Hôm nay là ngày nàng phải rời nhà đi đến Vu Lam Sâm Lâm, tham gia chiêu sinh 10 năm một lần của Huyền Vũ Học Viện.
Nàng cũng không muốn đi từ giờ đâu, nhưng vì Vân Thành cách Vu Lam Sâm Lâm rất xa, phi hành bằng yêu thú ít nhất cũng mười ngày nửa tháng mới tới.
Đã vậy khi đến Vu Lam Sâm Lâm còn phải đi bộ tới Sâm Lam Thành.
Như Thanh Tâm công tử đã nói, đi bộ tới Sâm Lam Thành mất ít nhất là hai mươi ngày.
Nàng không thể không đi từ bây giờ.
Trời giờ mới bắt đầu sáng, nàng hôm qua đợi tới cuối canh tư để trùm bao đánh Trần gia đại thiếu, vậy nên khi về tới Vân gia cũng bắt đầu tới canh năm.
Chẳng mấy chốc thì trời sáng nên nàng không có đi ngủ.
Vân Nhu uể oải đẩy cửa ra ngoài, nàng đi đến phòng của Tư Không Minh gõ cửa.
Tay nàng cách cửa một phân thì Tư Không Minh đẩy cửa đi ra, hai người mắt đối mắt ngạc nhiên.
Tư Không Minh lên tiếng trước phá tan bầu không khí ngượng ngùng này.
"Ngươi dậy sớm vậy?".
ngôn tình hay
"Ta không ngủ.
Hôm nay chúng ta sẽ đi Vu Lam Sâm Lâm luôn, vậy nên ta tới đây gọi ngươi dậy".
Vân Nhu nhìn Tư Không Minh trước mặt nghiêm túc nói.
"Nhưng mà ngươi cũng dậy sớm vậy?".
Vân Nhu hiếu kỳ nhìn Tư Không Minh.
"Ta cũng giống ngươi không ngủ".
Tư Không Minh mặt nghiêm túc trả lời, không khí lần nữa lại lâm vào im lặng.
Chợt lúc này Hắc Mông từ đâu chạy tới nhảy lên vai Tư Không Minh.
"Hắc Mông, mắt ngươi sao lại biến thành màu máu?".
Vân Nhu nhìn Hắc Mông trên vai Tư Không Minh ngạc nhiên hỏi.
Nàng biết Hắc Mông không nói được nhưng nó nghe hiểu lời nàng.
Nhìn mắt Hắc Mông đổi màu như vậy nàng cũng không nhịn được hiếu kỳ.
Hắc Mông nghe Vân Nhu hỏi vậy liền nhảy qua phía nàng, Vân Nhu đưa tay ra đỡ.
Hắc Mông sau khi được đỡ thì cắn vào cổ tay Vân Nhu, máu nhỏ ra từ vết răng cắn sâu vào cổ tay nàng.
Dưới chân nàng lúc này xuất hiện một trận pháp màu vàng kim ngôi sao năm cánh với những văn tự cổ xưa chuyển động quanh trận pháp.
Ánh sáng vàng loé lên, cổ tay nàng theo đó lành lại.
Nơi đó lưu lại ấn ký hoả diễm màu đỏ giống trên trán Hắc Mông.
Trong đầu Vân Nhu lúc này vang lên tiếng nữ nhân, âm thanh ma mị réo rắt như muốn dụ hoặc nhân.
Nếu như có nam nhân nghe được, sẽ cảm thấy tim đập chân run theo từng tiếng nói.
Đến nàng là nữ nhân mà nghe vào cũng cảm thấy không kìm được lòng.
Nhưng lời nói ra lúc này lại trái ngược với sự dụ hoặc, đem theo kiêu ngạo giống như một nữ vương nói với thần dân của mình.
"Bản tôn không phải Hắc Mông, ngươi đừng có mà gọi linh tinh".
Hắc Mông liếc nhìn Vân Nhu trước mắt bằng ánh mắt khinh bỉ.
Nhân loại đáng ghét này năm lần bảy lượt gọi nó là Hắc Mông, nó mới không phải tên là Hắc Mông.
Vân Nhu nghi hoặc nhìn Hắc Mông, nàng dùng suy nghĩ hỏi lại.
"Hắc Mông?"
A! Nhân loại đáng ghét, nàng đã nói nàng không phải tên Hắc Mông.
Vậy mà nữ nhân này lại còn cố tình gọi Hắc Mông.
Tức chết bản tôn rồi!
"Ngươi vừa nói chuyện sao Hắc Mông? Ngươi không tên là Hắc Mông thì tên là gì?".
Vân Nhu tò mò hỏi ra miệng.
"Bản tôn không tên Hắc Mông, tên của bản tôn là...".
Nói tới đây Hắc Mông liền im bặt.
Lúc này chưa phải lúc để nói cho nàng ta biết.
Nếu giờ nàng nói ra, vậy thì đám yêu tôn ở Yêu Giới sẽ cảm ứng được nàng.
Nàng vội sửa lời nói với Vân Nhu.
"Bản tôn lông trắng, có đặt tên cũng phải tên Bạch Mông.
Phi! Không phải! Không phải Bạch Mông, cũng không phải Hắc Mông.
Tóm lại ta không thích cái tên này, không cho phép ngươi gọi".
Nói xong Hắc Mông liền nhảy từ trong lòng Vân Nhu qua Tư Không Minh.
Nàng vẫn thích tên nhân loại này hơn, hắn gọi nàng là Tiểu Hồ Ly chứ không gọi nàng bằng cái tên Hắc Mông.
Tư Không Minh ôm Hắc Mông trong lòng, sau đó nhìn Vân Nhu hỏi.
"Vừa rồi là chuyện gì xảy ra vậy?"
"Hắc Mông ký khế ước chủ - nô với ta".
Vân Nhu thành thật trả lời.
"Yêu thú có thể chủ động ký khế ước với con người sao?".
Tư Không Minh nhìn Vân Nhu nói ra nghi hoặc.
"Chả nhẽ không được sao".
Vân Nhu ngạc nhiên hỏi lại Tư Không Minh, nàng còn cho rằng là chuyện bình thường, nhưng nghe Tư Không Minh nói vậy nàng mới nhận ra sự bất thường.
"Tất nhiên là không thể! Chỉ có nhân loại mới có thể chủ động kế kết khế ước với yêu thú.
Vậy nên nghề nghiệp Trận Pháp Sư mới sinh ra từ đây.
Bọn họ thuần hoá yêu thú và giúp những người khác ký kết khế ước với yêu thú".
Tư Không Minh cùng Vân Nhu lúc này nhận ra chuyện không bình thường.
Cả hai người đều nhìn vào Hắc Mông đang nằm gọn trong lòng Tư Không Minh.
Con Hồ Ly này không đơn giản...
Hắc Mông lúc này nhắm mắt vờ như không quan tâm, nhưng nội tâm nó lúc này cuồng loạn.
Biết vậy nó đã không khế ước với nàng ta.
Ban đầu nó muốn khế ước cho nó làm chủ, không ngờ trong cơ thể nàng ta có một lực lượng áp chế được thần hồn của nó.
Khiến nó phải nhận nàng ta làm chủ!
Nàng ta thật kỳ lạ! Rõ ràng chỉ là một nhân loại bình thường nhưng trong linh hồn nàng ta có một khí tức không tới từ Nhân Giới.
Kỳ quái, rất kỳ quái!
Khí tức này xa lạ, không phải nhân, không phải tiên, yêu, ma.
Khí tức cổ xưa này chắc chắn đã tồn tại lâu hơn những gì nó biết.
Quan trọng hơn là khí tức này sao có thể tồn tại trong cơ thể của một nhân loại bình thường?
Hắc Mông không biết, nàng cũng không muốn quan tâm.
Dù sao nơi nàng thuộc về là Yêu Giới.
Nàng phải quay về làm Nữ Vương cao quý lãnh diễm, vậy nên nàng không cần quan tâm đến việc của một nhân loại.
Vân Nhu bây giờ chỉ là chủ nhân tạm thời, sớm muộn gì nó cũng sẽ giải trừ khế ước với nàng ta.
Huyết Chuông bên người, nó tin sớm muộn gì nó cũng có thể lấy lại được sức mạnh vốn có của bản thân.
Tư Không Minh và Vân Nhu cũng chỉ hiếu kỳ, bọn họ cũng không có ý định truy cứu tới cùng.
Ai chẳng có bí mật riêng của mình! Tuy Hắc Mông chỉ là Hồ Ly nhưng nàng chắc chắn nó không phải Hồ Ly bình thường.
Một con Hồ Yêu bình thường sao có thể chủ động khế ước với người? Hơn nữa nó còn hiểu nàng nói gì.
Biểu hiện hàng ngày cũng làm ra dáng vẻ cao quý, ánh mắt nó nhìn nàng luôn làm cho nàng cảm giác thấy sự khinh bỉ.
Vân Nhu cũng không quan tâm, nàng thấy nó có bộ lông đẹp nên mới mua.
Chỉ cần nó không gây hại cho nàng, vậy thì nó ngạo kiều chút nàng cũng không quan tâm.
Nhưng chỉ cần nó gây hại cho nàng, vậy thì nàng sẽ đem hầm nó.
Nàng cùng Tư Không Minh nhanh chóng đến đại sảnh.
Nàng cho người đi thông báo phụ mẫu nàng, tiện thể gọi Truy Phong đến.
Một khắc sau.
Vân Thiên Khải cùng phu nhân Ôn Lan Nguyệt đi đến đại sảnh.
Hai người lại gần Vân Nhu, nàng lúc này đang ôm Hắc Mông vuốt ve.
Khi nhìn thấy phụ mẫu, nàng vội lên tiếng.
"Phụ thân! Mẫu thân".
Vân Nhu nở nụ cười tươi với hai phu thê Vân Thiên Khải.
"Con định lên đường luôn hôm nay sao?".
Vân Thiên Khải nhìn nữ nhi trước mặt, giọng nói có chút không đành lòng.
Nữ nhi của hắn phải đến học viện, lần này tạm biệt không biết bao giờ mới có thể về nhà.
"Vâng phụ thân! Hôm nay con sẽ lên đường".
"Ta thật không nỡ để con đi".
Ôn Lan Nguyệt nhìn nữ nhi của mình thở dài.
Nếu nữ nhi nàng chọn, nàng sẽ ủng hộ.
Chỉ là nữ nhi mới về gia không lâu lại phải đi.
Nàng một phần không nỡ, một phần lo lắng nữ nhi lại xảy ra chuyện như trước.
"Con sẽ không có chuyện gì đâu.
Mẫu thân, người đừng lo lắng.
Người suy nghĩ nhiều sẽ có nếp nhăn đấy".
Vân Nhu cầm tay mẫu thân nàng.
Gương mặt tươi cười, muốn để mẫu thân nàng yên tâm.
Từ xa, Truy Phong lúc này chạy vội tới, hắn chạy thẳng tới chỗ Vân Nhu.
"Tiểu thư thân yêu của ta".
Truy Phong lúc này chân chó đấm bóp vai cho Vân Nhu.
"Truy Phong, cách xa nữ nhi của ta ra".
Vân Thiên Khải thấy Truy Phong liền gầm lên.
Hắn vẫn cảm thấy tên Truy Phong này đem tới vận xui, để tên này ở cạnh nữ nhi hắn, hắn thấy không yên tâm.
Truy Phong lùi lại cách xa khỏi Vân Nhu vài bước chân, hắn làm ra bộ mặt oan ức nhìn Vân Thiên Khải.
Vân Nhu thấy vậy nở nụ cười.
Nàng chạy tới cầm tay phụ thân nàng lắc lắc.
"Phụ thân, người đừng tức giận, nữ nhi không sao".
Vân Thiên Khải sau đó dặn dò Vân Nhu một lúc, chủ yếu nhắc nàng sau khi tới học viện thì cách xa cái tên tai tinh kia ra.
Ngoài sân lúc này hạ nhân dắt ra một con Huyền Điểu.
Thân hình Huyền Điểu to lớn có thể trở ít nhất mười người.
Lông trên thân Huyền Điểu màu đen tuyền, nhưng cái đầu được phủ một lớp lông trắng.
Cái mỏ to quằm lại, đôi mắt linh động sáng quắc.
Đây là yêu thú phi hành phổ biến nhất ở Đại Lục.
Mỗi ngày nó có thể phi hành 1000 dặm.
Gia tộc nàng cũng có một con, cha nàng vậy mà đưa Huyền Điểu cho nàng.
Vân Thiên Khải sau đó đưa cho Vân Nhu túi không gian sủng thú.
Loại không gian này có thể chứa vật sống là yêu thú.
Các loại thú đã được thuần hoá hoặc đã ký khế ước.
"Phụ thân!"
Vân Nhu ngập ngừng, nàng phải nói gì đây.
Mộng hồi vạn năm nàng cũng không phải còn là nàng nguyên bản.
Mộng vạn năm nàng thấy người phụ mẫu yêu thương trong đó là bản sao của nàng, một Vân Nhu khác với hiện tại.
Thực thực ảo ảo nàng đã bị quấn vào không lối thoát.
Hiện thực nàng rời gia đình khi mới năm tuổi, nàng không biết phải biểu đạt cảm xúc của mình ra sao, những điều muốn nói đều nghẹn ở cổ không nói lên lời.
Vạn năm mộng, tỉnh giấc mộng tan!
Rốt cuộc trong mộng là nàng nguyên bản hay hiện tại mới là nàng...
Không ai có thể trả lời thay nàng...
Trong mộng là nàng, ngoài mộng cũng là nàng.
Chỉ là kiếp này nàng lựa chọn một con đường khác mà thôi.
Nếu chúng ta biết trước tương lai thì sao? Chúng ta sẽ đợi chờ hay tiến thẳng tới nó? Đôi khi không biết là tốt nhất! Nó như ngã rẽ của cuộc đời, nếu ngươi bước một bước khác, cuộc đời của ngươi sẽ là một trang khác...
Phu thê Vân Thiên Khải cùng nhìn lên không trung.
Ba người Vân Nhu được Huyền Điểu đưa đi, thân ảnh khuất dần ở phía chân trời..