MỘT VẠN NĂM


Giữa hồ náo nhiệt bao nhiêu thì bên chỗ Vân Nhu tĩnh lặng bấy nhiêu.

Đám người Vân Nhu đợi tới canh tư, khi này trên hoa thuyền mới bắt đầu tan rã.

Đường đi lại đã vắng tanh không một bóng người.

Chỉ có ánh trăng chiếu rọi, sương mù lờ mờ xuất hiện khiến con đường vắng vẻ trở nên âm u lạ thường.
Trần gia đại thiếu lúc này cuối cùng cũng trên đường trở về phủ.

Hắn cảm giác như có ai đi sau, nhưng quay đầu thì lại không thấy gì bất thường cả.

Đằng sau hắn là hai tên tùy tùng Luyện Khí Hậu Kỳ, nhưng cũng không làm cho hắn bớt bất an.
Hắn bây giờ đang hối hận chết đi được, biết thế hắn đã đem theo vài tên hộ vệ Trúc Cơ Kỳ.

Cũng vì Vân Thành này không ai dám đắc tội hắn nên hắn chủ quan.
"Các ngươi có thấy hôm nay con đường này yên tĩnh quá rồi không?".

Trần Trường An lên tiếng hỏi hai tên hộ vệ, hắn nãy giờ cứ cảm thấy có gì đó sai sai mà không biết sai ở đâu.
Nhưng hắn đợi một lúc cũng không có tiếng trả lời.

Cảm giác bất an tràn ngập trong lòng, hắn vội vàng quay đầu lại.

Trước mắt hắn bỗng dưng tối sầm, trên đầu hắn lúc này bị người ta trùm một cái bao.

Cơ thể hắn bị một sợi dây quấn lấy, loại dây này có vẻ là pháp khí, vậy nên hắn không thể dùng linh lực thoát ra được.
Vừa nãy Vân Nhu ra hiệu cho Tư Không Minh và Truy Phong.

Hai người bọn họ đều đã là Trúc Cơ Trung Kỳ, xử lý hai tên tùy tùng Luyện Khí Hậu Kỳ kia không một tiếng động là chuyện đơn giản.
Chuyện còn lại là của Vân Nhu, nàng lôi trong nhẫn không gian ra một cái bao, trùm lên đầu Trần gia đại thiếu.

Sau đó nàng lại lôi ra một sợi dây thừng màu xanh, trói hắn lại.
Sợi dây này là phụ thân tặng cho nàng nhân ngày sinh nhật năm tuổi.

Phụ thân nàng nói "Sau này nếu gặp được người như ý thì trói hắn về gia".

Vân Nhu khi đó không biết nói gì cho phải, có người cha nào dạy nữ nhi năm tuổi đi trói nam nhân không? Nếu nàng không phải đã trải qua mộng vạn năm, vậy chắc chắn sẽ bị phụ thân nàng nuôi thành cái dạng gì không biết!
Cuối cùng thì sợi này cũng có chỗ phát huy.

Nàng đạp một cái vào Trần gia đại thiếu làm hắn ngã nhào xuống đất.


Cảm thấy chưa an tâm cho lắm, nàng lấy từ trong nhẫn không gian ra một lọ dược và một con dao găm.
Lọ dược nàng lấy ra có tên Ngưng Linh Dược.

Loại dược này đi vào cơ thể sẽ làm cơ thể đối phương ngưng không thể sử dụng linh lực trong vòng một phần năm khắc.

Loại dược này chỉ có tác dụng với Trúc Cơ đổ xuống, trên Trúc Cơ hoàn toàn miễn nhiễm.
Nàng cầm dao găm rạch một nhát vào chân Trần gia đại thiếu, sau đó nàng đổ dược vào.

Sau khi đổ dược xong, nàng cùng đám Tư Không Minh và Truy Phong chân đá, tay đấm Trần gia đại thiếu một trận.
Này thì ngươi biết ta là ai không! Này thì dám mơ ước Hồ Ly của nàng! Này thì ẻo lả!
Tiếng "bụp" "bụp" không ngừng vang lên trong đêm khuya tĩnh lặng.

Đôi lúc còn truyền ra tiếng kêu như tiếng heo bị thiến.
Tiếng kêu nhỏ dần chỉ còn tiếng thở dốc, Trần Trường An lúc này cảm thấy xương cốt trên người hắn như bị nứt vỡ ra.

Từng quyền cước nện trên người hắn, mỗi nhát đau thấu tâm can.

Đã vậy hắn còn không sử dụng được linh lực, người thì bị sợi dây thừng quấn chặn không thể phản kháng.
Hắn bị trùm bao nên không biết ai đánh hắn, hắn ban đầu chỉ biết la lối om sòm đe doạ.
"Ngươi biết ta là ai không?"
"Ngươi dám đánh ta, cha ta sẽ giết chết cả nhà ngươi".
"Ngươi con mẹ nó dừng tay".

Chợt bên ngoài dừng tay, hai hơi thở sau bọn họ không dùng tay, mà là một trận cước đá vào người hắn.
A!
"Tha cho ta đi, ta biết sai rồi".
"Đại nhân làm ơn tha cho ta".
"Phụ thân...phụ thân cứu ta".
.......
......
Từ tiếng chửi rủa ban đầu, sau lại là tiếng cầu xin tha thứ, cuối cùng chỉ còn lại tiếng rên rỉ, thở dốc.

Trần Trường An lúc này cảm giác hai mắt hắn nặng trĩu muốn nhắm lại.

Hắn chẳng lẽ sẽ chết ở đây sao?
Đang lúc hắn tuyệt vọng nhận mệnh thì người bên ngoài không còn đánh hắn nữa.

Bọn họ gỡ dây thừng trói hắn ra, hắn lúc này đã đau tới mức không thể cử động.


Chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân đi xa dần.

Bọn họ cứ vậy mà tha cho hắn?
Sau khi đã đi xa, Truy Phong mới hỏi Vân Nhu, hắn rất tò mò, nhưng phải nhịn tới bây giờ.
"Tiểu thư, người có bao nhiêu cái bao tải trong nhẫn không gian? Chúng ta sao không trực tiếp đánh hắn?".

Nàng rốt cuộc có vấn đề gì về tam quan không? Sao hắn cứ cảm thấy có gì đó không bình thường! Tiểu thư nhà hắn chuẩn bị bao tải trong nhẫn không gian làm gì? Nàng muốn giết người phi tang sao?
"Chả nhẽ ngươi muốn hắn nhìn thấy ngươi đánh hắn? Đã ném đá phải ném đá giấu tay.

Ngươi hãy chuyên nghiệp lên".

Vân Nhu liếc Truy Phong một cái, có mỗi vậy mà hắn cũng phải hỏi nàng.

Trong nhẫn không gian của nàng cái gì cũng có thể thiếu, riêng bao tải nàng không thiếu.
"Vậy sao người không giết hắn luôn, đêm khuya vắng vẻ, rất thích hợp để giết người phi tang".

Truy Phong giơ tay nắm lấy cằm của mình, bộ dáng suy tư nói ra suy nghĩ của bản thân.
"Ta cũng đồng ý".

Tư Không Minh ở bên cạnh cũng lên tiếng phụ hoa theo.

Cần gì phải phiền phức như vậy! Trực tiếp giải quyết không phải xong rồi sao?
"Trần gia là gia tộc lớn thứ hai ở Vân Thành, chỉ sau Vân gia ta.

Tránh được phiền phức thì cứ tránh.

Ta đánh hắn cho dù Trần gia biết cũng chẳng làm gì được ta.

Nhưng nếu ta giết hắn, vậy thì Trần gia cũng không thể nào để yên chuyện này.
Hơn nữa, tên Trần gia đại thiếu kia là song linh căn, thiên tài được bồi dưỡng của Trần gia.

Giết hắn sẽ đem lại cho ta rất nhiều phiền phức".
Thực ra những lời nàng nói cũng chỉ là một phần nổi của vấn đề.

Quan trọng hơn là nàng không muốn tạo ra sát nghiệp, nó sẽ ảnh hưởng tới con đường tu luyện của nàng sau này.

Nếu có thể tránh, vậy nàng sẽ tránh! Nhưng nếu không thể tránh, vậy thì nàng không ngại tạo sát nghiệp.
Truy Phong và Tư Không Minh lúc này cũng nhận ra Vân Nhu không hề dễ chọc.


Nàng đây chỉ là ngại phiền phức, vậy nếu không có phiền phức thì nàng sẽ một đao chém chết đối phương sao?
Ba người cũng không có tiếp tục nói chuyện, nhanh chóng quay trở lại Vân gia.
Trần gia đại thiếu lúc này cũng lấy lại chút sức lực, Ngưng Linh Dược hết tác dụng nên hắn có thể sử dụng lại được linh lực.

Hắn bỏ bao tải trùm trên đầu ra, ánh mắt hắn nhìn xung quanh.

Con đường lúc này về khuya thật yên tĩnh, hắn có thể nghe thấy từng nhịp thở của hắn.
Phía xa là xác của hai tên tùy tùng, cơ thể hắn lúc này vẫn còn rất đâu nhức.

Y phục màu hồng phấn trên người nhàu nát, tóc tai bù xù, khoé miệng còn chảy máu.
Hắn chống đỡ cơ thể đứng lên, ngay lập tức cơn đau nhức từ chân truyền đến.

Trên chân hắn lúc này là một vết rạch dài, máu vẫn đang rỉ ra ướt đẫm quần.

Gương mặt hắn tái nhợt, nghĩ đến chuyện vừa rồi, trong lòng hắn không khỏi dâng lên một cỗ tức giận.

Hắn ta tung hoành ngang dọc ở Vân Thành này đã lâu, nơi này không một ai dám động tới hắn.
Không ngờ hôm nay hắn lại bị người ta trùm bao đánh? Rốt cuộc là ai? Chợt hắn nhớ ra chuyện lúc ban ngày, khi đó hắn đắc tội với Vân Nhu - Đại tiểu thư Vân Gia.

Người đáng nghi nhất là nàng ta, nếu không thì còn ai có thể không sợ Trần gia mà đánh hắn chứ? Chắc chắn là nàng ta không sai.
Nhưng hắn biết vậy thì có thể làm gì được nàng ta? Nàng ta giết hắn còn được, huống chi chuyện này do hắn tự chuốc lấy.

Không cam lòng thì có thể làm gì khác sao?
Trần Trường An cảm thấy bất lực, hắn tập tễnh trở về Trần gia.

Chuyện ngày hôm nay coi như hắn xui xẻo đi.

Kẻ nào có tiếng nói hơn thì kẻ đó là người đúng! Có trách chỉ trách gia tộc hắn không bằng gia tộc nàng.
Ngoại thành, Hắc Mông lúc này đang đứng ở một khu đất trống.

Nó nhân lúc đám người Vân Nhu quyền cước đánh tên Trần gia đại thiếu thì nó trốn đi.

Bình thường nó vẫn hay trốn ra ngoài, nên không thấy nó đâu bọn họ cũng không đi tìm.
Hắc Mông nhìn lên trên trời, trăng lúc này đã lên cao.

Nó ngồi xuống, đưa móng vuốt rạch một nhát lên chân trước, máu từ chân trước chảy ra.

Hắc Mông nhỏ máu của mình lên Huyết Chuông.
Huyết Chuông lúc này phát sáng toả ra những tia màu đỏ quang mang.

Lấy Hắc Mông làm trung tâm, quanh nó bắt đầu hiện ra trận pháp cổ xưa màu máu.

Từng luồng khí màu đỏ dập dờn phát ra từ trận pháp mang theo hơi thở cổ xưa.
Huyết Chuông vang lên tiếng đing đing đang đang, âm thanh cổ xưa vang vọng khắp nơi.


Luồng yêu khí màu máu nồng nặc toả ra từ Huyết Chuông chiếu thẳng lên trời.

Xen giữa luồng yêu khí đó là những tia hắc khí.
Sau mười hơi thở luồng yêu khí biến mất như chưa từng tồn tại.

Hắc Mông lúc này cũng mở mắt ra, tròng mắt nó lúc này có màu đỏ.

Đôi mắt xanh ngọc lục bảo ban đầu giờ đã được thay bằng đôi huyết đồng.

Ánh mắt Hắc Mông lúc này đem theo lệ khí cùng chút âm độc.

Có lẽ là do ảnh hưởng của Huyết Chuông, Hắc Mông cũng nhận ra sự khác thường.

Nó nhanh chóng rời khỏi nơi này quay về Vân gia.
Luồng yêu khí nồng nặc tuy chỉ kéo dài mười hơi thở, nhưng những thế lực ẩn quanh đây cũng cảm nhận được.

Những lão quái vật cùng nhau mở mắt, nhìn về cùng một phương hướng.
Tinh Các Lầu- Hoàng Cung Huyền Vũ Đế Quốc.
Tuế Nguyệt đang nhắm mắt dưỡng thần bỗng mở mắt ra.

Hắn đến bên cửa lầu, nhìn lên tinh tượng trên trời bấm đốt ngón tay.

Ánh mắt hắn mở lớn đem theo sợ hãi, miệng lẩm bẩm.
"Huyết Thạch xuất thế, huyết tẩy đại lục!"
Ngoại thành Vân Thành sau khi Hắc Mông đi thì có hai lão giả thuấn di xuất hiện.

Một lão giả mặc thân trường bào màu lam, một lão thì mặc một thân trường bào màu tím.

Hai lão nhìn nhau, sau đó "hừ" một cái.
"Ngươi bế quan ở Tuyết Vực, sao lại xuất hiện ở đây".

Lão giả mặc thân trường bào màu lam nên tiếng chế giễu.
"Hừ! Ngươi khác gì ta? Đang bế quan ở cái xó xỉnh nào, giờ cũng xuất hiện ở đây".

Lão giả mặc trường bào tím trợn trắng mắt đáp trả.

Bọn hắn đều vì Huyết Thạch mà tới, nhưng đáng tiếc tới chậm một bước.
Có lẽ vừa rồi có người hoặc yêu thú khế ước với Huyết Thạch.

Sau khi Huyết Thạch bị khế ước sẽ triệt để thu liễm khí tức trông không khác gì viên ngọc bình thường, giờ bọn họ có tìm cũng vô dụng.

Thật đáng tiếc!
Hai lão giả đều biết điều này, bọn họ cùng "hừ" một tiếng với đối phương.

Chớp mắt, hai thân ảnh biến mất như chưa hề xuất hiện..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi