MỘT THAI TAM BẢO: QUỶ VƯƠNG DADDY, QUÁ HUNG MÃNH



“Tự mình lấy ra!” Hạ Tử Thường thu chân về, thản nhiên nói
Nàng mới sẽ không trực tiếp lấy, sợ không cẩn thận ô uế tay.

“Ngươi xác định?” Ngô Tam trong mắt nhảy lên tà quang, nhìn trừng trừng lấy Hạ Tử Thường, “Nếu như muốn lấy bạc, ta sẽ phải cởϊ qυầи”.

Hắn không tin Hạ Tử Thường có dũng khí nhìn hắn cởϊ qυầи.

Kỳ thực, hắn hoàn toàn không biết mình lõa thể đối với Hạ Tử Thường mà nói, cùng với bộ dáng một con lợn chết chẳng có gì khác biệt.

“Bớt nói nhảm, nhanh cởi.

” Hạ Tử Thường ánh mắt lạnh lẽo, ngữ khí tuyệt nhiên không kiên nhẫn.

Ngô Tam bị hàn quang trong mắt nàng dọa cho tim giật thót một cái, trong lòng thầm nhủ tiểu nữ tử này từ khi nào trở nên bưu hãn như vậy, hai tay cũng rất lanh lẹ giải khai dây lưng quần của hắn.


Mắt thấy Ngô Tam đem dây lưng quần cởi ra, lộ ra bên trong một chút qυầи ɭóŧ bẩn thỉu, Hạ Tử Thường chán ghét nhíu nhíu mày.

Nàng từ nhỏ có bệnh thích sạch sẽ.

“Ngươi xác định còn muốn ta tiếp tục cởi?” Ngô Tam lại hỏi.

“Tiếp tục, nếu như không có bạc, ta liền một cước giẫm nát hai trứng của ngươi.

” Khóe môi đỏ mọng nhấc lên một vòng nhàn nhạt ý cười yêu diễm, Hạ Tử Thường nói.

Ngô Tam: “! !”
Nữ nhân này sao có thể nói chuyện thô bỉ như vậy?
Liền “trứng trứng”dạng từ dơ bẩn này, nàng cũng có thể mặt không đỏ hơi thở không gấp nói ra.

Đây vẫn là Hạ Tử Thường mà hắn hiểu biết trước kia sao?!
Nhìn nụ cười điên đảo chúng sinh kia của Hạ Tử Thường, Ngô Tam chẳng những không thây đẹp, mà còn cảm thấy từng trợn ác hàn.

Tay của hắn đặt trên qυầи ɭóŧ, từng chút một kéo xuống.

Bên trong qυầи ɭóŧ, hắn cái gì cũng không có mặc, lại cởi xuống, thật là muốn đem đồ chơi không muốn lộ lộ ra.

Vốn hắn cho là nếu hắn tiếp tục cởi, Hạ Tử Thường đến cuối cùng nhất định sẽ kêu ngừng.

Kết quả, ánh mắt Hạ Tử Thường lại không kiên kị chút nào, tại thời điểm Ngô Tam chỉ kém chút nữa liền đem qυầи ɭóŧ hoàn toàn lột bỏ, động tác của hắn ngừng lại.


“Như thế nào không tiếp tục?” Hạ Tử Thường tựa tiếu phi tiếu hỏi hắn
Ngô Tam nuốt nước miếng: “Ta hình như nhớ lộn, túi tiền ở đây.


Nói xong, hắn liền từ trong ống tay áo móc ra một túi tiền nho nhỏ, đưa cho Hạ Tử Thường.

Hạ Tử Thường nhận lấy, trở tay liền nhét vào bên trong ống tay áo của mình.

Ngô Tam thấy thế, đau lòng ghê gớm.

Gần đây vận may của hắn tốt, đánh cược nhất định toàn thắng, thắng đại khái mười lượng bạc, bây giờ toàn bộ đều bị Hạ Tử Thường ngang nhiên lấy đi.

Lúc trước tại sao hắn không phát hiện Hạ Tử Thường ác như vậy?
Nàng thật là một đồng tiền cũng không có ý định cho hắn giữ lại, hoặc là nói độc nhất là lòng dạ đàn bà!
“Tiền đã đưa ngươi, hiện tại có thể thả ta đi chưa?” Ngô Tam đè nén tức giận muốn gϊếŧ người, hướng Hạ Tử Thường nói.

Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, hắn sớm muộn gì cũng sẽ để Hạ Tử Thường phải trả giá đắt vì hành vi hôm nay.

“Ta khi nào nói, cầm tiền thì sẽ thả ngươi đi?” Hạ Tử Thường vuốt vuốt sợi dây thừng trong tay, khẽ cười nói.


Ngô Tam lúc này trợn to mắt nhìn Hạ Tử Thường, “ ngươi, đồ tiện nhân, ngươi đùa bỡn ta?”
Tiếng nói của hắn vừa vặn rơi xuống, dây thừng trong tay Hạ Tử Thường liền treo vào cổ hắn.

Tự nhiên mất đi năng lực tự chủ hô hấp, Ngô Tam bắt đầu kịch liệt giãy giụa, hắn một bên ra sức giãy giụa, một bên lại giống như cá chết mở to hai mắt mà nhìn, không thể tin được mà nhìn Hạ Tử Thường.

Khuôn mặt tươi cười vô hại của Hạ Tử Thường chiếu vào trong mắt hắn.

“Ách, ách! ” hé miệng muốn kêu lớn cứu mạng, Ngô Tam trong miệng cũng chỉ có thể phát ra âm thanh tuyệt vọng đơn giản.

Xung quanh đây không có ai ở, cho nên, sẽ không có ai nghe được động tĩnh của bọn họ ở bên này.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi