MỸ NHÂN ỐM YẾU THÍCH GIẢ NAI CHỈ MUỐN LÀM SÂU LƯỜI

"Như vậy em đã vui chưa?"・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・

Mặc dù kiếp đầu tiên Phức Tranh đau ốm triền miên, chưa đầy mười chín tuổi đã qua đời. Nhưng vì cha cậu là một nhà nghiên cứu khoa học, ông rất nghiêm khắc và luôn mong muốn con mình trở thành người tài. Do vậy, từ nhỏ Phức Tranh đã liên tục vượt lớp, đồng thời theo cha học tập kiến thức chuyên môn.

Đến năm mười chín tuổi, cậu kế thừa sự nghiệp của cha, trở thành một thiên tài khoa học có tiếng, giành được nhiều giải thưởng từ công trình nghiên cứu và các bài báo khoa học, giấy khen bày kín khắp tủ trong nhà.

Nếu không phải vì ảnh hưởng của căn bệnh xơ cứng cơ, thời gian còn lại ít ỏi, có lẽ chỉ năm năm sau khi tốt nghiệp, Phức Tranh sẽ trực tiếp gia nhập viện nghiên cứu.

Phức Tranh của kiếp đầu tiên hoàn toàn xứng đáng với ba chữ "có học thức".

Tiếc thay, ông trời mở ra cánh cửa này thì sẽ đóng lại cánh cửa khác...

Kiếp đầu tiên Phức Tranh tài năng bao nhiêu, thì kiếp thứ hai lại ngốc nghếch bấy nhiêu.

Sau khi trở thành tiểu yêu chăn bông, Phức Tranh nhận ra mọi kiến thức đã học đều trả lại cho người cha ở kiếp trước.

Chẳng những trí nhớ kém mà não của cậu dường như không thể vận hành, như thể tiểu yêu chăn bông trời sinh đã hạn chế về não bộ, đầu óc chẳng thể chứa nổi cái gì.

Ông trời không những đóng kín mà còn hàn chặt cửa luôn là đằng khác.

Dù không muốn thừa nhận, nhưng Phức Tranh cũng không thể phủ nhận rằng ở kiếp thứ hai cậu đã hoàn toàn trở thành tên ngốc.

Biến thành tiểu yêu chăn bông có chỉ một khuôn mặt dễ thương chứ không có não.

Phức Tranh nghĩ tới việc này là rầu rĩ, không khỏi thở dài trong lòng.

Cậu thử nhớ lại công thức đầu tiên mà cha đã dạy hồi còn nhỏ, nhưng đầu óc toàn trống rỗng, chẳng nhớ được gì cả.

Nguyên chủ là thiên tài văn thơ hội họa, còn tiểu yêu lười biếng như cậu không nhớ nổi thứ gì ngoại trừ thuật chiêm tinh.

Một lúc sau, Phức Tranh buông tay, cậu không nắm quạt gấp nữa, khuôn mặt thanh tú lạnh lùng, im lặng không lên tiếng.

Thiếu niên ngồi yên trên xe lăn, không nói năng cũng không làm ầm ĩ, nhìn giống như một bức tượng gỗ cực kỳ xinh đẹp và ngoan ngoãn.

Nhưng Du Hàn Châu lại không thể chịu nổi khi thấy cậu thế này.

Du Hàn Châu không sợ Phức Tranh giận dỗi hay làm nũng, chỉ sợ cậu không thèm để ý đến người khác.

Trên thuyền yên tĩnh, chiếc xe lăn chậm rãi lăn đến đầu thuyền rồi dừng lại.

Người đàn ông cao ráo bước lên từ phía sau, hắn khom lưng, vòng tay ôm lấy eo Phức Tranh, tay kia đỡ dưới đầu gối cậu. Trong chớp mắt, Phức Tranh đã bị bế ngang lên.

Ngay sau đó, Du Hàn Châu khẽ nhún chân, ôm chặt lấy Phức Tranh, nhẹ nhàng bay sang chiếc du thuyền đối diện.

Các thị vệ chờ sẵn lập tức đẩy một chiếc xe lăn bằng ngọc phỉ thúy đính vàng đến, dừng bên cạnh Du Hàn Châu.

Phức Tranh vẫn còn choáng váng, sau khi được đặt vào xe lăn mới, một tấm chăn mềm mại phủ lên chân cậu, ngăn đi gió lạnh bên ngoài.

Chuỗi hành động diễn ra quá nhanh, đến mức Phức Tranh chưa kịp phản ứng đã bị đưa vào một căn phòng ấm áp xa lạ, trước mắt là đồ ăn nhẹ và lò sưởi đã chuẩn bị sẵn.

Du Hàn Châu kéo ghế đến gần, ngồi đối diện Phức Tranh.

Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh lạnh nhạt của cậu, khẽ hỏi: "Nói ta nghe, vì sao không vui?"

Dứt lời, chiếc quạt gấp màu đen viền vàng cũng được đưa đến trước mặt thiếu niên.

Phức Tranh cố tình không để ý tới chiếc quạt, chỉ liếc nhìn ống tay áo của Du Hàn Châu.

Cậu biết rằng cuốn tấu chương viết đầy "thiên thư" đã bị Du Hàn Châu giấu trong tay áo.

Cuốn tấu chương đó khiến Phức Tranh nhớ lại sự thật tàn khốc, hiện giờ cậu chỉ là một tên ngốc.

Tâm trạng Phức Tranh không tốt lắm, cậu thử liếc nhìn gương mặt anh tuấn của Du Hàn Châu.

Người đàn ông vẫn kiên nhẫn nhìn cậu, đôi mắt nhạt màu không còn sự áp bức như trước mà trông lịch sự và dịu dàng hơn nhiều.

Nhưng thực tế, Du Hàn Châu không hề dịu dàng, hắn là người dị tộc, gương mặt sắc sảo, lông mày sâu hoắm, dáng vẻ tràn đầy uy hiếp.

Chỉ có điều, ngũ quan trời ban của hắn đã làm dịu đi sự sắc bén và công kích vốn có. Thêm vào đó, hắn sở hữu sự trầm ổn và khí chất nổi bật, làm cho người khác thấy hắn như một quý công tử phong nhã lịch thiệp.

Bản chất hung hãn của người này được che giấu rất tốt. Người khác sợ hắn, nhưng chỉ sợ vì hắn mưu mô thâm sâu, chứ không phải sợ vì lo lắng sẽ bị hắn giết chết bất cứ lúc nào.

Theo lý mà nói, đối với một người như Du Hàn Châu thì việc xử lý kẻ chưa hiểu chuyện đời và không thông minh như Phức Tranh là quá đỗi dễ dàng.

Nhưng đối phương lại không dùng bất kỳ mưu mô nào với cậu. Hắn chỉ đơn giản ngồi đó, dùng cách thẳng thắn nhất để dỗ dành Phức Tranh, để cậu nói ra lý do không vui.

Ánh mắt Phức Tranh có hơi mơ màng, cậu cúi đầu xuống, để mặc cho Du Hàn Châu quan sát.

Cậu im lặng giữ vững lập trường với hắn một lúc, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, cầm khăn trong đĩa lên che miệng, ho khan vài lần.

Du Hàn Châu lập tức đặt quạt xuống, bưng bát canh nóng cẩn thận đưa đến bên môi thiếu niên.

Phức Tranh ngừng ho, cậu im lặng nhìn đối phương, rồi đưa tay muốn nhận lấy bát canh, nhưng lại bị hắn tránh đi.

Cậu nhíu mày, đành nói: "Huynh đừng đút ta, sẽ bị lây bệnh."

Người khác chạm vào cậu, cậu sẽ buồn nôn, tốt nhất vẫn nên cẩn thận thì hơn, không thể xem thường loại bệnh này.

Ai ngờ, Du Hàn Châu nghe xong, vẫn kiên quyết đưa thìa tới, nói: "Em quên là vừa rồi ta mới ôm em à? Đừng lo, không sao đâu."

Phức Tranh ngẩn người, cậu nghĩ ngợi một chút, hình như đúng là vậy thật. Lúc này, trên lưng cậu còn cảm giác được đôi tay nóng bỏng đang ôm chặt mình, nhưng vì sao lại thế?

Ở kiếp đầu, năm năm tuổi cậu đã được chẩn đoán mắc chứng tự kỷ, mười lăm tuổi xác định mắc chứng xơ cứng cơ, kèm theo các rối loạn tâm lý do tự kỷ. Vậy nên cậu chưa bao giờ tiếp xúc quá nhiều với người lạ, ngoại trừ cha mẹ, người duy nhất gần gũi với cậu là đứa trẻ bên cạnh lúc cậu còn là tiểu yêu ở kiếp thứ hai.

Theo lý, bị một người trưởng thành xa lạ bế lên, cho dù không còn đổ mồ hôi lạnh như trước, cậu vẫn nên cảm thấy không quen mới đúng.

Rõ ràng đó là chứng bệnh đã theo cậu suốt mấy kiếp, khiến cậu như một con ốc sên, ngoài giờ học và làm nghiên cứu thì chẳng bao giờ ra ngoài.

Dù sao thì kể cả bệnh tâm lý có khỏi, với cơ thể này của cậu, cũng khó mà đứng lên đi lại bình thường được.

Bởi vì là đứa con của cha mẹ ở tuổi xế chiều, khi cậu sinh ra, bọn họ đã bạc đầu cả rồi, bệnh xơ cứng cơ vốn chẳng sống được bao lâu. Sau đó cha mẹ lại đi trước cậu, cậu chẳng thiết tha gì thế giới cũ nên cũng muốn đi theo, số người tiếp xúc gần gũi gần như không có.

Nghĩ đi nghĩ lại cũng không có đối tượng nào để tham khảo. Chẳng lẽ thực sự là vì Du Hàn Châu quá đặc biệt?

Phức Tranh vô thức nhìn người đàn ông đối diện.

Cho dù cậu thất thần, Du Hàn Châu vẫn im lặng cầm thìa, như đang chờ đợi phản ứng của cậu.

Lúc này Phức Tranh mới thôi suy nghĩ, ngoan ngoãn cúi đầu, dùng canh Du Hàn Châu đút cho.

Mùi vị của canh không khác gì lúc trước, ngay cả dược liệu thêm vào cũng giống hệt, rõ ràng là cùng một đầu bếp.

Nếm thử hai ngụm, Phức Tranh không thấy khó chịu, thế là cậu tiếp tục dùng.

Du Hàn Châu đợi cậu dùng xong, sau đó đưa khăn nóng đến cho cậu lau mặt.

Phức Tranh ngoan ngoãn lau xong, thấy Du Hàn Châu ra lệnh cho người hầu dọn đồ đi, rồi hắn vẫn kiên nhẫn ngồi ở vị trí cũ.

Cuối cùng Phức Tranh không nhịn được nữa, cậu với tay nắm lấy tay áo đối phương.

"Sao vậy?" Du Hàn Châu liếc nhìn tay áo bị thiếu niên nắm chặt, cho rằng cậu đang làm nũng.

Thế nhưng, Phức Tranh kéo tay áo hắn tới, tay còn lại thò vào trong sờ soạng một hồi.

Cậu không cố ý chạm vào tay Du Hàn Châu, nhưng động tác mò mẫm như vậy khó tránh sẽ đụng vào.

Du Hàn Châu nhướng mày, lập tức nắm lấy cổ tay Phức Tranh.

Lòng bàn tay nóng rực bao trọn cổ tay trắng nõn thanh mảnh, ngón tay cọ vào phần xương hơi nhô lên, ngứa đến mức Phức Tranh phải rụt tay lại.

Cậu nhíu mày, không đồng ý nói: "Huynh đừng nắm tay ta."

Du Hàn Châu bật cười: "Không phải em chạm vào ta trước à?"

"Ta đang tìm đồ." Phức Tranh lý lẽ hùng hồn phản bác, nhưng giọng lại lí nhí nhỏ nhẹ vô cùng.

Cậu khẽ giật cổ tay, không hài lòng nói: "Huynh buông tay trước đã, ta muốn lấy tấu chương. Tấu chương đâu rồi?"

Du Hàn Châu lập tức hiểu ra, hắn buông tay cười nói: "Sao em lại cho rằng ta sẽ để tấu chương trong tay áo? Buông tay ra chẳng phải sẽ rơi mất sao?"

"Nhưng vừa rồi huynh giấu đi rồi mà..." Phức Tranh nhìn người nọ, vẻ mặt đầy nghi ngờ.

Lúc này Du Hàn Châu không trêu cậu nữa, hắn đưa tay vào tay áo rộng thùng thình, ngón tay khẽ kéo, thế là lôi ra một cuốn tấu chương thật.

Phức Tranh mở to mắt, nhìn kỹ mới phát hiện tay áo có lớp lót bên trong, rõ ràng là được may để đặt đồ.

Du Hàn Châu cho cậu xem chỗ giấu đồ, rồi đưa tấu chương cho cậu, hỏi: "Đây, bây giờ chịu nói cho ta biết vì sao không vui rồi chứ?"

Phức Tranh lặng lẽ gật đầu, nhận lấy tấu chương rồi mở ra, cậu nhìn thoáng qua, sau đó đột ngột ném lại vào lòng Du Hàn Châu, nói: "Huynh đọc cho ta nghe đi."

Tuy Du Hàn Châu không hiểu ý cậu, nhưng hắn cũng tóm lược nội dung rồi kể lại tình cảnh Hoàng hậu và Thái tử lần lượt bị chọc tức đến nôn ra máu ra sao, cuối cùng thuật lại lời quan tâm của lão Hoàng đế dành cho Phức Tranh.

Nói xong, hắn đưa lại tấu chương, cười hỏi: "Như vậy em đã vui chưa?"

Phức Tranh gật đầu.

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, cậu lại mở tấu chương ra, những ngón tay gầy gò nắm lấy hai bên trang giấy rồi dùng lực xé toạc.

Người hầu đứng bên ngoài chỉ nghe thấy tiếng "xoẹt", rồi là vài tiếng xé nối tiếp, mỗi lúc một chậm.

Cuối cùng, giọng nói khàn nhẹ của thiếu niên vang lên, như làn gió mùa xuân thoảng qua liễu rủ, nhẹ nhàng chầm chậm.

"Ta không thích tấu chương này, nên mới không vui."

Hai mắt người hầu mở to, như hiểu ra điều gì, lập tức lẩn ra xa, sợ bị kéo vào rắc rối.

Trong phòng, Du Hàn Châu nhìn đống tấu chương bị Phức Tranh xé thành mảnh vụn vứt sang bên, gương mặt không vui cũng không giận, chỉ nhẹ giọng hỏi cậu: "Vì sao không thích tấu chương này?"

Phức Tranh vẫn nhìn đống giấy vụn, giọng điệu có phần nghịch ngợm: "Ta đọc không hiểu, cũng không thích chữ bên trong."

Cậu ngước nhìn Du Hàn Châu, đột nhiên đưa tay ra, nhẹ nhàng kéo lấy tay áo người đàn ông.

Sau đó, Du Hàn Châu thấy đôi mắt mị hoặc của thiếu niên trở nên sinh động, tuy chẳng có biểu cảm gì, nhưng trông lại quyến luyến mơ màng, đầy vẻ đáng thương.

Phức Tranh nhìn hắn với ánh mắt mong chờ, nhẹ nhàng nói từng chữ một như đang nũng nịu: "Ta không còn biết gì nữa."

"Ta không vẽ được, không làm thơ được, cũng chẳng đọc hiểu chữ. Sao trên đời lại có người ngã bệnh rồi đột nhiên ngốc nghếch như vậy? Bọn họ mà biết, nhất định sẽ coi ta là yêu quái đoạt xác, rồi thiêu sống ta."

"Du Hàn Châu."

Phức Tranh khẽ gọi hắn.

"Huynh vẫn bảo vệ ta chứ?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi