MƯA BÓNG MÂY

Đường Giai Kỳ quay đầu lại theo hướng phát ra giọng nói thì thấy Triệu Nặc vẫy tay với cô, cô chuyển hướng đi vào trong.

Lần đầu tiên gặp Đường Giai Kỳ, Triệu Nặc đã có thiện cảm với cô ấy.

Lúc đó Đường Giai Kỳ co rúm người ngồi bên lề đường. Sự nhỏ bé, ngoan ngoãn và trầm tĩnh làm dấy lên lòng khát khao bảo vệ của mỗi người, nhất là sau đó cô ấy còn kiên cường đỡ đòn giúp mấy cậu con trai.

Triệu Nặc bảo Đường Giai Kỳ ngồi bên cạnh mình. Đường Giai Kỳ nhìn Tôn Trạch ngồi đối diện, hơi chần chừ đứng im bất động.

“Không sao, anh ấy không để ý đâu.” Triệu Nặc vừa nói vừa hất cằm với Tôn Trạch.

Tôn Trạch nói: “Đúng đúng đúng, cậu ngồi đi.”

Thế là Đường Giai Kỳ đặt cây dù bên cạnh bàn, đeo cặp ngồi xuống bên cạnh Triệu Nặc. Cô thấy điện thoại của Triệu Nặc đặt trên bàn bèn giải thích với cô ấy là hôm qua bị hai người đó đụng ngã, điện thoại bị hư, vì vậy không kịp thêm WeChat của Triệu Nặc.

Lúc nói chuyện, Đường Giai Kỳ đặt tay lên bàn, tay áo che phủ một nửa bàn tay của cô. Tối hôm qua Triệu Nặc không xem kỹ tay của Đường Giai Kỳ, lúc này mới thấy lòng bàn tay của cô ấy bị xước rách da. Cô nhíu mày, văng tục một câu: “Hôm qua mình còn nói Chu Mục đánh rất nặng rồi, bây giờ nhìn lại đúng là muốn ăn đập mà.”

Triệu Nặc hỏi Đường Giai Kỳ muốn ăn gì, nói là Tôn Trạch đãi. Đường Giai Kỳ nói buổi chiều mình ăn cơm trong căn tin trường rồi, không đói bụng. Thế là Triệu Nặc hỏi: “Vậy uống nước ngọt không?”

Dạ dày của Đường Giai Kỳ hơi yếu, gật đầu, “Lấy chai không lạnh.”

Triệu Nặc phát hiện lúc Đường Giai Kỳ nói chuyện với mình thường xuyên cụp mắt xuống, hơi lúng túng, cho nên đã chủ động tìm kiếm chủ đề để tạo bầu không khí thoải mái, “Cậu và Chu Mục học cùng lớp à?”

“Ừ.” Đường Giai Kỳ nói: “Bàn trước bàn sau.”

Nước ngọt của Đường Giai Kỳ và hai tô mì mà Tôn Trạch gọi được bưng lên cùng một lúc. Triệu Nặc đưa nước ngọt đến trước mặt Đường Giai Kỳ. Tôn Trạch lấy đôi đũa cho Triệu Nặc, thuận miệng hỏi Đường Giai Kỳ về tình hình trong lớp của Chu Mục.

Đường Giai Kỳ hơi buồn rầu, “Mình và cậu ấy chỉ nói chuyện vài câu, không thân quen lắm.”

“Sao có thể chứ?” Triệu Nặc nói: “Cậu ta đã đích thân chở cậu đến bệnh viện mà còn xem như không thân quen ư?”

Đường Giai Kỳ uống một ngụm nước ngọt, suýt nữa bị sặc, nhíu mày rồi trả lời Triệu Nặc: “Mình đỡ đòn giúp cậu ấy, lẽ nào cậu ấy không nên chở mình đến bệnh viện?”

Triệu Nặc muốn nói chưa chắc là vậy. Năm đó lúc Chu Mục hẹn hò với Thân Tuyết Nghi, Thân Tuyết Nghi bị bong gân, bảo Chu Mục đưa mình đến bệnh viện. Chu Mục đang bận chơi game với Tôn Trạch, thậm chí Triệu Nặc là người nhận điện thoại và kể lại cho cậu ta. Chu Mục nghe xong đã từ chối ngay.

Nhưng cô cũng không biết nên làm gì, cũng không muốn để Đường Giai Kỳ biết về Thân Tuyết Nghi, thế là hỏi một câu: “Tại sao lại nói không thân quen?”

Vì vậy Đường Giai Kỳ kể cho Triệu Nặc nghe chuyện buổi sáng mình ngồi phía sau nhắc bài cho Chu Mục mà cậu ta lại làm như không nghe thấy. Cô uống một ngụm nước ngọt rồi nói tiếp: “Còn nữa, trước giờ tự học buổi tối, mình hỏi cậu ta về bài tập môn Lý mà hôm nay thầy giao, gọi cậu ta mãi mà vẫn không thèm để ý đến mình.”

“Cậu hỏi cậu ta về bài tập môn Lý sao?” Tôn Trạch cười sặc sụa, suýt nữa bị sặc, “Trong giờ học, cậu ta không nghịch điện thoại thì sẽ ngủ đấy.”

Đường Giai Kỳ nghiêm túc nhớ lại, lắc đầu và nói: “Chỉ ngủ khi đọc sách sáng sớm và vào tiết tiếng Anh.”

Tôn Trạch sửng sốt, lẩm bẩm: “Thực sự đổi tính rồi ư?” Triệu Nặc vỗ tay anh ta, bảo anh mau ăn cơm đi.

Lúc này Đường Giai Kỳ đã uống nước ngọt xong, nói “Cám ơn” với Triệu Nặc và Tôn Trạch, đứng dậy muốn đi về.

Triệu Nặc nói: “Không phải Chu Mục thuận đường với cậu sao? Ngoài trời đang mưa, bảo cậu ta chở cậu về đi. Mình gọi điện thoại cho cậu ta.”

“Không cần đâu.” Đường Giai Kỳ nghĩ đến tối nay phải về nhà, trong lòng hơi khó chịu, “Tối nay mình không về nhà bà ngoại.” Nói xong thì chào tạm biệt Triệu Nặc, cầm dù đi ra ngoài.

Buổi tối về nhà, Chu Mục tình cờ gặp một bà cụ ở dưới lầu.

Lúc cậu khóa xe đi vào, bà cụ cũng xách hai túi giấy lớn đi vào. Thế là Chu Mục đã giữ động tác mở cửa, né người nhường đường cho bà cụ.

Bà cụ trông rất khỏe mạnh, đi lại không khó khăn chút nào, nói “Cám ơn” với Chu Mục rồi định đi lên cầu thang.

Khu chung cư của bọn họ thuộc kiểu cổ xưa, trong tòa nhà bảy tầng không có thang máy. Chu Mục nghĩ ngợi rồi nói: “Để cháu xách đồ giúp bà.”

Lúc này bà cụ ngẩng đầu lên nhìn cậu, đảo mắt một vòng, không biết nghĩ đến chuyện gì lại đột nhiên hỏi cậu: “Cháu sống ở căn 301 à?”

Chu Mục nhíu mày, bà cụ lại cười nói tiếp: “Chắc cháu là bạn của Đường Giai Kỳ nhỉ? Đường Giai Kỳ là cháu ngoại của bà, hôm qua cháu đưa nó đến bệnh viện rồi đưa về đúng không?”

Chu Mục đã quen biết với bà ngoại của Đường Giai Kỳ như vậy. Lúc lên lầu, bà ngoại bảo Chu Mục vào nhà ngồi một lát, nói buổi tối mình có hấp bánh bao. Chu Mục từ chối: “Không cần đâu, cháu đã ăn tối rồi.”

Hai người đi đến lầu ba, bà ngoại lại nói: “Đến đây được rồi, chỉ còn lại một lầu, bà vẫn có thể xách lên được.” Bà cụ cầm lấy túi giấy trong tay Chu Mục, sau đó than thở rằng lớp 12 thật cực khổ, tự học buổi tối đến giờ này. Bà vỗ vai Chu Mục, nói: “Các con cũng phải học cho giỏi, cố gắng thi đậu đại học nhé.”

Chu Mục cúi đầu, không lên tiếng.

Cậu đẩy cửa đi vào nhà, bật đèn phòng khách lên, thuận tay quăng cặp đi.

Trong phòng trống rỗng, Chu Mục ngồi trên ghế sô pha, bực bội mò vào trong túi quần, lấy ra một điếu thuốc. Cậu nhìn nó một lúc lại tiện tay vứt điếu thuốc vào trong thùng rác kế bên ghế sô pha. Khi ở nhà một mình, cảm giác mù mịt, không biết phải làm gì lại kéo tới.

Chu Mục không nhớ nó bắt đầu từ khi nào, có lẽ vài tháng sau khi bà ngoại qua đời. Có lúc cậu ngồi trong nhà sẽ nghĩ đến tương lai của mình. Cậu không biết sau này phải làm những gì với tình trạng hiện tại của mình. Lệ thuộc vào Chu Lập An? Thi đại học? Trước đây cậu đã thử đọc sách giáo khoa, học thuộc từ vựng, nhưng đọc một hồi lại cảm thấy phiền não. Cậu đã bỏ bê việc học từ rất lâu rồi.

Cậu bực bối lấy cặp sách bị ném qua một bên, lấy ra một quyển sách mới phát vào hôm nay. Còn chưa mở ra, có một tờ giấy nhỏ rớt ra khỏi cuốn sách.

Chu Mục cúi người nhặt tờ giấy lên, nhìn thấy một dòng chữ rất nắn nót trên đó: Bài tập Vật Lý: Sách bài tập P10 câu số 8, sáng thứ Tư nộp, có thể tham khảo ví dụ 2 trên lớp. Đằng sau còn kèm theo một hình mặt cười.

Cậu chợt nhớ tới giọng nói ở đằng sau gọi cậu liên tục trước giờ tự học buổi tối, “Chu Mục, bài tập mà hôm nay thầy giao là gì vậy?” Lúc đó cậu đã trả lời như thế nào? Cậu quay đầu lại, nhìn một cái rồi quay đầu đi, tiếp tục nằm ngủ trên bàn.

Hôm sau Đường Giai Kỳ đến trường, đổi sang dùng điện thoại dự phòng của mẹ, còn mang theo tiền thuốc.

Tối hôm trước cô về nhà, chỉ có mẹ cô ở nhà. Mẹ cô hỏi về vết thương trên người cô, Đường Giai Kỳ đã giải thích cùng lý do như với bà ngoại. Mẹ nói cô thật là bất cẩn, rồi bảo cô mang theo tiền thuốc trả lại cho bạn học. Lúc này Đường Giai Kỳ mới nhớ ra tiền thuốc là do Chu Mục cho cô mượn.

Sau khi đọc sách sáng sớm, Đường Giai Kỳ ngồi đằng sau gọi Chu Mục. Lúc này cô phát hiện Chu Mục lại không nằm ngủ trên bàn trong lúc đọc sách sáng sớm, thậm chí có lúc còn cầm quyển sách tiếng Anh viết viết vẽ vẽ trên đó. Lúc Đường Giai Kỳ gọi cậu ta, Chu Mục lại nằm bò trên bàn, không đáp lại, thế là cô lại gọi: “Chu Mục.”

Lúc này Chu Mục đã nghe thấy, quay đầu qua, nhíu mày nhìn cô. Đường Giai Kỳ để tiền lên bàn, nói: “Tiền thuốc.”

Chu Mục cầm tiền rồi tiện tay nhét vào túi quần.

Đường Giai Kỳ muốn kể về chuyện tối hôm qua mình gặp Triệu Nặc và Tôn Trạch, ngẫm nghĩ lại cảm thấy không cần thiết phải nói chuyện này cho Chu Mục biết, Triệu Nặc cũng là bạn của Chu Mục. Tối hôm qua sau khi đồng ý thêm bạn, cô đã trò chuyện với Triệu Nặc cả buổi, bây giờ Triệu Nặc cũng đã là bạn của cô.

Không ngờ một lát sau, Chu Mục lại xoay người lại, lúng túng hỏi cô: “Cậu đã làm xong bài tập Lý chưa?”

“Làm rồi.” Đường Giai Kỳ ngậm một viên kẹo sữa trong miệng, nói chuyện cũng không rõ ràng, vừa rút ra vở bài tập từ trong chồng sách vừa nói: “Hôm qua mình đã kẹp bài tập vào trong sách bài tập của cậu, cậu có thấy không?”

“Không thấy.” Chu Mục trả lời.

Cuối cùng Đường Giai Kỳ đã lấy vở bài tập ra, lẩm bẩm: “Vậy có thể bị rớt.” Đưa vở bài tập cho Chu Mục, cô khẽ nhắc nhở: “Không được chép toàn bộ. Mình viết cách làm rất đầy đủ, có thể lướt qua, đổi được thì đổi đi, thầy Lý rất nghiêm khắc.”

“Cám ơn.” Chu Mục đáp, cầm lấy vở bài tập.

Lúc đọc sách sáng sớm, Chu Mục đọc tiếng Anh một lúc. Vốn từ vựng của cậu chỉ dừng lại lúc học lớp 7, chỉ có thể miễn cưỡng ghi nhớ từng từ. Ghi nhớ một hồi, cậu lại hơi cáu kỉnh, trong đầu giống như có một quả cầu lửa sắp bùng nổ, thế là vứt sang một bên. Sự mất kiểm soát mù mịt tại tới rồi.

Cậu liếc nhìn vở bài tập Lý của Đường Giai Kỳ. Nét chữ của cô ấy rất ngay ngắn, xem ra lối suy nghĩ cũng rất rõ ràng. Nhưng Chu Mục nhìn không hiểu, lướt qua vài công thức rồi chép lại đáp án cuối cùng cho có làm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi