MÙI HƯƠNG MÊ HOẶC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



-Vậy em sẽ là tình nhân của anh sao? Liệu sẽ không bị đánh ghen đến mức biến dạng luôn chứ?
Bàn tay đang xoa đầu Thảo dừng lại, anh biết cô đang nói đến việc kết hôn của mình, anh chau mày nhìn cô.

- Em chấp nhận việc anh kết hôn ư?
- Tất nhiên là không rồi, nhưng đó là chuyện của anh, em có thể ngăn cản sao!
Mẫn nhẹ nhàng đưa ngón trỏ lên gõ vào mũi Thảo - Đúng vậy, em đã đóng băng con tim anh rồi, còn ai có thể bước vào nữa!
- Vậy anh sẽ không kết hôn nữa?
Mẫn mỉm cười gật gật đầu rồi hôn lên mái tóc mềm mại, tuy vậy cô vẫn cảm thấy bất an trong lòng, vẫn là người quan trọng của gia tộc, mọi việc anh làm đều phải cẩn trọng, phải thông qua ý kiến
của nhiều người, Thảo không biết liệu anh có gặp phải khó khăn gì khi quyết định như vậy không, Thảo nhìn ra bầu trời rộng lớn phía ngoài, thật ghen tị với sự tự do của những chú chim đang bay lượn, ước rằng những phút giây này cứ tiếp diễn như vậy mãi thì tốt biết mấy!
Cảm thấy hơi đói bụng, Thảo bước tới phía tủ lạnh để xem có gì ăn được không, cô mở tủ lạnh ra thì mặt xị xuống, buồn bã nhìn về bóng lưng đang chăm chú làm việc tại phòng khách, chiếc tủ lạnh trống rỗng, chỉ có vài chai nước lọc, vài lon bia, thấy bên cạnh có một chiếc máy pha cà phê, Thảo lên tiếng.

- Em pha cho anh cốc cà phê nhé!
Mẫn quay lại nhìn Thảo với ánh mắt nghi ngờ, rồi khẽ mỉm cười gật gật đầu.


Thảo chưa hiểu ý của ánh mắt ấy là gì, cô bỏ hạt cà phê vào và bắt đầu xay.

- Anh uống sữa hay đường
- Cho anh chút đường.

- Mẫn đáp mà không quay mặt lại
Khoảng 5 phút sau thì Thảo đến ngồi cạnh Mẫn, cô đặt ly cà phê lên bàn.

- Anh thử tay nghề của em xem sao.

Mẫn đưa lên miệng nhất thử, đôi mày của anh khẽ chau lại.

- Sao thế? Đắng lắm à? - Thảo đưa ánh mắt tò mò dõi theo động tác của Mẫn.


Anh bật cười gõ lên trán cô - Em muốn đầu độc anh đúng không?
Thảo khó hiểu cầm lấy nhấp thử một ngụm, mặt cô biến sắc
- Chết mất, em nhầm đường thành muối rồi sao?
Ly cà phê đầu tiên pha cho anh lại vừa mặn, vừa đắng, làm sao 22 tuổi đầu rồi có thể nhầm lẫn giữa muối và đường được cơ chứ, đúng là muốn đầu độc người ta thật mà, giờ thì cô đã hiểu ánh mắt vừa nãy của Mẫn rồi, Mẫn không kìm được phá lên cười.

- Chắc sau này anh phải thuê đầu bếp rồi!
Thảo xấu hổ hai tay ôm lấy mặt, lắc lắc đầu - Tại muối nhà anh giống đường quá đó!
Thảo trở về phòng thay quần áo, muốn đi mua chút gì đó, Mẫn có vẻ rất bận, gần cuối năm công việc đều dồn lại, cần phải quyết, cô đi ra thì chỉ lên tiếng nhỏ, sợ làm phiền đến Mẫn.

- Em đi mua chút đồ nấu ăn nhé! Mẫn lại đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn Thảo
- Em biết nấu thật mà, tí nữa cho anh lác mắt luôn!
Mẫn cười - Thôi được rồi, để anh đưa em đi!
- Không cần đâu, anh cứ làm việc đi, em ghé qua siêu thị gần đây thôi mà!
Mẫn đứng dậy lấy ví ra rồi đưa cho Thảo một chiếc thẻ - Em cầm lấy! Muốn ăn gì cứ mua thoải mái!
- Thôi em cũng có mà! - Cứ cầm lấy đi, mua gì ngon chút! -Vậy em không khách khí đầu nha!
Mẫn mỉm cười gật gật đầu - Đi đường cần thận!
.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi