MỸ NHÂN ĐA KIỀU - QUA TỬ HÒA TRÀ

Gió Nam ấm áp thổi qua. Dưới mái hiên, tiếng kỵ binh thong thả khẽ vang lên, ánh nắng ban chiều bên ngoài ô cửa sổ như ngọn lửa đang bốc cháy, chiếu vào khiến đôi mắt của Tô Mị cũng lấp lánh tỏa sáng.

Tô Thượng Thanh nhìn nữ nhi, vẻ mặt dần trở nên ôn hòa, trầm tư một lúc rồi nói: “Thời cuộc tuy rằng khó khăn, nhưng cũng không phải không thể giải quyết. Thừa Thuận đế cay nghiệt thiếu tình cảm, giống như thuận ta thì sống nghịch ta thì chết. Ta đoán các triều thần có lẽ đã có ý phản đối, nhưng đa số vẫn còn đứng quan sát, cũng phải cần đề phòng phiên vương bên ngoài. Việc cấp bách bây giờ là động viên dân bị nạn, nói trắng ra… Chính là chuyện dùng tiền bạc để giải quyết.”

Tô Mị không hiểu mấy chuyện chính sự này lắm, nàng rất rõ bản thân mình có thể làm gì và không thể làm gì, vì thế cười nói: “Phụ thân, chi bằng người viết một bản điều trần. Sau đó đợi Vương gia trở về, nhạc phụ con rể, như vậy hai người đã có thể thương lượng kế ứng phó với nhau được rồi.”

Tô Thượng Thanh rất tán thành, vuốt râu nói: “Chính là đạo lý này, Tô gia được Vương gia bảo vệ quá nhiều, cũng đến lúc ra một phần sức lực giúp Vương gia rồi.”

Nói là làm liền, trong lòng Tô Thượng Thanh nghĩ đến chỗ khó của cô gia, lập tức đứng dậy đi vào thư phòng.

Tiếng ve trên cây càng lúc càng ồn ào. Kinh thành dần dần bước vào giữa hè, tháng sáu nắng gắt như lửa, nóng đến nỗi mặt đất còn bốc hơi, nhưng thứ còn nóng hơn cả thời tiết này là tin tức Tấn Vương phế truất Thừa Thuận đế!

Đúng như dự liệu của Tô Thượng Thanh, chỉ có vài tên triều thần mơ hồ bày tỏ vẻ bất mãn của mình, ngoài những người theo Tiêu Dịch bức vua thoái vị tạo phản, những triều thần còn lại nếu không phải nhanh chóng gió chiều nào theo chiều ấy thì là quan sát thái độ rồi mới quyết định.

Hạ thái giám thì không sống nổi qua biến cố trong cung đêm hôm đó, mấy tên thống lĩnh Cấm Vệ Quân cũng bị chém đầu. Mà Thừa Thuận đế lên nắm quyền mới chỉ hơn một năm, vẫn chưa kịp mua chuộc hết tất cả binh lực của tam đại doanh trại… Cho nên trước tiên mới cật lực dùng tiền bạc để mua chuộc lòng người.

Bây giờ tam đại doanh trại thấy chủ nhân đã chết, đương nhiên cũng sẽ không chịu hiến mạng cho người chết, vì vậy những vùng ngoại ô kinh thành yên tĩnh vượt ngoài dự đoán của mọi người.

Trong cung, Phúc ma ma và Thái tổng quản cùng nhau xuất trận, chỉ mất nửa tháng để loại bỏ hết những thế lực tàn dư trong cung của phế đế và Thái hậu.

Bọn họ rất quả quyết, chỉ cần cảm thấy người đó khả nghi thì sẽ lập tức gửi đến cục làm công giặt y phục ở ngoài Hoàng Thành, không cho bọn họ bất cứ cơ hội nào để bào chữa. Trong đó chắc chắn có người vô tội, nhưng bọn họ không quản nhiều đến vậy được… An nguy của chủ tử mới là quan trọng nhất!

Quân chủ lực của Liêu Đông vẫn chưa tiến vào, nhưng lại thường xuyên tiến hành thao luyện nhiều lần, mục đích rất rõ ràng, chính là cảnh cáo các đại, tiểu phiên vương: Ai không phục thì đánh trước một trận!

Tiêu Dịch không vội đăng cơ, trước tiên hắn tuyên bố năm tội danh của phế đế là ác nghịch, bất hiếu, bất đạo, bất mục, bất nghĩa, ra lệnh cho châu phủ huyện nha, đồng thời dán bố cáo khắp phố lớn ngõ nhỏ, lệnh cho Thư Lại ở bên cạnh giải thích phế đế làm thế nào để đầu độc Thái tử quá cố, làm thế nào để mưu hại tiên đế, làm thế nào để tru diệt trung thần, làm thế nào để nhường đất, cầu hòa…

Tóm lại, bảy phần thật ba phần giả, bất kể có chứng cứ xác thực hay không, Tiêu Dịch đều gắt gao định tội danh cho phế đế.

Sau này, thậm chí có nơi vì để lấy lòng bề trên, tập trung tú tài thư sinh lại, từ việc dạy bảo, khuyên răn, tiến hành tuyên truyền giảng giải, đồng thời giao trách nhiệm cho học sinh viết hịch văn lên tiếng phê phán phế đế, chọn ra tài văn nổi bật nhất để trình lên quan trên tiến cử hoặc là ca ngợi thêm.

Làm những việc này khiến ý kiến và thái độ của mọi người đối với Tiêu Dịch cực kỳ có lợi, sau đó trăm quan liên danh bẩm tấu lên, cung thỉnh Tấn Vương đăng cơ xưng đế.

Thế mà Tiêu Dịch vẫn không đồng ý, cũng không phải chơi trò nhường ngôi vua, trước mắt vẫn còn một vấn đề lớn chưa giải quyết.

Chính là vấn đề tiền bạc mà Tô Thượng Thanh lo lắng! Cứu trợ thiên tai cần tiền, sửa đê cần tiền, sắp xếp cho dân lưu lạc cũng cần tiền. Sau khi đại thiên tai qua đi thường có đại dịch, triều đình cũng không thể xem thường dịch bệnh nguy hiểm tiềm ẩn bên trong.

Việc nào cũng cần đến tiền bạc, nhưng Hộ bộ Thượng thư cũng không nói dối, quốc khố quả thực đã hết bạc rồi. Hiện nay dân đói, dân lưu lạc càng ngày càng tăng, ăn không no cũng là chuyện bình thường. Mà con người khi đã cực kỳ đói bụng thì cái gì cũng có thể làm ra!

Tiêu Dịch không muốn tình hình tiếp tục trở nên hỗn loạn.

Lúc cuối tháng sáu, Tô Thượng Thanh có tiến cung một lần, đến cửa cung thì bị rơi chìa khóa, vì vậy mới trở về Vương phủ, mặt đỏ lừ lừ nói với Tô Mị: “Vương gia đúng thật là người tốt, ngài ấy muốn mở ngân khố bên trong, dùng tiền riêng để cứu giúp! Ước chừng hai ngàn vạn lượng bạc trắng, lần này bất kỳ vấn đề khó khăn nào đều sẽ được giải quyết dễ dàng, đế vị của ngài ấy tuyệt đối sẽ không có khả năng lung lay nữa.”

Tô Mị không biết nên vui mừng, hay nên đau lòng cho hắn, thở dài một hơi nói: “Ngài ấy chắc là vị hoàng đế nghèo nhất vương triều này rồi, con không phải đau lòng vì tiền… Chỉ mong bên ngoài sớm ngày ổn định trở lại, chúng ta cũng được sống những ngày thoải mái hơn.”

Tô Thượng Thanh an ủi nói: “Thật ra đối với lão bách tính mà nói, mặc kệ ai làm hoàng đế, chỉ cần để bọn họ ăn no mặc ấm, có vài đồng tiền nhàn rỗi để tiêu xài thì đó chính là hoàng đế tốt, còn việc mưu phản cướp ngôi, hay giúp đỡ chính nghĩa, đa số bọn họ đều không quan tâm đến.”

Tô Mị trầm ngâm suy tư, cười nói: “Nói cách khác, hai ngàn vạn lượng bạc đổi lại triều chính vững vàng, theo ý của người thì cuộc mua bán này có lợi rồi?”

Tô Thượng Thanh không khỏi cao giọng cười lớn, búng vào trán nữ nhi quở trách nói: “Mua bán cái gì? Đây là con dân của ngài ấy, giang sơn xã tắc của ngài ấy! Thấy cô gia đã sắp khoác hoàng bào, thân phận thay đổi rồi, có vài lời con không được tùy tiện nói lung tung.”

“Con biết rồi!” Tô Mị ôm lấy cánh tay của phụ thân, xúc động không thôi, thở dài nói: “Tô gia chúng ta cuối cùng cũng qua được vận đen, vận may kéo đến. Nghĩ lại lúc này năm ngoái, cả ngày con lo lắng cả nhà sẽ bị chém đầu, ngay cả ngủ cũng ngủ không ngon.” Trong ánh mắt yêu thương của Tô Thượng Thanh mang theo vẻ áy náy, còn có vài tia lo âu: “Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì con sẽ là chủ của hậu cung, Vương gia yêu thương con là thật, nhưng vi phụ vẫn muốn nhắc nhở con một câu, từ xưa đến nay hoàng đế ai cũng sở hữu gần ba ngàn giai lệ, dù phế đế chỉ trị vì hơn một năm nhưng hậu cung đã có tới hơn trăm người… Con có hiểu ý ta không?”

Tâm trạng của Tô Mị sa sút một cách khó hiểu: “Con biết mà, người yên tâm, con sẽ làm một vị hoàng hậu hiền lương thục đức, làm hậu cung trở nên phong phú, kéo dài dòng dõi, nhất định sẽ không thể hiện ra tính tình nóng nảy vì ghen tuông.”

Nói xong thì nghiến răng nghiến lợi vài cái.

Tô Thượng Thanh bật cười, nhưng không nói nữa.

Tiếng bước chân dưới hành lang nhẹ nhàng vang lên, nghe thấy Yến Nhi ngó qua tấm rèm cửa: “Nhị tiểu thư đến rồi.”

Bức rèm che lắc lư một cái, Tô Thù bước vào với hai gò má ửng đỏ, hai mắt sáng lên, vào cửa liền hỏi: “Phụ thân, người gặp tỷ phu rồi?”

Tô Thượng Thanh gật đầu, lời nói ôn hòa nói: “Đang muốn nói với các con, trong ngoài kinh thành dần ổn định trở lại, chúng ta cũng nên về nhà rồi.”

Tô Thù hơi ngơ ngác, có chút không tự nhiên cười nói: “Ít nhất cũng phải đợi đến khi tỷ phu đón tỷ tỷ nhập cung rồi mới đi chứ. Phụ thân, tỷ phu có nói khi nào huynh ấy hồi phủ không?”

Tô Thượng Thanh khẽ cau mày: “Thù Nhi, hoàng đế mới là ai không cần ta nói nhiều, con đừng có tùy tiện nghe ngóng hành tung của Vương gia.”

Khuôn mặt Tô Thù bỗng nhiên đỏ bừng lên, ấp úng nói: “Con không phải thăm dò hành tung của huynh ấy…”

“Được rồi, người đừng có hù dọa muội ấy!!” Tô Mị vội vàng giải vây, đẩy Tô Thượng Thanh ra ngoài: “Người đi nói chuyện với mẫu thân đi, bà ấy đã đợi người cả ngày rồi!”

Đợi phụ thân đi rồi, Tô Mị xoay người hỏi: “Ai kêu muội nghe ngóng động tĩnh của Vương gia vậy? Là Ngải ma ma, hay là người khác?”

Giọng nói của nàng khá nghiêm túc, nhưng mơ hồ mang theo ý chất vấn, Tô Thù suýt chút nữa đã bị tỷ tỷ dọa, liền vội vàng lắc đầu nói: “Không phải, không có ai kêu muội hỏi, muội chỉ là… thuận miệng hỏi thôi.”

Tô Mị không tin: “Thù nhi, tỷ phu muội vài ngày nữa sẽ vinh đăng Đại Bảo, bây giờ điều này không phải bí mật gì, không thể thiếu người chạy tới thấy sang bắt quàng làm họ, cái này vẫn tính là tốt. Nhưng con trai út của phế đế vẫn còn sống, nói không chừng có người muốn đưa ấu đế lên ngôi để dễ dàng nắm quyền… Chúng ta phải cẩn thận hơn nữa.”

Sắc mặt Tô Thù khó coi, đôi môi nhúc nhích vài lần, hồi lâu sau mới cúi đầu nói nhỏ: “Hạng thống lĩnh tiến cung cùng tỷ phu, cả tháng không có tin tức, muội chỉ muốn biết của huynh ấy có bị thương hay không. Muội nghĩ, tỷ phu hồi phủ thì huynh ấy tất nhiên cũng sẽ trở về, vì vậy muội còn có thể gặp được huynh ấy thêm một lần.”

“Muội.” Tô Mị nhất thời nghẹn lời, khẽ thở dài: “Muội thật sự để tâm tới hắn ta rồi. Hắn ta rất tốt, còn lập công lớn, cũng không có bị thương. Bây giờ đang nhận chức vụ thống lĩnh Cấm Vệ Quân.”

Ánh mắt Tô Thù chầm chậm sáng lên: “Tỷ, Hạng thống lĩnh là công thần, vậy có phải huynh ấy không còn hiềm nghi rồi không?”

“Có lẽ vậy.” Tô Mị nhìn chằm chằm vào ánh nến đang lập lòe, lắc đầu nói: “Tỷ cũng không nói được, Vương gia chịu giao việc phòng vệ cho hắn ta, nói rõ là tín nhiệm hắn ta. Nhưng Ngải ma ma là người tốt hay người xấu ta cũng không nói rõ được.”

Tô Thù nghe xong cẩn thận cân nhắc một lúc, nhẹ giọng nói: “Muội hy vọng bà ấy là người tốt.”

Tô Mị không nhịn được cười, xoa đầu muội muội nói: “Tỷ cũng vậy, nếu không Vương gia sẽ đau lòng đó.”

Đêm đó Tô Thù nghỉ ngơi ở phòng của Tô Mị, hai tỷ muội nói chuyện một đêm, biết sắc trời gần sáng mới lờ mờ đi ngủ, Tô Mị vốn định ngủ nướng, kết quả vừa qua giờ Thìn đã bị Mạnh thị đến gọi dậy rồi.

Mạnh thị thúc giục nói: “Đừng ngủ nữa, bên nhà nhị thúc của con có người đến, nói tình hình của lão phu nhân không tốt lắm, phụ thân con đã về Tô gia trước rồi, chúng ta cũng nhanh chóng đi về xem thử.”

Tô Mị chưa tỉnh ngủ, hoa mắt chóng mặt còn buồn ngủ, rời giường với một bụng tức tối: “Chắc chắn nhị phòng nói dối lừa chúng ta, con còn không rõ bọn họ sao. Thấy Vương gia sắp làm hoàng đế rồi, bọn họ đây là không biết xấu hổ mà đến gần, con không trở về!”

Vẻ mặt Mạnh thị không tán thành: “Đừng nói những lời mang tính trẻ con nữa, bây giờ trong ngoài có bao nhiêu cặp mắt đang để ý đến con, một chút sai lầm nhỏ cũng có thể phóng đại lên vô số lần. Ai quan tâm đến việc chúng ta và nhị phòng từng có quan hệ gì, bọn họ chỉ lo nói con bất hiếu! Nhanh lên, cho dù chỉ là làm dáng thì con cũng phải về Tô gia một chuyến cho ta.”

“Hoàng hậu phải làm tấm gương sáng cho thiên hạ, xem ra hoàng hậu cũng không dễ làm lắm.”

Mạnh thị lắc đầu cười, dặn dò Yến nhi và Thiện Thủy hầu hạ con gái thức dậy.

Giờ Tỵ ba khắc, dưới sự hộ tống của một đội thị vệ, xe ngựa của Tô Mị rời khỏi Vương Phủ.

Đây là lần đầu tiên sau hơn một tháng nàng bước chân ra cửa lớn của Vương phủ, không khỏi hiếu kỳ, liền vén rèm xe lên cẩn thận quan sát cảnh tượng trên đường.

Chủ quán như thường lệ mở cửa làm ăn, người đi đường túm năm tụm ba. Tuy không còn phồn hoa như trước đây, nhưng cũng không vắng vẻ, bầu không khí không căng thẳng, xơ xác tiêu điều như nàng tưởng tượng.

Xem ra tin tức Tiêu Dịch mở ngân khố vẫn có tác dụng.

Một bóng người đầu bù tóc rối đi ngang qua, có hơi quen mắt, khiến Tô Mị nhìn quanh một lúc lâu.

Người đó vừa đi vừa cười hề hề ngốc nghếch. Có lẽ do đói bụng, cho nên đi tới sạp bánh bao thuận tay liền lấy một cái bánh bao nhét vào trong miệng, cũng không có gì bất ngờ – người đó bị đánh một trận.

Nàng ta đau rồi kêu to lên, nhưng vẫn liều mạng nhét cái bánh bao vào trong miệng.

Tô Thù kinh ngạc kêu lên: “Đó không phải Vương Lan Nhi sao?”

Tô Mị bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Hóa ra là nàng ta!” Ngay sau đó cười lạnh nói: “Trước đây bị đuổi ra khỏi Từ gia, bây giờ thì phụ thân nàng ta chết trong đại lao, phế hậu bị nhốt trong lãnh cung, cũng không sống được bao lâu, Vương gia xem như là hoàn toàn xong đời rồi. Hừ, đáng đời!”

Rồi lập tức kéo rèm xe xuống.

Ánh mắt Tô Thù sáng lên, nói: “Tỷ, tỷ nói nhị thúc bọn họ có phải thấy được kết cục của Vương gia, sợ rồi nên mới cầu tổ mẫu xin một cái bùa hộ mệnh cho bọn họ không?”

Tô Mị cười khúc khích: “Vậy tỷ muốn nghe xem bọn họ sẽ dỗ dành tỷ thế nào đây.”

Trong lòng có hơi dao động, nhị phòng cũng được, Vương gia cũng chẳng sao. Lúc trước người trong kinh thành bỏ đá xuống giếng hại phụ thân không phải là số ít, trước mắt muốn bù đắp chắc chắn cũng không phải số ít, chi bằng nhân có hội này để bọn họ ra “chút máu”.

Nói thật, nàng vẫn khá đau lòng cho hai ngàn vạn lượng bạc trắng của Tiêu Dịch!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi