MỸ NHÂN ỐM YẾU THÍCH GIẢ NAI CHỈ MUỐN LÀM SÂU LƯỜI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Quạt của bổn tướng, từ khi nào trở thành của em rồi?"

・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・

Trong lúc Phức Tranh bị câu chuyện trên đèn kéo quân của Du Hàn Châu làm cho kinh hãi, thì ở một nơi xa xôi trong cung cấm, bên trong cung Khôn Ninh của Hoàng hậu, bầu không khí cực kỳ căng thẳng và u ám.

Ngẫu Hà run rẩy quỳ giữa đại điện, ả cúi đầu, cả thân hình dán chặt xuống đất, dáng vẻ kính cẩn và sợ hãi tột độ.

Xung quanh là những mảnh sứ và ấm trà đã vỡ nát, thậm chí còn có hai chiếc gối kê bằng gỗ lẫn vào đó, một chiếc đã nhuốm máu, bị ném mạnh sang một bên.

Trán Ngẫu Hà bị thương chảy máu, còn những nữ quan khác cũng quỳ gối chung quanh, máu chảy liên tục do bị những mảnh sứ đâm vào đầu gối, cảnh tượng vô cùng kinh khủng.

Thế nhưng Hoàng hậu ngồi trên ghế chính vẫn chưa nguôi giận.

Ngực bà ta phập phồng, ánh mắt tràn đầy thù hận, nhìn chằm chằm vào Ngẫu Hà, nghiến răng quát: "Thái tử giờ ra sao? Ngự y đã đến chưa? Bệ hạ đi đâu rồi?"

Ngẫu Hà sợ hãi khóc lóc, vội trả lời: "Hoàng hậu nương nương bớt giận! Ngự y đã khám qua rồi, Thái tử không có gì đáng ngại, chỉ là tức giận quá mức nên mới ngất xỉu."

"Bệ hạ hay tin cũng đã phái Diêu tổng quản đến đưa Thái tử về, chốc nữa Thái tử sẽ tới Đông cung ạ."

"Ngươi nói bệ hạ phái Diêu Vô Luân đi? Coi như ông ta còn chút lương tâm, vẫn nhớ đến đứa con trai này. Bổn cung còn tưởng rằng giờ đây bệ hạ chỉ coi Du Hàn Châu là con mình thôi!" Hoàng hậu lại đập vỡ thêm một chén trà.

Tất cả cung nhân nghe vậy đều sợ hãi cúi đầu, không dám thở mạnh, chỉ hận mình không thể bị điếc ngay lập tức.

Hoàng hậu lại hỏi: "Ngươi chắc chắn trước khi Thái tử ngất đi, tên họ Phức kia không nói gì chọc giận Thái tử chứ?"

"Bẩm nương nương, Phức tiểu công tử chỉ nói rằng cậu ấy muốn tự mình đi xuống, không cần Thái tử bế. Nô tì cho rằng Thái tử vì bị khiển trách nên mới tức giận." Ngẫu Hà nói rồi thuật lại những lời Du Hàn Châu mắng Thái tử.

Hoàng hậu lập tức đứng phắt dậy, khuôn mặt bà ta giận dữ, bước nhanh đến tát Ngẫu Hà một cái, quát lên: "Hay cho câu "bị khiển trách nên mới tức giận"! Tên Thừa tướng kia thế mà dám trách mắng Thái tử! Bệ hạ chẳng qua chỉ cho hắn chút uy quyền, ai cho hắn lá gan lấy danh Thái phó ra áp chế Thái tử?"

"Xin nương nương bớt giận!" 

Thấy Ngẫu Hà bị tát đến mức ngã lăn ra đất, nữ quan quản sự của cung Khôn Ninh vội đến đỡ Hoàng hậu, khẽ khuyên nhủ: "Nương nương đừng nhắc đến chuyện này nữa, Thái phó muốn nhân cơ hội mắng nhiếc Thái tử cũng là điều dễ đoán. Nương nương thử nghĩ xem, Du Hàn Châu là Thủ phụ kiêm Thừa tướng đương triều, hắn nắm giữ binh phù, thống lĩnh bách quan, quyền khuynh triều dã, sao Thái tử dám công khai đối đầu với hắn?"

"Lần này Thái tử biết điều hơn trước, học được cách nhẫn nhịn, chỉ là Du Hàn Châu càng được đà lấn tới, không biết trời cao đất dày là gì, mới khiến Thái tử chịu thiệt."

Nghe vậy, toàn thân Hoàng hậu run lên, tựa như bị thọc vào chỗ đau, chẳng mấy chốc nước mắt lăn dài, ngã vào người nữ quan khóc lóc: "Bổn cung há không hiểu điều này? Con trai ta là người biết tiến biết lùi, bổn cung đã dặn nó tránh đối đầu trực diện với Du Hàn Châu, nó cũng vâng lời nghe theo. Nhưng Du Hàn Châu ép người quá đáng, còn dám nhúng tay bảo vệ cái tên hạ tiện họ Phức kia!"

"Cướp người của Đông cung Thái tử! Đoạt người từ tay bổn cung! Quân cờ mà bổn cung dày công nuôi dưỡng nhiều năm, chỉ trong một đêm đã mất trắng, sao bổn cung không giận cho được?"

"Khinh người quá đáng! Khác gì loạn thần tặc tử!"

Hoàng hậu tức giận đến mức hai tay run rẩy, như thể muốn ăn tươi nuốt sống Du Hàn Châu.

Nữ quan vội vỗ lưng trấn an bà ta, khuyên nhủ: "Việc đã đến nước này, chi bằng nương nương cho người xung quanh lui xuống hết, sau đó lại hỏi kỹ Ngẫu Hà."

Nói rồi, nữ quan tiến đến thì thầm vài câu bên tai Hoàng hậu.

Nghe xong, hai mắt Hoàng hậu trừng lớn, toàn thân run như cầy sấy, lảo đảo mấy bước.

Nhưng trước khi ngã xuống, nữ quan khẽ vỗ tay bà ta, ý bảo bà ta bình tĩnh lại, rồi cất cao giọng: "Ngẫu Hà, Hỷ Tước, Dị Tước ở lại, những người khác ra ngoài."

"Vâng, nương nương." Mọi người nhanh chóng đứng dậy lui xuống.

Đợi bọn họ rời đi, Hoàng hậu run run chỉ vào Ngẫu Hà, nói: "Ngươi kể rõ mọi chuyện cho bổn cung, rốt cuộc Thái tử đã xảy ra chuyện gì? Trước khi ngất đi, có gì bất thường không?"

Nghe vậy, Ngẫu Hà biết không thể giấu giếm, ả rơi nước mắt nói: "Bẩm nương nương, trước khi ngất, hai mắt Thái tử đột nhiên đỏ ngầu, bàn tay run rẩy, dáng vẻ như sắp phát điên. Du tướng bảo ngài ấy bình tĩnh nhưng ngài ấy không nghe thấy gì cả, còn quên mất kế hoạch của nương nương, khăng khăng muốn ôm Phức tiểu công tử, vẻ mặt ngày càng dữ tợn, trông giống như phát bệnh."

Vừa dứt lời, Hoàng hậu hít thở không thông, hai mắt bà ta trợn ngược rồi ngất lịm đi.

Cả điện lập tức náo loạn.

"Nương nương! Nương nương, người không sao chứ? Mau truyền Thái y!"

"Mau! Mau đi gọi bệ hạ!"

"Im miệng! Không ai được phép nói cho bệ hạ biết, kẻ nào tự ý bước ra khỏi điện, đánh chết ngay lập tức! Hỷ Tước, ngươi âm thầm cho người mời Tôn thái y đến đây!"

...

Nữ quan lập tức quát mắng cung nữ đang chạy ra ngoài, rồi ấn huyệt nhân trung* cho Hoàng hậu.

Huyệt nhân trung 人中穴: còn có tên gọi khác là huyệt thủy câu, nằm ở vùng môi trên, ở chính giữa của vùng rãnh lõm nối liền sống mũi và môi. 



Mãi đến nửa khắc sau, được Tôn thái y cho uống thuốc xong Hoàng hậu mới tỉnh lại. Nhưng vừa mở mắt, bà ta đã khóc lóc thảm thiết, nói: "Nữ quan, Tôn thái y, mau cứu Thái tử, con ta phải làm sao đây? Nếu... nếu nó phát bệnh giống hệt như em trai ta... đến lúc đó, làm sao bệ hạ chấp nhận cho nó tiếp tục làm chủ Đông cung nữa?"

Hai mắt nữ quan cũng đỏ hoe, nói: "Nương nương bình tĩnh, Tôn thái y vừa khám cho Thái tử, không phát hiện điều gì xấu. Thái tử từ nhỏ mạnh khỏe, sao có thể xảy ra chuyện được? Nương nương chớ lo nghĩ lung tung."

"Thật không?" Hoàng hậu mừng rỡ ngồi bật dậy, nắm tay nữ quan, rồi hỏi Tôn thái y: "Thái tử thật sự không sao chứ?"

Tôn thái y cúi đầu, cung kính nói: "Bẩm nương nương, Thái tử là người có phúc, hiện giờ đã không còn nguy hiểm. Tuy nhiên, chứng bệnh cuồng loạn này xưa nay phát tác đều không thể dự đoán được, một khi xảy ra thì không có thuốc chữa trị. Theo lão thần, chi bằng mỗi ngày âm thầm sắc thuốc, khuyên Thái tử uống để phòng ngừa."

"Nhưng... thuốc này đâu thể tùy tiện uống được?" Hoàng hậu không mấy yên tâm.

Nữ quan vội nói: "Nương nương quên rồi ư, mấy chục năm nay Quốc cữu đều dùng thuốc của Tôn thái y, đến nay chẳng phải vẫn bình an vô sự đó sao?"

"Vậy... cứ làm như vậy đi, mong Tôn thái y chăm sóc cho con ta thật tốt." Hoàng hậu không nỡ để Thái tử sống dựa vào thuốc đắng cả đời, nhưng tình thế trước mắt, bà ta đành phải chấp nhận.

Chờ Tôn thái y rời đi, nữ quan an ủi: "Nương nương yên tâm, có Quốc cữu và Tôn thái y ở đây, Thái tử sẽ không sao đâu."

"Còn về phía bệ hạ, nếu Thừa tướng đã tìm được lý do lấp liếm cho việc Thái tử ngất xỉu lần này, chúng ta cứ tạm thời thuận theo trước."

Hoàng hậu ngồi dậy, nghi ngờ hỏi: "Du Hàn Châu đang giở trò gì? Làm gì có chuyện hắn tốt bụng muốn che giấu cho Thái tử, chắc chắn là có ý đồ khác."

Nữ quan ghé sát nói: "Nương nương quên Phức thế tử rồi ư? Ngài nghĩ xem, Du Hàn Châu bảo vệ Phức thế tử, còn chạy đến thuyền hoa gặp cậu ta, thậm chí đòi Tuyết Liên từ chỗ nương nương, điều này chẳng phải quá rõ ràng rồi sao?"

"Nhưng..." Hoàng hậu không cam lòng nói: "Tuyết Liên vốn để bồi bổ cho Thái tử, sao có thể cho hắn? Hơn nữa... loại người lạnh lùng như Du Hàn Châu, chưa chắc đã thích tên hạ tiện họ Phức kia, hắn muốn Phức Tranh cũng chỉ vì lão Quốc sư, từ đó củng cố địa vị của mình mà thôi. Bổn cung không thể giao Phức Tranh cho hắn!"

"Nương nương hồ đồ quá, giờ đây Phức thế tử được Thừa tướng che chở, bệ hạ lại biết Thế tử đã vào kinh, chắc chắn sẽ phái người tới chăm sóc. Dù chúng ta muốn trừ khử Thế tử, cũng chẳng thể làm gì."

Nữ quan thuyết phục: "Nếu đã không thể trừ khử Thế tử, chi bằng nhượng bộ, để Thừa tướng nhận người, giữ an toàn cho Thái tử. Nếu không còn Thái tử, thì dù có trừ được Thế tử, cũng chẳng còn ý nghĩa."

Nghe vậy, Hoàng hậu run rẩy vì tức giận, trong lòng tràn đầy uất ức.

Nhưng nữ quan nói cũng có lý, dù không cam lòng, bà ta cũng đành nhẫn nhịn: "Cứ nghe theo ngươi vậy, bổn cung... sẽ không động đến Phức Tranh. Hy vọng Du Hàn Châu nói được làm được, hoàn toàn giữ bí mật chuyện này."

"Như vậy thì còn gì tốt bằng, chúng ta phải biết tiến biết lùi. Nương nương, lão nô còn có một kế, khiến Thừa tướng nếm trải quả đắng." Nữ quan lộ ra nụ cười thâm sâu.

"Ngươi định làm gì?" Hoàng hậu hỏi.

"Chẳng phải Thừa tướng muốn bảo vệ Phức thế tử sao? Nương nương nghĩ xem, vì sao bệ hạ lại ghét việc Thái tử suốt ngày quấn lấy Thế tử?" Nữ quan hỏi.

Hai mắt Hoàng hậu sáng lên: "Bệ hạ vốn không ưa nam sắc."

"Đúng vậy. Từ trẻ bệ hạ đã cực kỳ chán ghét nam sắc. Nay Thế tử đến chỗ Thừa tướng, Thái tử cũng không còn bận lòng, nhất định sẽ là đứa con ngoan quay về chính đạo. Sau này cưới một Thái tử phi đoan trang hiền thục, chắc chắn bệ hạ sẽ vui mừng khôn xiết. Còn Thừa tướng? Dĩ nhiên sẽ bị xem là kẻ háo sắc không biết cao thấp. Dù Thế tử có thông minh tuyệt đỉnh, tài sắc vẹn toàn đến đâu đi nữa, chỉ cần biến cậu ta trở thành vết nhơ của Thừa tướng thì mọi chuyện sẽ kết thúc."

Hoàng hậu mừng rỡ: "Không tệ, cứ làm như vậy đi."

Nhưng rồi bà ta nhớ ra gì đó, cẩn trọng lắc đầu, siết chặt tay nữ quan, nói: "Không được. Việc này... từ từ đã. Trước tiên, ngươi cứ đưa Tuyết Liên cho Du Hàn Châu."

"Nương nương có ý gì?" Nữ quan hỏi.

Hoàng hậu lo lắng lắc đầu, nói: "Ngẫu Hà, bổn cung hỏi ngươi, những cung nhân vừa rồi thấy Thái tử phát điên, bây giờ họ đang ở đâu?"

Ngẫu Hà nghe xong giật mình kinh hãi, trả lời: "Bẩm nương nương, Diêu công công đã đưa Thái tử trở về. Những cung nhân còn lại vốn nên trở về cùng, nhưng Thừa tướng cho rằng họ không hết lòng hầu hạ Thái tử, cần phải trừng phạt nên đã giao cho Tĩnh An vệ xử lý."

Dứt lời, thân thể Hoàng hậu lảo đảo, bà ta lẩm bẩm: "Quả nhiên là vậy, quả nhiên là vậy! Hắn vẫn chừa lại đường lui cho mình! Những kẻ đó đã thấy Thái tử phát điên, nếu không diệt khẩu, sau này, sau này..."

"Nương nương?" Nữ quan vội vàng đỡ lấy bà ta.

Hoàng hậu thở dốc vài lần, ánh mắt trống rỗng, lắc đầu nói: "Ngươi còn không hiểu sao? Tĩnh An vệ là người của Du Hàn Châu, hắn giữ những cung nhân đó lại chẳng khác nào nắm thóp Thái tử. Chỉ cần hắn có nhân chứng trong tay, ngày nào đó lộ ra, cho dù Thái tử không bệnh, bệ hạ cũng không còn tin tưởng tuyệt đối nó nữa. Lòng đa nghi của bệ hạ đối với Thái tử như thế nào, ngươi còn không rõ ư? Để phòng ngừa bất trắc, chắc chắn ông ta sẽ không giữ lại Thái tử, sẽ không..."

Mặt mày Hoàng hậu tái nhợt, quay đầu nôn ra máu.

Bà ta dựa vào người nữ quan, vừa khóc lóc vừa mơ màng: "Kế hoạch gần đây của chúng ta, ngươi thử nghĩ xem, có cái nào mà Du Hàn Châu không phá hỏng đâu? Kẻ loạn thần tặc tử này... thế lực ngầm của hắn e là không nhỏ, chắc chắn trong cung cũng có tai mắt của hắn. Chúng ta không thể manh động, bổn cung phải bảo vệ Thái tử trước tiên!"

"Được, được! Bảo vệ Thái tử trước tiên. Là lão nô suy nghĩ không thỏa đáng, nương nương bình tĩnh lại đã..."

Nữ quan sợ hãi, tự vả vào mặt mình mấy cái, liên tục tạ lỗi.

Nhưng Hoàng hậu chịu đả kích quá lớn, bà ta liên tục nôn ra máu, trông như sắp xảy ra chuyện.

Không còn cách nào khác, nữ quan chỉ có thể làm dịu tình hình, vừa an ủi vừa sai người đi bẩm báo Hoàng đế, đồng thời mời Thái y tới chữa trị.

Ngày hôm đó, vì Hoàng hậu ngã bệnh nên cả cung Khôn Ninh đều rối loạn, kế hoạch ám sát Phức Tranh cũng bị hủy bỏ, không ai dám nhắc tới cậu nữa.

Chẳng bao lâu sau, Đông Cung lại truyền đến tin tức Thái tử bị Hoàng đế cấm túc ba tháng.

Hoàng hậu sốt ruột sai người đi dò hỏi, biết được nửa canh giờ trước, Hoàng đế tới thăm Thái tử, nhưng lại bắt gặp cảnh Thái tử và thị thiếp của mình dâm loạn giữa ban ngày, miệng không ngừng gọi tên Thế tử An Định hầu, thật sự quá hoang đường. Hoàng đế nổi trận lôi đình, lập tức ra lệnh cấm túc Thái tử và ban rượu độc cho ả thị thiếp kia.

Sau đó, để an ủi con trai của lão Quốc sư và khẳng định lòng báo ân của Thừa tướng Du Hàn Châu, Hoàng đế còn ban Thiên Sơn Tuyết Liên cho Phức Tranh để trị bệnh, đồng thời phái người đến sửa chữa phủ An Định hầu cho Phức Tranh trở về dưỡng bệnh.

Hoàng hậu nghe xong tức giận đến mức không thể đứng dậy, chưa kịp nghe hết lời tường thuật của Thái giám thì đã thổ huyết ngất xỉu.

Lão Hoàng đế biết tin vội đến thăm, nhưng thấy cảnh cung Khôn Ninh rối tung, ông ta phất tay áo bỏ đi, chuyển tới cung Quý phi.

...

Trong hoàng cung gà bay chó sủa, nhưng bên ngoài thì bình lặng như nước.

Lần này Du Hàn Châu ra tay tưởng chừng như ngẫu hứng, nhưng thực tế hắn đã lên kế hoạch từ trước.

Về chuyện em trai của Hoàng hậu phát điên, mặc dù năm xưa bà ta đã bịt miệng cung nhân, nhưng vì số người chứng kiến quá đông, dưới sự giám sát của lão Hoàng đế, Quốc cữu không dám bắt giữ công khai mà chỉ diệt khẩu vài chục người gần đó.

Vì vậy, sau khi Du Hàn Châu trở thành Thừa tướng, thời điểm biết chuyện này, hắn đã lệnh cho Tĩnh An vệ bí mật truy tìm, đưa toàn bộ người bị hại và nhân chứng còn lại về, đồng thời sắp xếp ổn thỏa cho họ.

Tính ra đó đã là chuyện của nhiều năm trước rồi.

Bên ngoài đồn rằng Du Hàn Châu là kẻ thâm sâu khó lường, hắn không bao giờ ra tay nếu không nắm chắc phần thắng, mà một khi ra tay dĩ nhiên sẽ một phát trúng đích.

Nhưng không ai ngờ được những việc tốt thầm lặng vào vài năm trước của hắn, hôm nay lại có thể trở thành đòn đánh trí mạng vào Hoàng hậu và Thái tử.

Nước cờ này quá đột ngột, nếu không tận mắt chứng kiến thì không ai tin nổi.

Các thuộc hạ của Tĩnh An vệ nhận ra điều này, đều nín thở cúi đầu, trong lòng càng thêm kính sợ, không dám tự ý đoán bừa suy nghĩ của Du Hàn Châu.

Họ viết tình hình trong cung vào tấu chương rồi dâng lên, sau đó vội vã lui ra.

Lúc ấy trời trong xanh, bên sông thoáng đãng, thuyền lớn không còn Thái tử, Phức Tranh cũng chẳng cần câu nệ gò bó.

Nhưng cậu không thích kiểu thuyền này cho lắm, Phức Tranh chỉ ngồi một lát, ăn vài món điểm tâm do Du Hàn Châu cho người mang tới, rồi chán nản bỏ xuống, nói: "Ta muốn về thuyền hoa."

Từ đầu đến cuối Du Hàn Châu vẫn đang xem tấu chương, dường như không có thời gian nói chuyện với cậu, chắc đang bận giải quyết chuyện liên quan đến chó Thái tử.

Phức Tranh cảm thấy hơi chán, cũng không muốn ở lại.

Xuân Hỷ nghe xong, nàng lén nhìn Du Hàn Châu vẫn đang ngồi xử lý công vụ ở một bên, nhỏ giọng hỏi: "Thế tử, ngài muốn quay về, vậy có cần báo với Du tướng không?"

Lời vừa dứt, phía sau vang lên giọng nói trầm thấp của người đàn ông.

"Muốn đi đâu?"

Phức Tranh đưa tay cầm lấy chiếc đèn bí ngô từ tay Xuân Hỷ, cậu không quay đầu lại, chỉ chậm rãi nói: "Ta muốn về."

"Mới tới có một lát mà đã muốn về? Điểm tâm không ngon sao?" Du Hàn Châu cầm một cuốn tấu chương, vòng qua phía trước xe lăn, cúi người nhìn sắc mặt thiếu niên.

Phức Tranh lắc đầu, do dự một chút rồi uể oải đáp: "Huynh bận rộn như vậy, ta ở đây cũng không có ai chơi cùng."

Du Hàn Châu hơi khựng lại, nét mặt vui vẻ cũng biến mất.

Hắn cân nhắc giây lát, rồi cúi người đưa cuốn tấu chương cho thiếu niên, nhẹ giọng nói: "Là ta không đúng, đưa em đến mà không ngắm cảnh cùng em. Như vậy đi, ta cho em xem thử dáng vẻ tức giận của Hoàng hậu nhé? Bà ta hãm hại em, vừa hay em có thể xem thử, trong lòng cũng vui vẻ hơn, có được không?"

"Ta..." Phức Tranh nghi hoặc nhìn đối phương một cái, muốn nói mình không có sở thích nghe lén chuyện riêng tư của người khác.

Nhưng khi Du Hàn Châu nói những lời này, giọng điệu hắn rất nhẹ nhàng, giống như đang dỗ dành cậu. Nghĩ một hồi, Phức Tranh cảm thấy vẻ mặt tức giận của Hoàng hậu cũng không tệ, nên cậu nhận lấy.

Du Hàn Châu thấy cậu muốn xem, trong lòng cũng yên tâm, hắn đứng dậy bước ra sau, đẩy xe lăn của Phức Tranh về phía du thuyền của mình.

Ai ngờ vừa liếc mắt nhìn cuốn tấu chương, Phức Tranh đã nhanh chóng gập nó lại, tiếp tục giơ đèn bí ngô lên lắc lư, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn hình vẽ cậu bé nhỏ được khắc trên đèn, bộ dáng rất thích.

Du Hàn Châu nhìn cậu một lát, bất chợt cúi xuống từ phía sau thiếu niên, tiện tay chộp lấy chiếc quạt gỗ đen đặt trên đùi Phức Tranh.

Phức Tranh giật mình, sau khi phản ứng lại thì vội giành lấy chiếc quạt, không đồng ý nói: "Quạt của ta còn chưa xem xong..."

Chỉ là giọng cậu vẫn nhẹ nhàng chậm rãi, hoàn toàn không có chút uy hiếp nào.

Du Hàn Châu cảm thấy buồn cười, giơ cao chiếc quạt, từ tốn hỏi: "Quạt của bổn tướng, từ khi nào trở thành của em rồi?"

Phức Tranh bỗng chột dạ, cậu với tay không tới chiếc quạt, ấm ức nhỏ giọng nói: "Huynh cũng đâu có nói muốn lấy lại..."

"Đã vậy, huynh còn lén sờ mặt ta... sờ xong coi như không có gì."

Phức Tranh càng nghĩ càng thấy thiệt thòi, đôi mày thanh mảnh cau lại.

Du Hàn Châu nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ của cậu, hắn không khỏi hạ tay, để quạt gấp xuống vừa tầm với của Phức Tranh.

Phức Tranh nhanh chóng vươn tay nắm lấy.

Chẳng hiểu sao, rõ ràng chiếc quạt ở rất gần, nhưng cậu lại chỉ chạm được vào tay áo đen của Du Hàn Châu, không thể nắm tới cán quạt.

Thiếu niên nghi hoặc kéo tay áo người đàn ông xuống, rồi ngước mắt nhìn Du Hàn Châu.

Cậu không làm nũng cũng không chịu nhún nhường, nhưng chính ánh mắt ngây thơ đen láy của Phức Tranh lại khiến Du Hàn Châu không kiềm được mà chiều theo cậu. Hắn buông lỏng tay, cùng cậu nắm lấy chiếc quạt.

Lúc này, người nọ mới khẽ mỉm cười, dịu dàng nói: "Em nói cho ta nghe hai chuyện, ta sẽ tặng em chiếc quạt này, được không?"

"Ừm... Huynh nói trước đó là chuyện gì đã, ta phải cân nhắc." Phức Tranh kì kèo mặc cả.

Du Hàn Châu cũng không vòng vo: "Thứ nhất, tại sao không xem cuốn tấu chương này, thứ hai, em muốn chiếc quạt này để làm gì."

Nghe vậy, Phức Tranh mím đôi môi đỏ mọng, cầm cuốn tấu chương ném lại vào lòng Du Hàn Châu, quay mặt đi, im lặng không đáp.

Cậu nhất quyết không trả lời mấy câu hỏi như thế này.

Không đọc được chữ cổ thì có gì đáng khoe đâu?

Thị vệ và tỳ nữ đều đang đứng đây, cậu là tiểu yêu có học thức, không thể để người khác chê cười được.

Lời tác giả:

Phức Tranh: Bắt nạt người không có sức đứng dậy, huynh không phải người tốt.

Không phải người tốt mà là anh trai tốt.jpg;

Sau này còn bắt nạt quá đáng hơn nữa.jpg.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi