MỘT VẠN NĂM


Máu trong hồ tắm không ngừng ngấm vào da thịt hắn, khuôn mặt vốn dĩ tái nhợt không huyết sắc dần trở lên hồng hào.

Hoa Vô Ngân liếm môi nhìn chất lỏng đỏ tươi, nở nụ cười nhẹ đem theo chút chế giễu.
Hắn không thích cảm giác hiện tại, tuy máu tươi làm hắn thật hưng phấn nhưng hắn cũng chán ghét.

Mỗi tháng cấm thuật trên người hắn lại tái phát một lần, không biết bao nhiêu sinh mạng đã hiến tế cho hắn.
Hắn cũng không nhớ nữa, thật lâu thật lâu trước đây hình như hắn không phải như vậy! Mà rốt cuộc là bao lâu? Kiếp trước hay kiếp trước nữa? Hay là ở một kiếp nào đó! Vạn năm lại vạn năm, hắn cũng đã quên mất bản thân mình lúc ban đầu.
Thật hoài niệm a!
Ý trời bắt buộc bọn họ sinh ra, vậy còn hắn thì sao? Tại sao lại lôi hắn vào chuyện này?
Hắn nhiều lần cố gắng thay đổi kết cục nhưng lần nào cũng thất bại.

Chỉ cần đến thời gian đó, hắn lại bắt đầu lại từ đầu.
Ban đầu hắn cũng không biết tại sao hắn lại bị như vậy.

Nhưng theo dòng thời gian, mỗi lần sự kiện "đó" xảy ra, hắn đều bị kéo ngược lại.

Hắn thấy chán ghét cảnh quay ngược lại, hắn không muốn biến mình thành con cờ cho người khác mua vui, vậy nên hắn cũng từng thử qua rất nhiều cách tự sát.

Cảm giác lưỡi dao lạnh lẽo lướt qua cổ, hay là dao ghim vào tim, thậm chí nhìn cơ thể bị độc dược làm cho chết dần chết mòn.

Nhưng khi hắn cho là bản thân sẽ được giải thoát thì hắn lại trùng sinh rồi?
Hắn không ngừng tự sát, nhưng tự sát xong lại trùng sinh.

Cảm giác đau đớn đó hắn không bao giờ quên, nó là khoảnh khắc u tối nhất cuộc đời hắn.
Nếu đã không thể chết, vậy thì đành phải sống.

Hắn theo dấu vết tra ra người có liên quan mật thiết tới sự kiện "đó", chính là Mặc Uyên và Vân Nhu.
Ban đầu hắn đích thân ra mặt ý đồ giết chết bọn họ.

Chỉ cần bọn họ chết, vậy thì sự kiện đó có lẽ không xảy ra? Nhưng thiên đạo này lại bảo vệ cho bọn họ? Tại sao chứ? Hắn cuối cùng cũng bị kéo ngược lại, cấm thuật trên người hắn lại càng phát tác nhiều hơn.
Cũng có kiếp hắn không đối đầu với bọn họ, hắn ở bên cạnh làm bạn với bọn họ.

Hướng bọn họ tới lối đi hắn đã sắp đặt sẵn, vậy thì sự kiện đó sẽ không phát triển?
Nhưng không! Thời gian đến, bọn họ vẫn sẽ làm theo lối cũ, sự kiện đó lại xảy ra.

Qua nhiều lần như vậy hắn cuối cùng cũng đã phát hiện ra quy luật.

Lần này hắn không trực tiếp ra tay, hắn sẽ đứng sau màn không ngừng chơi chết bọn họ.

Hắn cũng không chờ đợi bọn họ tới chỗ hắn, mà hắn đi tìm bọn bọ.
Thiên đạo bảo vệ bọn họ như vậy, nhưng không có nghĩa thiên đạo sẽ bảo vệ cả những người xung quanh bọn họ.
Hắn kiếp này tới đây, khi đó Mặc Uyên vẫn chưa ra đời.

Hắn lúc đó nghe được tin Kim Thị Nhất Tộc là Vu Linh Sư có bí kíp tu luyện Vu Thuật.

Lời đồn này không biết từ đâu truyền ra, nhưng mà thật trùng hợp làm sao.

Kim Thị Nhất Tộc đó chính là gia tộc mẫu thân của Mặc Uyên.
Trong đầu loé lên ý tưởng, hắn cho người diệt tộc Kim Thị, chuyện xảy ra cũng không khác gì hắn suy đoán là bao.

Kim Tư Dung cuối cùng vẫn chạy thoát, nàng ta vẫn sẽ gặp Mặc Diệc Phi và kết phu phụ sinh ra Mặc Uyên.

Những sự kiện chính vẫn sẽ không thay đổi, nhưng những sự kiện khác lại có thay đổi.

Kim Thị Nhất Tộc kiếp này đã bị diệt.

Hơn nữa sau khi diệt Kim Thị Nhất Tộc, hắn còn tìm được bí kíp Vu Thuật.

Nó có hai quyển, một quyển tu luyện Vu Thuật và một quyển cấm thuật của Vu Thuật.
Từ cấm thuật, hắn tìm ra một loại cấm thuật nguyền rủa của Vu Linh Sư, tác dụng gần giống với loại cấm thuật hắn mang trong người.

Cái giá của việc sử dụng cấm thuật khá đắt, cơ thể hắn cũng phải chịu bị hành hạ theo số lần đối phương chịu lời nguyền.
Nhưng vậy thì có sao? Đến việc tự moi trái tim của mình ra hắn còn làm được, vậy thì chút đau đớn có tính là gì? Chỉ cần đối phương sống không tốt là được!
Hắn đã tính xong cả rồi, dựa vào số mệnh liên kết với Vân Nhu, Mặc Uyên có lẽ mười bảy tuổi mới có thể thoát khỏi cấm thuật hắn đã đặt.

Vượt ngoài dự liệu, Vân Nhu kiếp này cũng không theo kiếp trước.

Nàng ta vậy mà xuất hiện từ lúc năm tuổi, thật là ngoài dự liệu của hắn.

Nàng ta chính là biến số lớn nhất, không thể giết, thật là khó chịu mà.

Nếu số mệnh nàng ta liên kết với Mặc Uyên như vậy, hắn đành tìm cách tách nàng ta ra.
Thật may mắn cho hắn, tứ đại gia tộc và hoàng thất ủ mưu tiêu diệt Mặc gia.


Vân Nhu trong lúc này lại ngộ đạo dẫn tới dị tượng chấn động toàn Đại Lục.

Vừa hay, chuyện này lại thành bàn đạp cho hắn loan tin giả tới tứ đại gia tộc và hoàng thất, khiến bọn bọ phải ra tay với Mặc gia.
Sự kiện diệt tộc này có lẽ tình cảm giữa Vân Nhu và Mặc Uyên cũng theo đó đổ vỡ.

Chỉ cần bọn họ không ở cạnh giúp đỡ nhau, vậy thì hắn coi như đã thành công một nửa.
Vân Nhu như thần may mắn của Mặc Uyên, chỉ cần có nàng ta ở cạnh Mặc Uyên.

Hắn sẽ không bao giờ có thể thành công nghịch lại thiên ý, vậy nên hắn phải chia rẽ bọn họ.
Hắn kiếp này quyết không nhận mệnh.

Kiếp này chỉ có hắn chơi đùa số mệnh người khác, không có chuyện hắn để người khác chơi đùa với số mệnh của bản thân.
Hoa Vô Ngân khẽ cười, tiếng cười vang vọng khắp căn phòng.

Nam nhân yêu nghiệt xuất chúng ngâm mình trong máu và cánh hoa.

Vừa duy mỹ mê hoặc lòng người, vừa điên cuồng tà mị.

Trên thế gian này liệu có nam nhân nào nhan sắc xuất chúng bằng hắn?
Lụa đỏ lay động, hắn đứng dậy, giọt máu không ngừng lăn từ trên người hắn, lăn qua làn da trắng muốt lăn xuống dưới.

Hắn bước từng bước tới giữa hồ máu, máu trong hồ chỉ đến hông của hắn.

Giữa hồ, máu không ngừng xoáy lại xung quanh Hoa Vô Ngân.

Từng dòng máu dâng lên, nở thành đoá Mạn Châu Sa Hoa.

Làn nước xung quanh không ngừng bốc lên từng luồng khí màu đỏ.

(Tác giả: Mạn Châu Sa Hoa là hoa Bỉ Ngạn.

Sở dĩ gọi hai cái tên khác nhau để phân biệt màu sắc thôi.


Màu đỏ tác gọi là Mạn Châu Sa Hoa, màu trắng gọi là Mạn Đà La Hoa.

Còn khi tác giả gọi hoa Bỉ Ngạn có nghĩa là tác đang nói nó không có màu sắc cố định nha).
Những luồng khí đỏ không ngừng xâm nhậm vào cơ thể hắn.

Nam nhân ở giữa đoá hoa lúc này như được thai nghén mà thành vậy.
Hầu hết trong những cấm thuật Vu Thuật hắn xem qua đều có ấn ký đoá hoa Bỉ Ngạn.

Ngay cả cấm thuật hắn đang trúng cũng có ấn ký này.
Chẳng lẽ cấm thuật là do cùng một người tạo ra? Người đó tại sao lại tạo ra loại cấm thuật Vu Thuật độc ác này?
Trong suốt quãng thời gian dài, hắn không ngừng tìm kiếm câu trả lời, nhưng không tìm được.

Dường như có một tồn tại sâu không lường được đứng sau hết thảy.

Trong lòng hắn không khỏi cảm thấy lo lắng, nhưng khi hắn nhìn thấy đoá hoa Bỉ Ngạn, hắn lại thấy quen thuộc lạ thường.

Dường như thế giới của hắn gắn liền với loài hoa này!
Hắn vươn tay chạm vào đoá Mạn Châu Sa Hoa huyễn hoá từ máu kia.

Khoé miệng hơi nhếch lên, ánh mắt nhìn vào đoá Mạn Châu Sa Hoa, miệng lẩm bẩm một câu.
"Tên ta là Hoa Vô Ngân"
Câu nói như hắn tự nói cho chính hắn nghe, nhưng lời nói xa xăm tựa như muốn tuyên bố cho toàn Đại Lục biết sự tồn tại của hắn.
Thế gian này nhất định phải có một Hoa Vô Ngân!
- ---------
Đêm đến, khắp nơi đều thắp đèn đuốc sáng trưng.

Người qua người lại nhộn nhịp, dường như tất cả những chuyện xảy ra cho dù có như nào cũng không ảnh hưởng đến bọn họ.

Phía sau sự yên bình đó là sự thối nát của những kẻ cầm quyền.

Chiếc bánh tươi đẹp luôn được vẽ ra, những thường dân như bọn họ chỉ nhìn vào vẻ ngoài của chiếc bánh.

Đám người cầm quyền chỉ cần bẻ một chút vụn cho bọn họ nếm, cái giá phải trả cho lần nếm có lẽ bọn họ cũng chưa bao giờ nghĩ tới.
Chỉ cần cho ngươi một chút chỗ tốt, vậy thì ngươi chính là thần của bọn họ.

Bọn họ chuyện gì cũng biết, nhưng những thứ bọn họ biết chỉ là những gì bọn họ được phép biết.

Nó giống như một cuốn thoại bản, thứ ngươi biết chỉ là cái đầu đề với cái văn án.

Nội dung ý à? Không phải các ngươi vẫn đang chờ đợi từng ngày sao?
Đám người vẫn cứ vui vẻ hưởng thụ mà không biết rằng, giông bão sẽ xuất hiện sau những ngày yên bình.


Ác mộng luôn xuất hiện khi ta ngủ say.

Trong bóng tối, những đôi mắt không ngừng ngắm vào bọn họ, đợi thời cơ chín muồi, kết cục của bọn họ sẽ là vạn kiếp bất phục.
Bên ngoài huyên náo bao nhiêu thì bên trong lại yên tĩnh bấy nhiêu.

Trong phòng tứ đại gia chủ và Tuế Nguyệt quốc sư đang ngồi ở bàn.

Bên dưới là một tên hắc y nhân đang quỳ.
"Chuyện ta phân phó ngươi làm như thế nào rồi? Những người khác đâu? Sao chỉ có mình ngươi?".

Vương Chí Khanh nhìn tên hắc y nhân, tay vỗ bàn hỏi.
"Thưa gia chủ, thuộc hạ tắc trách.

Những người khác đều chết cả rồi".

Tên hắc y nhân lúc này đã không ngừng run rẩy sợ hãi.
Choang!
Vương Chí Khanh cầm một ly trà không ném thẳng vào đầu tên hắc y nhân, miệng thì hét lên.
"Phế vật! Có chút chuyện thôi mà cũng làm không xong? Đuổi theo hai tên Trúc Cơ kỳ mà ra nông nỗi này?"
Trán tên hắc y nhân không ngừng chảy máu lăn xuống mặt, rồi rớt xuống nền nhà.

Vương Chí Khanh nhìn đám người Tuế Nguyệt một cái rồi lại nhìn về phía tên hắc y nhân, mở miệng.
"Cút!"
Vương Chí Khanh muốn nhanh chóng đuổi tên hắc y nhân này đi.

Đám tứ đại gia tộc và Tuế Nguyệt kia chắc chắn đang cười nhạo hắn.
Sau khi tên hắc y nhân kia đi, Hàn Thiên Tuyệt bắt đầu âm dương quái khí nói.
"Hừ! Lần này thì hay rồi.

Ba tên Kết Đan cũng đánh không lại hai tên Trúc cơ.

Nếu hai đứa nó trở về, vậy thì chúng ta phải giải thích như nào với Vân gia bên kia?".
Tuế Nguyệt liếc mắt nhìn đám người đang than ngắn thở dài, hắn nói.
"Trong lòng ai cũng biết rõ sự thật, cần gì phải giải thích? Giết thì cũng đã giết rồi, chạy thì cũng đã chạy rồi.

Giải thích có ý nghĩa gì nữa?".
"Vậy chúng ta cần làm gì bây giờ?".
"Làm gì? Có thể làm gì chứ? Cường giả vi tôn, nhược nhục cường thực.

Muốn làm gì tứ đại gia tộc cùng hoàng thất? Vậy phải xem bọn họ có bản lĩnh đấy không đã"..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi