉ cần là em tặng, cái gì anh cũng thích.” Dù có xấu thế nào đi nữa, anh cũng đều thích.
Mở chiếc hộp nhỏ ra, bên trong là một cặp nhẫn đôi bằng vàng trắng, ánh đèn phản chiếu lên ánh bạc của chiếc nhẫn, Trình Chu cầm lên xem, là phong cách đơn giản nhưng rất đẹp, anh hỏi: “Em chọn à?”
Cố Kiều nhanh chóng gật đầu: “Anh tiểu Chu nhà em đã dạy, trong khi chọn đồ, nếu không thể đưa ra quyết định thì cứ chọn cái nào đơn giản nhất.”
Trình Chu đưa tay lên xoa tóc Cố Kiều, nói: “Thật ngoan.”
Anh lấy chiếc nhẫn nhỏ hơn ra khỏi hộp, đẹo lên tay cho Cố Kiều, sau đó lấy chiếc nhẫn to còn lại đưa cho cô, để cô đeo cho mình. Bàn tay Trình Chu rất đẹp, trắng nõn, thon thả, các khớp ngón tay rõ ràng, nhưng là kiểu rất có lực, đeo lên chiếc nhẫn bạch kim, lại càng thu hút hơn.
Anh nhìn bàn tay của mình, rồi giơ lên, mỉm cười nhìn Cố Kiều: “Anh đồng ý.”
Cố Kiều có chút bất ngờ: “Cái gì?”
Trình Chu cong môi: “Anh đồng ý với lời cầu hôn của em.”
Cố Kiều há hốc miệng: “Há?” Cô đang tặng quà cho anh mà, sao lại nói là cầu hôn?
Hơn nữa, cầu hôn không phải việc của đàn ông hay sao?
Cố Kiều còn chưa phản ứng lại, Trình Chu đã đứng dậy, nói: “Đi thôi vợ, chồng đưa vợ đi ăn cơm. Trước cổng công ty có một nhà hàng Hồ Nam, chồng nghĩ vợ sẽ thích món đầu cá kho tiêu ở đó.”
Cố Kiều đứng lên: “Em không cầu hôn mà.”
Trình Chu nắm tay cô, đi ra khỏi tòa nhà văn phòng, vừa đi vừa quay mặt sang nói với cô: “Em có muốn ăn đầu cá kho tiêu không?”
Cố Kiều gật đầu: “Muốn.” Mới nghe thôi đã muốn chảy cả nước miếng luôn rồi.
Giữa trưa mùa hè, mặt trời chói chang, Cố Kiều không mang ô, Trình Chu giúp cô che nắng, hai người cùng đi bộ về phía nhà hàng.
Khi gọi xong đồ ăn, Trình Chu nói: “Ngày mai đi đăng ký.”
Cố Kiều ngước lên nhìn anh: “Há?”
Anh đang nói cái gì thế, không phải đã bàn bạc là khi nào anh tốt nghiệp mới đi đăng ký hay sao?
Cố Kiều tiếp tục nói: “Anh yêu, hiện tại anh vẫn đang là sinh viên mà.”
Trình Chu nhướng mày: “Năm nay với năm sau thì có khác gì nhau.”
Cố Kiều: “Em chưa chuẩn bị tâm lý.”
Trình Chu: “Bộ phận của bọn anh có tổng cộng ba mươi người, trong đó có hai mươi nữ giới, mà trong hai mươi nữ giới đó, có tới mười lăm người chưa kết hôn, trong mười lăm người chưa kết hôn ấy lại có mười người còn độc thân, mà trong mười người độc thân đó lại có tới chín người thèm muốn chồng của em…”
Anh còn chưa nói xong, Cố Kiều đã nói: “Đăng ký.”
Trình Chu: “Không phải em vẫn chưa chuẩn bị xong tâm lý sao?”
Cố Kiều: “Vừa mới chuẩn bị xong rồi.”
Trình Chu mím môi cười, nói: “Anh đùa em đó, ngày mai là chủ nhật, Cục Dân chính đâu có làm việc, anh đã tìm hiểu trước rồi.” Anh nói xong lại giơ tay lắc lắc chiếc nhẫn trên tay: “Anh rất thích, cảm ơn em.”
Khi cười, ánh mắt anh thật dịu dàng, bị đôi mắt như vậy nhìn vào, trái tim có muốn không tăng nhịp cũng khó. Nữ nhân viên phục vụ đến giúp rót trà, không khỏi liếc nhìn anh thêm vài lần, nhìn xong còn âm thầm đỏ mặt.
Cố Kiều: “Không được, ngày mai đi đăng ký thôi, à, ngày mốt.”
Trình Chu nhẹ nhàng vuốt tóc cô, vẻ mặt lộ rõ vẻ cưng chiều: “Đùa em thật mà, việc cầu hôn đương nhiên phải để đàn ông làm.”
Cố Kiêu nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Trình Chu: “Vậy thì anh cầu hôn đi chứ.”
Trình Chu mỉm cười, cố ý nói: “Hiện tại không được, anh còn chưa sẵn sàng, anh phải bay nhảy thêm hai năm nữa.”
Cái gì, bay nhảy thêm hai năm nữa, anh còn muốn bay nhảy thế nào nữa?
Cố Kiều tức giận đến mức suýt chút nữa thì đập bàn, không đúng, đợi đã, những lời này sao nghe lại quen tai thế nhỉ? Hình như là những lời cô nói. Có rất nhiều lần Trình Chu thúc giục cô, cô đã nói như vậy, mình muốn bay nhảy thêm hai năm nữa. Sau đó, Cố Kiều hoàn toàn chẳng thể tức giận nổi nữa.
Trình Chu nhìn bộ dạng của cô, mỉm môi cười, anh gắp một miếng cá, chấm vào bát canh bên cạnh, rồi để vào bát Cố Kiều: “Ăn đi, ăn no rồi còn có sức làm việc.”
Cố Kiều nhìn lên: “Hôm nay được nghỉ, không phải đi làm, thì làm việc gì chứ?”
Trình Chu liếc nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, thâm thúy, trong mắt ẩn chứa ý tứ mơ hồ không rõ.
Một tuần bọn họ chỉ có hai ngày được ở bên nhau, nếu ngộ nhỡ một trong hai phải tăng ca, thì ngày dành cho nhau chỉ còn lại một ngày, nên làm cái gì cũng phải tranh thủ thời gian.
Cố Kiều ăn một miếng thức ăn: “Hôm nay không được.” sau đó lại nói: “Ngày mai không phải có buổi họp lớp hay sao, hôm nay em phải đắp mặt nạ rồi ngủ sớm, như vậy da dẻ mới đẹp được.”
Trình Chu lại gắp thêm cho cô một miếng sườn: “Muốn đẹp như vậy làm gì, để ai ngắm hả?”
Cố Kiều gắp lại miếng sườn sang bát Trình Chu, nói: “Không được, em phải giảm cân, ít nhất là phải gầy hơn Lộ Nhiễm.”
Trình Chu múc cho cô một bát canh, hạ thấp giọng: “Nếu dám giảm cân, sẽ làm chết em, mau ăn hết cho anh.”
Cố Kiều ngẩng đầu nhìn người đàn ông đối diện mình, chiếc áo sơ mi được cắt may khéo léo, ngoại trừ cúc áo trên cùng không cài, thì những bộ phận khác đều trau chuốt tỉ mỉ, khi không cười, khí chất có chút lạnh lùng, cấm dục. Nhưng những câu từ thô lỗ như vậy phát ra từ đôi môi gợi cảm ấy, lại đem đến cảm giác thật kích thích.
Cố Kiều mỉm cười, nhỏ giọng nói: “Bộ đồ thắt nơ màu đen lần trước đặt về rồi, còn cả bộ cô hầu gái có bờm tai thỏ nữa, sáng nay em đã giặt sạch, có lẽ trưa nay sẽ khô.”
Trình Chu nghe cô nói, lập tức với lấy cốc nước uống một ngụm.
“Hôm nay là ngày anh phải tăng ca, nên bốn rưỡi có thể tan làm rồi, em ở nhà đợi anh.”
Cố Kiều nhấc chân lên, nhẹ nhàng cọ vào anh dưới gầm bàn. Cô biết lúc này anh hoàn toàn bất lực nên mới cố ý châm lửa.
Trình Chu cáu kỉnh đá cô một cái: “Biến.”
Sau bữa ăn, Trình Chu tiễn Cố Kiều đi, còn mình thì quay lại công ty tiếp tục công việc.
Cố Kiều về nhà, nhìn lên những bộ đồ đơn sắc, kiểu dáng hấp dẫn đang phơi ngoài hiên nắng, cô đi đến sờ thử, đã khô cả rồi. Vì vậy cô mặc lên người, đứng trước gương chụp vài tấm ảnh, rồi gửi cho Trình Chu.
Trình Chu sắp xếp công việc cũng gần xong, anh đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm, nhìn thấy ảnh Cố Kiều gửi cho mình, máu mũi suýt chút nữa thì trào cả ra ngoài.
Cô đúng là đang muốn tự tìm cái chết.