MỘT VẠN NĂM


Vĩ Mặc Sâm Lâm lúc này, đứng ở một nơi cao nhìn về phương hướng Mặc Huyễn Thành là một nữ hài và Trạch Lân Thú.

Nữ hài nhìn xa xăm, ánh mắt nàng nhìn Mặc Huyễn Thành cũng không hẳn là nhìn Mặc Huyễn Thành.

Dường như nàng nhìn xuyên qua đó, nhìn cả Đại Lục phồn hoa này.
Nàng hơi rũ mắt xuống, gió nhè nhẹ lướt qua, nàng khẽ nỉ non một câu.
"Đại Lục này thật phồn hoa, mọi người đều rất hạnh phúc.

Ta thật ghen tỵ".
Nàng nghiêng mặt nhìn qua Trạch Lân Thú, nở một nụ cười đem theo ác ý vô tận.
"Ngươi nói xem, mọi người có phải quá hạnh phúc rồi không? Nếu ta cho bọn họ thêm chút đặc sắc thì sao nhỉ?"
Trạch Lân lúc bên cạnh nghe xong liền gầm nhẹ đáp trả "grà grà".

Nó không biết nói, nhưng chỉ cần nàng muốn làm thì nó sẽ đều ủng hộ.
Nữ hài như hiểu Trạch Lân Thú nói gì, nàng ngửa đầu lên trời cười lớn.

Tiếng cười mang theo hưng phấn, chim muông trong rừng bị tiếng cười của nàng kinh động làm cho bay tán loạn.
Nàng nhìn về phía xa xăm, giơ tay lên, híp một mắt lại như đang ngắm vào một điểm.

Tay nàng xoè ra rồi nắm lại, cái nắm đó không phải là nắm không khí, mà như nắm cả Đại Lục trong tay.

Khoé miệng nàng cũng theo đó nhếch lên cười càn rỡ.
Mặc Huyễn Thành (Huyền Vũ Đế Quốc)
Ôn Lan Nguyệt thức trắng một đêm chờ tin tức Vân Nhu.

Nàng không ngừng đi qua đi lại trong phòng, nàng cảm thấy rất sốt ruột.

Nàng chỉ mong phu quân cùng nữ nhi nàng sớm bình an quay trở về.
Cửa phòng được đẩy ra, Vân Thiên Khải ôm Vân Nhu bước vào, bên cạnh là Mặc Uyên được A Tam, A Tứ đỡ.

Ôn Lan Nguyệt nhìn nữ nhi của mình hôn mê, trong lòng nàng không khỏi gấp gáp.

"Nhu Nhi, Nhu Nhi.

Nữ nhi của ta, con sao lại thành ra như vậy?"
Vân Thiên Khải nhìn phu nhân hắn, tay nàng đang run rẩy chạm vào má Vân Nhu, mắt nàng không ngừng rơi lệ.

Hắn thở dài một hơi, bắt đầu nói.
"Phu nhân, nàng bình tĩnh đã.

Chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây về Vân Thành.

Nơi này hiện tại không an toàn".

Hắn cũng rất lo lắng cho nữ nhi hắn, nhưng phải nhanh chóng rời khỏi đây.

Hắn sợ tứ đại gia tộc đánh hơi ra điều gì rồi sau lưng ám toán hắn.
Ôn Lan Nguyệt lúc này cũng nhận ra đây không phải lúc bi thương.

Nàng nhanh chóng theo Vân Thiên Khải cùng nhau rời khỏi khách điếm.
Đám người ngồi xe ngựa bắt đầu ra khỏi Mặc Huyễn Thành.

Trên xe, Ôn Lan Nguyệt chăm sóc Vân Nhu xong liền quay qua Mặc Uyên, nước mắt lưng tròng nói.
"Uyên Nhi, ta xin lỗi, là do chúng ta không biết để ứng cứu kịp thời.

Ta có lỗi với trên dưới Mặc gia".
Mặc Uyên trầm mặc một chút sau đó trả lời.
"Bá mẫu, người đừng tự trách nữa, không phải lỗi của người".
Trong thâm tâm Mặc Uyên lúc đang không ngừng vang lên tiếng nói.

Tiếng nói giống tiếng của hắn nhưng không phải hắn.

Tiếng nói này từ sau lần đầu hắn trùng sinh đã không ngừng vang lên.

Ban đầu hắn có thể kiểm soát được, nhưng càng ngày theo số lần trùng sinh tăng lên, hắn dần mất quyền kiểm soát.

Sau khi hắn rơi xuống vực, nó đã hoàn toàn thoát khỏi khống chế của hắn, đã vậy còn cố khống chế ngược lại hắn.
"Ngươi nói dối, ha ha ha Mặc Uyên, ngươi đang nói dối kìa".
"Câm miệng".

Mặc Uyên dùng suy nghĩ đáp trả lại giọng nói kia.
"Câm miệng? Tại sao ta phải câm miệng? Ta có nói sai sao? Ngươi còn muốn giết bọn họ đâu.

Miệng thì lại nói không liên quan".
"Câm miệng"
"Rõ ràng là bọn họ cố tình không tới ứng cứu.

Bọn họ có khi chính là chủ mưu đứng sau đấy.

Chính bọn họ đã hại gia tộc ngươi, chính là bọn họ! Ngươi có muốn giết bọn họ không? Giết bọn họ đi, giết bọn họ thì ngươi sẽ trả được thù".
Mặc Uyên lúc này bị thanh âm trong đầu làm cho mất kiên nhẫn.

Hắn cúi mặt xuống, hai tay siết chặt lại.

Hắn sắp không khống chế được thì bên ngoài lúc này có những giọng bàn tán của người đi đường lọt vào tai hắn.
"Kim Tư Dung đúng là một nữ nhân sao chổi mà.


Mẹ nó, người Mặc gia chết thảm quá đi!"
"Nghe nói nàng ta là nhị tiểu thư của Kim Thị Nhất Tộc, nàng ta sống sót nên đám người y phục đỏ mới tiêu diệt luôn cả Mặc gia".
"Nữ nhân xinh đẹp là tai hoạ".
"Hừ! Chắc là hồ ly tinh đó mê hoặc Mặc gia chủ.

Mặc gia chủ bị mê hoặc nên mới lấy nàng ta.

Chỉ là không ngờ vì chuyện này mà dẫn đến Mặc gia bị diệt tộc".
"Ha ha ha! Anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà.

Ta mà là Mặc Diệc Phi, ta cũng muốn nếm thử tư vị của Kim Tư Dung"
.....
.....
Tiếng nói khó nghe không ngừng truyền vào tai Mặc Uyên.

Tay hắn siết chặt, móng tay đâm vào da thịt.

Máu từ tay hắn nhỏ giọng rớt xuống.

Gương mặt hắn lúc này trở nên âm trầm.
Bọn họ đổi trắng thay đen, đổ hết tội lỗi lên người mẫu thân hắn.

Sự việc rõ ràng không phải như vậy.

Vân Nhu mới là người dẫn ra dị tượng Bạch Uẩn Liên Hoa, khiến đám người đó chú ý tới gia tộc hắn.

Hơn nữa bọn họ đã lên kế hoạch sẵn rồi, không có sự việc Vân Nhu thì bọn họ cũng sẽ tấn công gia tộc hắn thôi.
"Mặc Uyên à, bọn họ đang nhục mạ mẫu thân ngươi đấy? Ngươi chịu được sao?"
"Ngươi có muốn trả thù không? Giết bọn họ đi! Giết chết hết bọn họ đi!"
"Ngươi quên cảnh mẫu thân ngươi chết như nào sao? Quên phụ thân ngươi chết như nào sao? Quên tộc ngươi bị diệt như thế nào sao?"
.....
Tiếng nói đó không ngừng kích động Mặc Uyên.

Nhưng hắn không mảy may phản ứng tí nào.

Ánh mắt Mặc Uyên lúc này ám trầm, sâu trong mắt là một khoảng không tối đen vô tận.
Xe ngựa đi chậm rãi, mãi mới ra khỏi phạm vi Mặc Huyễn Thành.

Đi được thêm một đoạn thì trời đã bắt đầu tối, bọn họ không dừng lại nghỉ chân mà mau chóng đẩy nhanh tốc độ đến Vân Thành.
_____
Trong một gian phòng, lụa đỏ bay phấp phới, không khí vẫn còn vương lại chút mùi máu tanh nhàn nhạt.


Trên giường, một nam nhân yêu nghiệt mặc một thân y phục đỏ đang dần tỉnh lại.
Nam nhân này không ai khác chính là Hoa Vô Ngân.

Hắn nhíu mày, chậm rãi mở mắt ra, trận pháp xung quanh hắn lúc này đã biến mất.

Hắn chống người dậy, đi tới bên cửa sổ, ánh mắt hắn nhìn vào không trung.

Cuối cùng Mặc Uyên cũng thoát được vòng lặp rồi sao? Còn khiến hắn bị phản phệ trọng thương.

Hắn biết thiên đạo che chở cho hai người họ.

Nhưng như vậy thì sao chứ? Không ảnh hưởng tới việc hắn muốn trừ khử hai người này.
Hoa Vô Ngân nhìn trên không một lúc lâu, sau đó lên tiếng gọi.
"Vũ Phong"
Bên ngoài phòng, một hắc y nhân cúi người cung kính nhìn vào gian phòng.
"Chủ nhân, có thuộc hạ"
Hoa Vô Ngân đẩy cửa đi ra ngoài, nhìn Vũ Phong một cái rồi hỏi.
"Chuyện ta sai ngươi làm như nào rồi?"
"Thuộc hạ đã tiêu diệt Mặc gia, nhưng Mặc Uyên và Vân Nhu chạy thoát".
Chủ nhân hắn liệu việc như thần, lần trước diệt Kim Thị Nhất Tộc.

Ngài ấy nói rằng Kim Tư Dung sẽ chạy thoát, không ngờ nàng ta chạy thoát thật.

Lần này chủ nhân cũng muốn diệt sạch, nhưng đáng tiếc không được.
"Ta đã biết.

Đi chuẩn bị nước tắm cho ta".

Nói rồi Hoa Vô Ngân đi về phía phòng tắm.
"Vâng thưa chủ nhân".
Hoa Vô Ngân đi vào một căn phòng lớn, trong phòng có một tấm lụa mỏng màu đỏ chắn ngang.

Phía sau tấm lụa mỏng là một hồ tắm hình ngũ giác, dưới nước có những cánh hoa hồng đỏ đang trôi nổi, mùi hương hoa tràn ngập căn phòng.
Phía bên trên thềm có một cái ghế, Hoa Vô Ngân tiến đến rồi ngồi xuống ghế vắt chân, tay chống cằm nhìn về phía hồ nước.
Vũ Phong lúc này đem theo năm giáo chúng tới, trong đó có cả nam cả nữ.

Bọn họ năm người ứng với năm góc của hình ngũ giác, tất cả đều quỳ hai chân xuống.

Gương mặt bọn họ cúi xuống, nước hồ tắm có thể phản chiếu lại rõ nét gương mặt của bọn họ.
Trước khi tới đây, bọn họ đã biết bản thân cần làm gì.

Nhưng khi mặt nước phản chiếu lại gương mặt của bọn họ, thì trong lòng bọn họ không khỏi dâng lên sợ hãi.

Nhưng dù có sợ hãi, bọn họ cũng quyết không hối hận.
Vũ Phong bắt đầu chắp tay kết ấn, một trận pháp từ từ nổi lên trên mặt hồ nước.

Trận pháp với những văn tự cổ xưa dày đặc, từ tâm trận pháp nở ra một đoá hoa bỉ ngạn.

Những sợi đằng mờ ảo mọc từ đoá hoa bỉ ngạn, bò ra xung quanh trận pháp.

Năm tên giáo chúng đồng loạt giơ dao găm lên kề vào cổ.

Miệng bọn họ hô to khẩu hiệu, thể hiện sự trung thành.
Nhật Nguyệt Thần Giáo
Thiên thu vạn tải
Giáo chủ vạn tuế
Thống nhất Đại Lục.
Dứt lời, bọn họ rạch một đường ở trên cổ.

Máu tươi lúc này theo vết rạch phun ra, chảy xuống hồ nước.

Lúc này bọn họ chưa hề chết luôn, bọn họ ngã đổ ra nền không ngừng ho khan.

Máu từ cổ họng sộc lên miệng bọn họ.
Bọn họ sợ hãi cái chết, nhưng trong ánh mắt sợ hãi còn đem theo tia điên cuồng.

Bọn họ nguyện ý dùng sinh mạng của mình cho giáo chủ, bọn họ vĩnh viễn là giáo chúng trung thành không hai lòng.
Cổ không ngừng dâng lên từng trận đau buốt, bọn họ không thở được, máu không ngừng chảy ra từ cổ, từ miệng bọn họn.

Dòng máu đỏ tươi dần dần chảy xuống hồ tắm.
Làn nước trong vắt bị máu lan ra, dần chuyển thành màu đỏ.

Đám giáo chúng nhìn máu của mình chảy ra hoà vào nước, miệng bọn họ nở nụ cười thoả mãn.

Bọn họ cuối cùng cũng có thể có tác dụng, vì giáo chủ, chết cũng không từ.
Tiếng "khục khục khục" không ngừng vang lên, bọn họ dùng hết sức lực cầm dao găm cứa thêm một nhát lên cổ.

Máu tươi trào ra nhiều hơn, sinh mệnh của bọn họ cũng triệt để chấm dứt.
Đợi cho bọn họ chảy hết máu, Vũ Phong sau đó thu năm cái xác vào, rời khỏi phòng tắm.

Trong phòng tắm hiện tại chỉ còn lại Hoa Vô Ngân.
Hắn đứng dậy, bước tới bên hồ.

Y phục trên người rớt xuống, lộ xương quai xanh và thân hình rắn chắc đẹp mê người.

Hắn bước vào trong hồ tắm ngồi xuống, dựa vai vào thành hồ ngâm mình.

Nước trong hồ lúc này đã đỏ lòm, mùi tanh nồng của máu kèm theo mùi thơm của cánh hoa hồng không ngừng lan toả khắp gian phòng.
Hắn đưa tay xuống, múc nước ở bên dưới lên.

Từng giọt nước đỏ tươi xuôi theo tay không ngừng rớt xuống gương mặt hắn.

Hắn lúc này vừa yêu mị, lại vừa đem theo chút tà khí.

Hắn nhếch miệng nở nụ cười, hưởng thụ cảm giác này.
Ha ha ha ha!
Hắn như nghĩ ra gì đó, bỗng dưng cười ra tiếng.

Hừm! Hắn thật tò mò, liệu đám người chính đạo kia có những người trung thành như giáo chúng của hắn không? Rõ ràng giáo chúng của hắn rất sợ chết, nhưng bọn họ không mảy may hiến tế sinh mệnh cho hắn? Thật là kỳ lạ!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi