MỘT THAI TAM BẢO: QUỶ VƯƠNG DADDY, QUÁ HUNG MÃNH



Bị Hạ Tử Thường một cước đạp gãy mất một cái xương sườn, Ngô Tam phun ra một ngụm máu, tạm thời không còn khí lực để giãy dụa.
“Ngươi, đồ tiện nhân, ngươi muốn làm gì?”.

Thấy trước mặt là một nữ tử, tên Ngô Tam vẻ mặt vừa viết đầy kinh hãi thoáng trở nên đầy hung tợn!
Nếu như không phải Hạ Tử Thường vẫn trong bộ dáng mà hắn quen thuộc, hắn suýt chút nữa đã cho rằng người trước mắt không phải Hạ Tử Thường.
Đến cùng đã xảy ra chuyện gì!
Nữ nhân trước mặt này như thế nào khí chất lại đột nhiên trở nên đáng sợ như vậy?
Lúc trước Hạ Tử Thường luôn là một bộ dáng duy duy nặc nặc nhát gan sợ sệt, thế nhưng Hạ Tử Thường hiện tại quanh thân đều tản ra sát khí băng lãnh như Địa Ngục, minh châu trong cặp mắt phượng xinh đẹp lưu động lãnh quang, giống như ngàn đao vạn giáo, làm người khác không rét mà run.
*duy duy nặc nặc: thuận theo, nhất nhất nghe lời

Huống hồ, vừa rồi nàng lại dám đánh hắn?
Đồ tiện nhân này, chẳng lẽ chán sống rồi?
Trong lòng tuy nghĩ như vậy, nhưng Ngô Tam không hẳn là kẻ không có đầu óc, bây giờ hắn bị trọng thương, có thể không phải là đối thủ của Hạ Tử Thường.
Hạ Tử Thường đem hắn mang tới nơi này, chỉ sợ là không có ý tốt.
“Hạ Tử Thường, là Đại tẩu ngươi đem ngươi bán cho ta một đêm, không phải là ta muốn hại ngươi, ngươi muốn báo thù, thì đi tìm đại tẩu ngươi, mau thả ta ra”.

Thái độ giả vờ mềm mỏng, Ngô Tam nói.
Hạ Tử Thường liền lẳng lặng đứng ở nơi đó, hai tay vòng ngực, cười lạnh mà nhìn Ngô Tam.
Đích thật là đại tẩu nàng bán nàng, không sai.

Nhưng mà, nếu không có cầu thì làm sao có cung, nam nhân này cùng đại tẩu nàng thông đồng làm bậy, cũng không phải hạng tốt lành gì cho cam.
Cúi người nhặt lên sợi dây trên đất, Hạ Tử Thường tiến lên một bước, một cước dẫm nát lồng ngực Ngô Tam.
Ngô Tam chỉ cảm thấy cái chân nhỏ kia giẫm lên lồng ngực hắn, lại tựa hồ nặng tựa ngàn cân, áp chế khiến hắn cơ hồ như không cách nào thở ra hơi.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Hạ Tử Thường, ta cảnh cáo ngươi, gϊếŧ người là phạm pháp.

Hơn nữa lão tử cũng không chiếm được tiện nghi gì của ngươi.


Ngươi đã là mẹ của ba đứa hài tử, cũng đừng giả trang trinh tiết liệt nữ trước mặt lão tử! Lão tử lần này nhận thua, năm trăm văn tiền kia, lão tử cũng không tìm nhà ngươi đòi...”
Nghe Ngô Tam nói như vậy, Hạ Tử Thường quả thực là bị chọc giận đến muốn cười.
Người này, sắp chết đến nơi mà vẫn chưa biết mình đang nằm trong tình cảnh nào đâu?
Bất quá, Ngô Tam ngược lại nhắc nhở nàng một chuyện quan trọng.
“Trên người ngươi có tiền không?” Hạ Tử Thường đột nhiên hỏi
“Hả?” Ngô Tam không hiểu Hạ Tử Thường.
“Đem tiền trên người ngươi giao ra, có lẽ ta sẽ khiến ngươi ít chịu khổ một chút, nếu không...” Hạ Tử Thường nói, huơ huơ sợi dây thừng trong tay, hung hăng quật mạnh xuống đất một lần rồi lại một lần.
Cái tiếng vang lanh lảnh kia khiến sắc mặt Ngô Tam biến đổi, suýt chút nữa tiểu ra quần.
Hắn trước nay hoành hành ngang ngược đã quen, tại Đào nguyên thôn, cho tới bây giờ chỉ có hắn khi dễ những nông dân trung thực kia, nơi nào có người dám động vào nửa ngón tay hắn?
Kỳ thực hắn rất sợ đau
“Có, có tiền”.

Ngô Tam vội vàng nói, hiện tại hắn chỉ muốn mau chóng thoát thân, chỉ cần chờ hắn đem vết thương dưỡng tốt rồi, hắn nhất định sẽ khiến Hạ Tử Thường phải trả giá đắt cho hành vi ngày hôm nay.

Nhìn khuôn mặt nhỏ khuynh thành tuyệt sắc của Hạ Tử Thường, Ngô Tam trong lòng âm thầm thề.
Đến lúc đó, hắn nhất định đem nữ nhân này lột sạch cột lên cây, sau đó hung hăng lăng nhục!
“Ở đâu?” Hạ Tử Thường hỏi lại.
“Trong đũng quần của ta!” Ngô Tam đáp.
Hạ Tử Thường dùng sức đạp vào lồng ngực Ngô Tam một cái, hắn thảm thiết kêu lên, đau đến nước mắt tràn ra.
“Thật sự là trong đũng quần của ta! Ta không lừa ngươi!”
Ngươi có bản lãnh thì cầm tiền đi, ha!
Ngô Tam không tin một nữ nhân như Hạ Tử Thường sẽ không biết xấu hổ mà đi lật đáy quần của hắn!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi