MÙA HÈ NĂM ẤY THẬT ĐẸP


Hạ Dương bước ra khỏi phòng tắm, cô vừa đi vừa dùng khăn để lau tóc của mình, sợi tóc mềm mại vì ướt mà lúc này rũ rượi ôm lấy chiếc cổ thon dài của cô.

Hạ Dương vừa lau tóc vừa đi lại bàn ở giữa phòng, lúc cô định ngồi xuống ghế thì bỗng nhiên khựng lại.

Một chiếc áo vest màu xanh đen vừa quen vừa lạ không biết đã lặng lẽ nằm ở đó từ lúc nào.

Hạ Dương cầm chiếc áo lên nhìn ngắm, khóe môi cô bất giác mỉm cười.

Càng đưa sát lên mặt mùi hương của chiếc áo càng rõ ràng hơn, Hạ Dương không nhịn được liền lẩm bẩm.

“Đây là mùi hương của anh ấy sao? Thật là dễ chịu.”
Lúc quay về cô vẫn khoác áo của Taishi, sau đó gặp Tuấn Vỹ ở ngoài cửa, bị anh mắng cho một trận nên cả cô và Taishi đều quên luôn cái áo này.

Hạ Dương nhìn đồng hồ, cô nhíu mày suy nghĩ không biết có nên trả lại áo cho Taishi không.

Nếu trả lại thì cô không nỡ, nhưng nếu không trả chỉ sợ Taishi nghĩ cô cố ý muốn giữ áo của anh.

Nếu phải trả lại thì cơ hội chỉ còn lại tối nay thôi, ngày mai anh sẽ rời đi rồi, đến lúc đó cô biết tìm anh ở đâu chứ.

Hạ Dương chần chừ một lúc sau đó quyết định cầm lấy chiếc áo đi ra cửa, đi được vài bước bỗng đột ngột quay trở lại, cô vội vàng chạy nhanh vào nhà vệ sinh.

Hạ Dương phát hiện cô tắm xong vẫn chưa chải tóc, nếu để đầu tóc bù xù như thế đi tìm Taishi thì không khéo khiến anh từ chối gặp cô mất.

Hạ Dương cầm lấy áo của Taishi đi ra khỏi phòng, lúc bước vào thang máy cô mới phát hiện bản thân cô không biết Taishi ở phòng nào.


Vì vậy Hạ Dương lần nữa như mất phương hướng, cô cầm chiếc áo đứng nhìn chằm chằm vào các nút bấm chuyển tầng của thang máy mà thẫn thờ.

Lúc Hạ Dương bước vào thang máy thì phía dưới có người cũng đang sử dụng, mặc dù cô không nhấn số tầng mình muốn đến nhưng thang máy thì vẫn di chuyển.

Một tiếng ‘ting’ vang lên kéo Hạ Dương về thực tại.

Bên ngoài có một người đàn ông trông rất bận rộn, anh ta đang bấm điện thoại, nghe tiếng thang máy mở anh ta cũng không ngẩng đầu mà chỉ nhanh chóng bước vào.

Nhìn thấy người bước vào là người quen, Hạ Dương vội vàng lên tiếng “Xin chào anh.”
Người vừa bước vào là Genji, trợ lý của chủ tịch liên đoàn.

Nghe thấy có tiếng người nói anh ta liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hạ Dương anh ta cũng gật đầu mỉm cười “Xin chào.”
“Cái đó…anh có biết nhóm trọng tài người Nhật ở tầng nào không?” Hạ Dương ngập ngừng hỏi.

Bởi vì hội thảo lần này cũng có một vài trọng tài nước ngoài tham gia, Hạ Dương lại không dám hỏi trực tiếp phòng của Taishi ở đâu nên chỉ có thể hỏi tầng mà nhóm trọng tài đang ở.

“Cô hỏi là nhóm của anh Taishi đúng không?”
“À đúng vậy.” Hạ Dương gật gật đầu.

“Họ ở dưới cô một tầng đấy! Phòng đầu tiên bên trái là của Taishi, đối diện là phòng của anh Mashaki, kế bên là phòng của Hiroshi…” Genji nói rất trôi chảy.

Anh là người phụ trách chính, cũng là người sắp xếp phòng nên rất thông thạo.


Đúng lúc này cửa thang máy cũng vừa mở ra, Hạ Dương chỉ kịp nói “Cảm ơn anh nha.”
Genji gật đầu nói “Không có gì, tôi đi trước nhé.” Sau đó anh vội vàng bước ra khỏi thang máy.

Có được thông tin rồi nên Hạ Dương không chần chừ nữa, cô nhấn số tầng sau đó im lặng chờ thang máy duy chuyển.

Lúc Hạ Dương đến là lúc Taishi vừa tắm xong, anh mặc một bộ đồ trong nhà, dáng vẻ rất tùy ý, tay còn đang cầm khăn lau tóc.

Nghe thấy tiếng gõ cửa Taishi liền bước ra, anh tưởng là mấy người trong nhóm trọng tài tìm nên đưa tay mở cửa.

Cửa vừa mở, nhìn thấy người đến là Hạ Dương Taishi liền kinh ngạc “Sao cô lại đến đây?”
“Em..em đến để trả anh áo khoác.” Giọng Hạ Dương rất nhỏ, cô vì khẩn trương mà lúc này không dám ngẩng đầu lên nhìn Taishi.

Taishi nghe cô nói thì nhíu mày, anh đưa mắt nhìn cô gái nhỏ trước mặt.

Có vẻ là cô cũng vừa tắm xong nên tóc còn ướt, dáng người mảnh khảnh lúc này chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, vị trí cổ áo còn bị tóc làm cho ướt một mảng.

Taishi nghĩ thầm không biết có phải cô muốn đến để quyến rũ anh không, nhưng nếu thật sự đến quyến rũ anh thì bộ dạng này có hơi không ổn cho lắm.

Hay là cô cho rằng bản thân anh rất dễ nhẹ dạ vì vậy mới không cần chú ý hình tượng nhiều.

Không hiểu sao Taishi nghĩ vậy nhưng trong lòng lại không hề cảm thấy chán ghét.

Anh tựa người vào cửa mà nhìn Hạ Dương, nhìn thấy cô khẩn trương như vậy anh liền bật cười.


“Cô có muốn vào trong ngồi một chút không?”
Lúc này Hạ Dương mới kinh ngạc ngẩng đầu lên, cô ấp úng hỏi “Có…có thể sao?”
“Ừm, cô có muốn vào không.”
Hạ Dương nuốt nước bọt một cái trả lời “Có”
Taishi cười cười, anh mở rộng cửa sau đó nép người vào trong nhường cho Hạ Dương đi vào trước.

Lần này Taishi cũng chủ động hơn, anh mời cô ngồi ghế, sau đó lại chậm rãi mở một chai nước ra đưa cho cô.

“Chỗ tôi không có nước ấm nên cô uống đỡ cái này đi.”
“Dạ, không sao, không sao.”
Hạ Dương uống một ngụm nước sau đó lại rụt rè mà để lại chai nước lên bàn.

Cô đưa mắt nhìn căn phòng một lượt, đồ đạc trong phòng rất đơn giản, bối cảnh cũng rất giống phòng của cô, chỉ là phòng của anh gọn gàng hơn của cô rất nhiều.

Nghĩ đến đây Hạ Dương cảm thấy xấu hổ, cô lại cầm chai nước lên uống thêm một ngụm nữa.

Nhiệt độ trong phòng lúc này khá lạnh, Hạ Dương vừa uống nước xong đã không nhịn được mà hắt hơi hai cái.

Taishi nhíu mày, anh cầm lấy điều khiển máy lạnh rồi nhấn nút điều chỉnh lại nhiệt độ.

“Sau này đi ra ngoài thì mặt nhiều vào một chút.”
Giọng của Taishi rất ấm, lúc anh nói ra câu này cũng rất dịu dàng.

Hạ Dương trong phút chốc liền trở nên mơ màng, sau khi hiểu ra cô vội nhìn lại quần áo của mình, vừa nhìn thấy bản thân đang mặc đồ ngủ cô liền xấu hổ đến nỗi muốn tìm một cái lỗ để trốn vào.

Khuôn mặt Hạ Dương lúc này đỏ bừng lên, cô ngại ngùng đưa hai tay lên ôm vai mình “Xin lỗi, sau này em sẽ chú ý hơn.”
Taishi cầm lấy áo của mình đưa tới “Hay là cô cứ giữ nó đi.


Một chút khi nào về thì cứ mặc vào, ban đêm ở đây rất là lạnh.”
Hạ Dương vội xua tay “Không cần, không cần đâu.

Em cảm thấy không lạnh lắm.” Cô đến đây là để trả áo cho anh, sao có thể lại cầm áo anh quay trở về chứ.

“Tính cách của cô thật là cố chấp.” Taishi nhìn cô gái nhỏ trước mặt từ nãy giờ cứ liên tục cúi đầu mà khẽ lắc đầu nói.

“Ngày mai anh sẽ rời khỏi đây sao?” Giọng Hạ Dương nhỏ như muỗi kêu, cô len lén nhìn Taishi một cái.

“Ừm” Taishi khẽ gật đầu.

Hết rồi sao? Hạ Dương thất vọng khi nhìn thấy Taishi không nói thêm gì nữa, dáng vẻ anh như vậy hình như là không muốn nói chuyện với cô.

Vậy thì cô còn ở đây làm gì nữa chứ?
Lúc Hạ Dương buồn bã định đứng dậy đi về thì Taishi đột nhiên lên tiếng “Tôi nghe nói cô nhận lời giúp phó chủ tịch khôi phục tài liệu gì đó đúng không?”
“Hả.” Hạ Dương bị anh hỏi cho bất ngờ, cô ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh nhìn lại thì vội nói “Vâng.”
“Vậy thì cô trở về nghĩ ngơi đi, bây giờ cũng đã muộn lắm rồi.”
Anh đã muốn đuổi cô về rồi sao?
Hạ Dương lại thêm thất vọng, khuôn mặt cô buồn bã chậm rãi gật gật đầu.

Lúc Hạ Dương định rời đi thì Taishi kéo nhẹ cánh tay cô lại “Trở về lau khô tóc rồi hả ngủ.”
Khoảng cách hai người lúc này khá gần, giọng nói và hơi thở của Taishi lướt qua làm cho tai Hạ Dương nóng lên, trong lòng cô như có một chú nai nhỏ đang nhảy qua nhảy lại.

“Anh..anh là đang quan tâm em sao.”
Taishi bật cười, anh vỗ vỗ đầu cô “Cứ xem là vậy đi.”
Tim của Hạ Dương lúc này triệt để mềm nhũng, trong lòng lại đang gào lên “Anh ấy quan tâm mình, anh ấy còn vỗ đầu mình nữa…A..A..A”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi