MƯA BÓNG MÂY

Sự thật chứng minh, che dù như vậy không hề có tác dụng. Lúc xe dừng trước cổng cơ sở 1, Đường Giai Kỳ và Chu Mục gần như ướt hết cả người. Nước mưa chảy xuống theo tóc mai của Đường Giai Kỳ, cô giơ tay lên lau đi. Chu Mục hỏi cô: “Đi một mình có được không?”

Đường Giai Kỳ không hề bị trẹo chân, cô ngẩng đầu lên nhìn Chu Mục, gật đầu, “Hình như được.”

Chu Mục mỉm cười, đưa cây dù cho Đường Giai Kỳ, nói: “Vậy tôi đạp xe vào trước.”

Chu Mục vừa mới đạp xe đi, Đường Giai Kỳ lại đụng phải Chu Lâm Lâm. Cô vốn đang che dù đi đằng trước, đột nhiên Chu Lâm Lâm gọi cô, đi lại gần nhìn cô, hỏi với vẻ nghi ngờ: “Ơ, cậu che dù mà, sao cả người lại ướt thế kia?” Sau đó cô ấy nhìn theo hướng cổng trường, loáng thoáng thấy một nam sinh đạp xe đạp nói chuyện với Đường Giai Kỳ trước cổng trường, bóng lưng hơi giống Thẩm Vũ Phi, nhất thời bừng tỉnh hiểu ra, “Thẩm Vũ Phi đạp xe chở cậu tới hả?”

Đường Giai Kỳ nhìn Chu Lâm Lâm, cảm thấy hơi buồn cười, “Đúng đó, cậu không vui à?”

Nhất thời sắc mặt của Chu Lâm Lâm lúc trắng lúc xanh, há miệng ra, “Ai… Ai không vui?!”

Đường Giai Kỳ không để ý tới cô ta, xoay người đi vào trường.

Lúc học lớp 11, cô và Thẩm Vũ Phi từng tham gia một cuộc thi Toán học, lúc nghỉ lễ Quốc Khánh vẫn luôn ở lại trường. Có một lần đi ra khỏi văn phòng của thầy Tôn, cô thấy Thẩm Vũ Phi đang gọi điện thoại trên hành lang, sắc mặt không kiên nhẫn, thấy Đường Giai Kỳ đi tới thì nhanh chóng cúp máy. Trưa hôm đó lúc ăn cơm, Thẩm Vũ Phi đã nói chuyện Chu Lâm Lâm tỏ tình với mình cho Đường Giai Kỳ biết.

Đường Giai Kỳ không có hứng thú về chuyện đó. Thế nhưng có lẽ lý do đó làm Chu Lâm Lâm nghẹn lời, cô cảm thấy rất vui.

Trên hành lang xen lẫn tiếng đọc bài ồn ào và tiếng mưa rơi tí tách.

Đường Giai Kỳ đeo cặp sách vừa quẹo vào đã nghe thấy hai nữ sinh trong lớp nói chuyện trên hành lang.

Đỗ Vi nói: “Má ơi, đó là Chu Mục ở cơ sở 13 trước đây, sao cậu ta được chuyển vào đây?”

“Trong nhà có tiền ấy mà.” Nhan Hạ nói: “Có tiền hoặc là có quyền. Trường của chúng ta cũng không phải là cái chợ, muốn chuyển vào là được vào.”

“Đúng đó! Mình vừa mới thấy giày mà cậu ta mang, em trai mình gào thét gần một tháng rồi, mẹ mình thấy đắt nên chưa mua cho nó.” Đỗ Vi bụm miệng lại, “Có điều lúc nãy mình nói chuyện với cậu ta mà cậu ta không thèm đếm xỉa tới mình, thật là lạnh lùng.”

Nhan Hạ giễu cợt, “Lạnh lùng cái gì, chỉ ra vẻ ta đây. Tôn Trạch và cậu ta đều dơ như nhau, thành tích dở tệ, chẳng qua hơi đẹp trai chút thôi, tự cho mình là Đạo Minh Tự* hả?”

*Đạo Minh Tự: nam chính trong phim Vườn Sao Băng.

Hai người lại nói chuyện về bọn Tôn Trạch. Lúc này Nhan Hạ thấy Đường Giai Kỳ, hỏi: “Cậu không mang theo dù à?”

Lúc học lớp 10, Đường Giai Kỳ, Nhan Hạ và Đỗ Vi từng tham gia câu lạc bộ thủ công mỹ nghệ, mối quan hệ khá tốt, nhưng Nhan Hạ và Đỗ Vi thân thiết hơn.

Đường Giai Kỳ giơ cây dù trong tay lên, nói cho hai cô ấy biết buổi sáng có bạn học đạp xe chở cô đi, có một chiếc xe xẹt qua nên bị ướt.

“Ai vậy?” Nhan Hạ tò mò, “Mình chưa từng thấy cậu đi học với ai cả.”

Đường Giai Kỳ vừa định nói là Chu Mục, nhớ đến cuộc nói chuyện của Nhan Hạ và Đỗ Vi, lời vừa đến miệng lại nuốt xuống, nói: “Cậu không quen đâu.”

Sáng sớm đang đọc sách đến phân nửa, giáo viên chủ nhiệm Già Lưu* và Chu Mục xuất hiện trước cửa lớp.

*Già Lưu: nhân vật trong Hồng Lâu Mộng. Bà là một nông dân, quê mùa, chất phác nhưng tốt bụng, sáng sủa, do có quan hệ xa lắc xa lơ với Giả phủ nên được đến Giả phủ ba lần. Đại Quan Viên là một khuôn viên xa hoa, lộng lẫy của Giả phủ. Điển tích Già Lưu đến Đại Quan Viên tương đương với “nhà quê lên tỉnh” của Việt Nam.

Chu Mục ôm một chồng sách trước ngực. Già Lưu vỗ tay ra hiệu mọi người im lặng, bảo Chu Mục tự giới thiệu về mình với mọi người.

Chu Mục chậm rãi đi lên bục giảng, để sách qua một bên, nói: “Tôi là Chu Mục.”

Trong lớp bắt đầu xì xào bàn tán, Chu Mục lại ôm sách trước ngực. Già Lưu còn nói: “Đã vào lớp rồi, bỏ nón xuống đi.”

Chu Mục nhìn Già Lưu, thản nhiên bỏ nón xuống. Rõ ràng Già Lưu hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy kiểu tóc của cậu, sau đó chỉ vào chỗ trống trước mặt Đường Giai Kỳ, nói: “Em ngồi chỗ đó đi.”

Chu Mục đi tới chỗ ngồi, Đường Giai Kỳ nghe thấy nữ sinh đằng sau nói: “Bà mợ, quả đầu đinh thiệt là ngầu…”

Đường Giai Kỳ cũng không nhịn được liếc nhìn Chu Mục, đúng lúc Chu Mục liếc nhìn sang, tầm mắt của hai người giao nhau. Đường Giai Kỳ nhắc nhở cậu ta: “Trên bàn có nước.” Vừa nói vừa lấy túi khăn giấy đặt lên trên bàn của Chu Mục.

“Cám ơn.” Chu Mục hơi lúng túng. Cậu rút tờ khăn giấy ra, lau bàn qua loa, nhét đại sách vào hộc bàn, đội nón lên lại, nằm sấp trên bàn lấy điện thoại ra.

Sáng sớm, Chu Mục gần như làm tổ ở chỗ ngồi của mình, không để ý tới ai.

Ban đầu Đường Giai Kỳ cho rằng cô và Chu Mục đã là bạn, nhưng Chu Mục đối xử với cô rất thờ ơ, giống như chuyện của ngày hôm qua và sáng nay không hề xảy ra, hai người không hề quen biết nhau. Dĩ nhiên, nếu Đường Giai Kỳ hơi biết về Chu Mục, cô sẽ biết Chu Mục đưa cô đến bệnh viện, đạp xe chở cô tới trường, nói “Cám ơn” với cô đã là những chuyện viển vông rồi.

Tiết học buổi sáng cuối cùng là tiết tiếng Anh. Giáo viên tiếng Anh viết một câu hỏi trắc nghiệm lên bảng đen, sau đó nhìn một vòng trong lớp, đưa mắt về phía Chu Mục đang nằm sấp trên bàn.

Dưới gầm bàn, Đường Giai Kỳ vội vàng đá nhẹ Chu Mục.

Chu Mục ngồi dậy, quay đầu lại liếc nhìn Đường Giai Kỳ thì nghe thấy giáo viên tiếng Anh gọi: “Bạn trai hàng thứ năm của tổ bốn, em đứng lên nói thử câu này chọn đáp án gì.”

Đường Giai Kỳ ngồi đằng sau nói nhỏ: “d, dog…”

Chu Mục đứng lên, nhíu mày rồi nói: “Không biết.”

Giáo viên tiếng Anh thở dài, bảo Chu Mục ngồi xuống.

Đường Giai Kỳ cảm thấy lúc nãy mình nhắc rất lớn, ít nhất Chu Mục có thể nghe thấy. Cô lấy bút đâm mạnh vào sách, không biết mình khó chịu cái gì.

Buổi tối, Triệu Nặc tới cơ sở 1 tìm Tôn Trạch, hai người đi ăn cơm tại một quán ăn nhỏ đối diện trường.

Triệu Nặc, Tôn Trạch và Chu Mục học chung trường cấp Hai, nhưng cô quen với Chu Mục trước.

Ba mẹ cô không hòa thuận, có khi ba cô say rượu còn đánh mẹ. Có một lần ba đánh mẹ cô, Triệu Nặc đã đánh trả, bị ba đánh đến nỗi phải chạy ra ngoài, đúng lúc gặp được Chu Mục. Lúc đó bọn họ vừa mới lên lớp 8, Chu Mục lại cảnh cáo ba cô giống như người lớn. Cô nhớ lúc đó trong mắt của Chu Mục toàn là sự hung dữ, nói với ba cô: “Lần sau nếu ông đánh cô ấy nữa, tôi dám chắc sẽ dạy cô ấy đánh chết ông. Trẻ vị thành niên không cần phải ngồi tù.”

Lúc đó ba cô hơi run rẩy, sau một hồi vẫn chưa ra tay. Lúc học lớp 9, cuối cùng ba mẹ cô đã ly dị, Triệu Nặc đi theo mẹ.

Chu Mục lớn hơn Triệu Nặc vài tháng. Triệu Nặc vẫn luôn coi cậu ta là anh trai, thế nhưng sự xuất hiện đồng thời của bọn họ gần như chỉ giới hạn vào lần đó Chu Mục cảnh cáo ba cô. Sau đó cô và Tôn Trạch quen nhau, tới giờ mối quan hệ giữa ba người vẫn ngay thẳng.

Tôn Trạch gọi hai phần mì sợi và một chai nước ngọt, dặn đầu bếp là một phần không bỏ hành. Lúc đợi đồ ăn, anh hỏi Triệu Nặc: “Em không cảm thấy gần đây Chu Mục hơi kì lạ sao?”

Triệu Nặc “A” lên, “Anh nói phương diện nào?”

“Nghỉ hè gọi cho cậu ta nhiều lần mà cậu ta chỉ đi ra ngoài một lần, còn là hôm sinh nhật của em. Hôm qua đưa cho cậu ta điếu thuốc mà cũng không châm thuốc.” Tôn Trạch dừng lại, “Tối nay anh bảo cậu ta đi ra ngoài một chuyến, cậu ta nói là phải tự học buổi tối.”

“Hình như là vậy.” Triệu Nặc gật đầu. Nhân viên phục vụ mang nước ngọt ra, Tôn Trạch nhận lấy rồi cắm ống hút vào, sờ vào thân chai, đưa sang cho Triệu Nặc.

Triệu Nặc hút một ngụm nước ngọt, ngẩng đầu lên, thở dài nói: “Có lẽ cái chết của bà ngoại đã mang đến một cú sốc quá lớn cho cậu ta.”

Trước đây Triệu Nặc chỉ biết Chu Mục sống cùng bà ngoại, hình như ba mẹ đều đã mất. Cho đến kỳ nghỉ đông năm ngoái khi bà ngoại của Chu Mục qua đời, cô mới biết thì ra ba của Chu Mục vẫn luôn mạnh khỏe, hơn nữa còn là Chu Lập An – doanh nhân nổi tiếng ở Lâm Thành. Hình như mối quan hệ giữa Chu Mục và ba ruột rất tệ, hầu như chưa từng nhắc tới ông ấy. Cô và Tôn Trạch chỉ biết Chu Lập An sẽ gửi tiền đều đặn cho cậu ta. Chu Mục chuyển tới cơ sở 1 cũng do một tay Chu Lập An sắp xếp.

“Thời gian tiếp nhận cú sốc này cũng dài quá đấy, sắp nửa năm rồi.” Tôn Trạch nói: “Anh cảm thấy cậu ta đang lạc lối, đầu óc có vấn đề, có lẽ không biết có một ngày nào đó bỗng cảm thấy mình rất ngu ngơ, không biết nên làm gì.”

Triệu Nặc giễu cợt, “Nói giống như anh biết mình muốn làm gì vậy.”

Tôn Trạch nói: “Anh không thích học, cũng học không vô. Ba anh lại không muốn anh theo con đường âm nhạc. Anh tốt nghiệp xong sẽ quay về làm việc trong công ty của ba anh, sau đó qua vài năm đủ tuổi hợp pháp sẽ cưới em.”

Triệu Nặc đỏ mặt, hơi ngượng ngùng, liếc nhìn sang bên cạnh. Bỗng nhiên nhìn ra cửa thấy có một bóng dáng quen thuộc đi ngang qua, cô kêu lên: “Đường Giai Kỳ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi