"Thần thay mặt Thế tử An Định hầu tạ ơn bệ hạ."
・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・
Hôm nay sự việc cấp bách, lão Hoàng đế yêu cầu Diêu Vô Luân lập tức triệu Thừa tướng vào cung.
Thế là tổng quản đại nội Diêu Vô Luân nhanh chóng chạy tới cổng Huyền Vũ, chờ đón Du Hàn Châu.
Nào ngờ đợi hết một nén hương mà vẫn không thấy Thừa tướng đâu, lại nhận được tin xe ngựa của Du Hàn Châu bị chặn ở phố Đông, phải chuyển sang đi đường phía cổng Lưỡng Nghi.
Diêu Vô Luân cảm thấy có gì đó không ổn, bèn hỏi nhỏ Tĩnh An vệ.
Tĩnh An vệ đáp "đúng là như vậy".
Lúc này Diêu Vô Luân mới biết hóa ra là do vận đào hoa của Thừa tướng, chẳng những bị Quận chúa Hoa Nghi kéo theo một nhóm quý nữ đến chặn đường, mà cả Trưởng công chúa Vinh Hoa cũng có mặt góp vui chứ không hề ngăn cản.
Thấy vậy, Diêu Vô Luân đành đổi hướng sang cổng Lưỡng Nghi, đồng thời sai con trai nuôi Diêu Khánh Niên đi bẩm báo lại với bệ hạ.
Lão Hoàng đế vốn đang bực tức, nghe xong liền nổi giận, chỉ tay ra cửa điện quát: "Đám người này ngày ngày chỉ nghĩ đến việc lôi kéo nịnh nọt thần tử của trẫm. May mà Du Hàn Châu là người ngay thẳng đàng hoàng, nếu không có ngày trẫm vào lăng mộ mà nằm cũng không chừng!"
Nghiên mực đang yên đang lành thì bị ném xuống đất, văng tung tóe khắp nơi, đám cung nữ và nô tài sợ đến mức run lấy bẩy, vội vã quỳ xuống tạ tội.
Lão Hoàng đế chỉ tay vào Diêu Khánh Niên, nói: "Đi, truyền khẩu dụ của trẫm, lệnh cho Lễ bộ Thị lang chuẩn bị cuộc tuyển chọn lớn vào tháng tới, tất cả các nữ nhi từ mười lăm tuổi còn chưa xuất giá đều phải vào cung làm nữ quan, nếu không thì trong vòng một năm phải lập gia đình, đỡ phải ngày ngày làm phiền Thừa tướng, ảnh hưởng đến giang sơn xã tắc của trẫm."
Diêu Khánh Niên nghe xong chợt dựng tóc gáy, nhưng chỉ cung kính vâng lệnh, lui ra truyền chỉ.
Không lâu sau, Du Hàn Châu từ cổng Lưỡng Nghi bước vào điện.
Xe ngựa của Trưởng công chúa Vinh Hoa bám sát phía sau, lúc đến cổng cung còn muốn vào theo, nhưng lại bị tổng quản đại nội Diêu Vô Luân chặn lại.
"Nô tài bái kiến Trưởng công chúa Vinh Hoa, công chúa thiên tuế, bái kiến Quận chúa Hoa Nghi, quận chúa an khang."
"Kẻ nào... ồ hóa ra là Diêu công công đây mà."
Quận chúa Hoa Nghi vốn đang bực bội, định lên tiếng quát tháo, nhưng bị Trưởng công chúa Vinh Hoa bóp tay một cái, nàng ta lập tức phản ứng lại, trước mặt mình là tâm phúc của Hoàng đế, không nên đắc tội, bèn đổi giọng rồi nhoẻn miệng cười nói: "Thật trùng hợp, sao Diêu công công lại ở đây? Hoa Nghi đang chuẩn bị vào cung thăm cậu*."
*Ý chỉ Hoàng đế, nguyên văn là "cữu cữu" nhưng mình để "cậu" luôn.
Diêu Vô Luân cười đáp: "Bệ hạ phái nô tài đến đón Thừa tướng. Hôm qua bệ hạ còn nói muốn mời Trưởng công chúa vào cung trò chuyện, chỉ là hôm nay việc triều chính bận rộn nên quên mất. Hoàng hậu nương nương cũng đang đau ốm, bây giờ Quận chúa muốn gặp, e là không tiện."
"Sao lại có chuyện này?" Quận chúa Hoa Nghi siết chặt tay.
Nàng ta ít khi qua lại với Hoàng hậu, mà Hoàng hậu lại đang bệnh chẳng muốn gặp ai, thành thử cũng không thể viện cớ tới thăm được. Hoàng thượng thì bận rộn chính sự, dù có yêu thương nàng ta đến đâu cũng không tiện mở lời.
Trưởng công chúa Vinh Hoa thấy con gái khó xử, bèn nhẹ nhàng vỗ tay nàng ta rồi nói: "Diêu công công, bổn cung đến đây, chắc ngươi cũng rõ. Hoa Nghi chỉ muốn hỏi Du thủ phụ vài câu, ngươi cứ để nàng vào thì có làm sao?"
Diêu Vô Luân nghe xong cũng không thay đổi sắc mặt, chỉ cung kính nói: "Bẩm công chúa, hôm nay bệ hạ rất bận, Du tướng đã vào cung, không biết phải bàn bạc đến khi nào mới xong. Xe ngựa của phủ công chúa lại đỗ trong cung, nếu có người nhìn thấy Quận chúa chắn đường Thừa tướng, chắc chắn ngày mai chuyện này sẽ thành đề tài bàn tán. Nô tài cũng chỉ lo cho danh dự của Quận chúa thôi."
Lời này nghe thì hợp tình hợp lý, dù Trưởng công chúa có cảm thấy Diêu Vô Luân đang từ chối mình thì cũng không thể lên tiếng trách móc.
Suy cho cùng đối với những việc liên quan đến Du Hàn Châu, xưa nay hoàng đệ vẫn luôn rất "công bằng". Nếu là chuyện vô lý thì dù bà ta có là chị ruột của Hoàng đế thì cũng chẳng giúp được gì. Đến lúc đó người chịu thiệt vẫn là bọn họ.
Bất đắc dĩ, Trưởng công chúa đành dẫn con gái quay về.
Quận chúa Hoa Nghi vốn không muốn rời đi, vẻ mặt gần như sắp khóc, nhưng bị mẫu thân liếc mắt một cái, chỉ có thể ậm ực lên xe.
Đợi khi xe ngựa rời khỏi cung, Diêu Vô Luân mới thu lại nét cười, nhanh chóng bước vào trong.
Diêu Khánh Niên đã truyền khẩu dụ của Hoàng đế, sau đó vội vàng đi sát một bên, khẽ hỏi: "Cha nuôi, sao bệ hạ lại ghét việc có người nói chuyện hôn sự với Thừa tướng vậy? Trong triều có nhiều thần tử trung thành, nào phải chỉ mỗi mình Thừa tướng. Kể cả thành hôn đi nữa thì Du tướng cũng đâu có cáo lão hồi hương, chẳng phải ngài ấy vẫn là thần tử của triều đình hay sao?"
"Cái không nên hỏi thì đừng hỏi, không muốn giữ mạng nữa à?" Diêu Vô Luân mạnh tay vỗ đầu tiểu thái giám bên cạnh, sau đó nhanh chóng quay về.
Nếu Du Hàn Châu chỉ là một bề tôi trung thành bình thường, thì dĩ nhiên chuyện này không liên quan đến Hoàng đế.
Vấn đề là tính mạng và giang sơn của lão Hoàng đế đều nhờ vào Thừa tướng, lão đang dựa dẫm vào người ta, dĩ nhiên cũng sợ bị người ta phản bội.
Người già thì sợ chết, mà lão Hoàng đế cũng đã gần tám mươi, nhưng trông vẫn cứ như năm mươi sáu mươi, bảo chuyện này không dùng chút thủ đoạn gì thì khó ai mà tin. Huống chi từ nhỏ Diêu Vô Luân đã hầu hạ bên cạnh Hoàng đế, ông hiểu rõ sự tình bên trong.
Điện nghị sự của Nội các nằm gần điện Thái Hòa, nơi Hoàng đế triệu kiến các đại thần.
Du Hàn Châu vào cung, sau đó hành lễ với Hoàng đế.
Lão Hoàng đế tóc đã bạc trắng, thấy vậy bèn vẫy tay sốt sắng, nói: "Thừa tướng mau lại đây, khanh xem xem, trẫm lại làm sao thế này? Hôm nay từ cung Quý phi đi ra đã như vậy rồi, có phải Quý phi muốn hại trẫm không?"
Hoàng đế liên tục đặt ra mấy câu hỏi, có thể thấy lúc này ông ta sốt ruột đến mức nào.
Du Hàn Châu nghe vậy khẽ nhíu mày, hắn đáp "vâng" rồi bước lên xem xét.
Hoàng đế giơ tay ra, ông ta vén tay áo, để lộ cánh tay khô cằn già nua.
Cánh tay ấy gần như chỉ còn da bọc xương, không chút sức sống, lại mọc thêm vài đốm đồi mồi mới, trông như cánh tay của người già yếu.
Nếu người ngoài nhìn thấy chắc chắn sẽ hoảng sợ, vì bình thường Hoàng đế trông rất khỏe mạnh, ngoài tóc bạc và vài nếp nhăn trên mặt thì tinh thần ông ta vẫn rất tốt, đi đứng không khác gì người thường.
Du Hàn Châu cúi đầu quan sát một lúc, hắn bắt mạch cho Hoàng đế, rồi nhếch môi cười nói: "Bệ hạ không cần lo lắng, đây chỉ là biểu hiện của sự gia tăng tuổi tác thôi. Trước đây bệ hạ không có triệu chứng này vì thần đã kê đơn thuốc cho ngài phòng ngừa từ trước. Nay thành ra như vậy..."
Ánh mắt thanh niên lạnh nhạt, hắn phủi nhẹ tay áo triều phục màu mực, điềm đạm đặt tay sau lưng, đối diện với lão Hoàng đế, nói: "Có phải bệ hạ lại dùng bữa ở cung Hoàng hậu không?"
Nghe vậy, Hoàng đế giật mình, sau khi hiểu ra, ông ta đứng phắt dậy, bắt đầu điều tra người có liên quan, hồi lâu mới giận dữ nói: "Lại là Hoàng hậu. Vài ngày trước Thái tử có đưa cho trẫm ít nhân sâm ngàn năm, trẫm nghĩ Thái tử có phần hối cải, biết kính trọng vua cha nên mới sai người mang đi chế biến. Hôm qua trẫm uống thuốc của ngươi đưa, rồi lại uống thêm nửa bát canh nhân sâm, lẽ nào... Diêu Vô Luân, mang nhân sâm ngàn năm trong quốc khố đến đây!"
Diêu Vô Luân đứng bên ngoài điện lập tức cao giọng đáp vâng.
Du Hàn Châu thấy vậy, vẻ mặt không chút biểu cảm, ánh mắt lạnh lùng, nhưng vẫn tỏ ra lo lắng nói: "Bệ hạ, sinh lão bệnh tử là lẽ thường tình, dù thần có kéo dài quá trình này thì cũng không thể khiến ngài bớt đi lo lắng, chỉ cần ngừng thuốc một ngày thì công sức trước đó cũng đổ sông đổ biển. Hôm qua bệ hạ dùng thuốc và nhân sâm cùng lúc, tác dụng của thuốc đã thay đổi, không khác gì ngừng dùng."
"Thật ư?" Lão Hoàng đế thở dốc, ngã người vào long ỷ.
Du Hàn Châu đưa một chén trà tới.
Hoàng đế nhận lấy, uống một ngụm trà nóng, mới dần bình tĩnh lại, vội ngồi thẳng dậy, lo lắng cầu cứu nói: "Thừa tướng còn cách nào khác không? Trẫm không thể già đi được, trẫm già rồi thì làm sao thực hiện được hoài bão cả đời?"
Hoàng đế vừa nói vừa vội vàng đứng dậy, bảo người ban ghế cho Du Hàn Châu ngồi.
Du Hàn Châu không ngồi, vẫn bình tĩnh đứng thẳng, đợi cung nhân lui ra, mới nói: "Năm đó bệ hạ nhiễm bệnh dịch, đã tổn hại căn cơ, muốn kéo dài tuổi thọ thực sự rất khó."
Hoàng đế gấp gáp nói: "Nhưng năm đó chẳng phải Thừa tướng đã chữa khỏi cho trẫm sao? Trên đời này chỉ có Thừa tướng mới cứu được trẫm. Năm trước trẫm trúng độc, khanh cũng chữa khỏi cho trẫm đấy thôi."
Sắc mặt Hoàng đế hoảng hốt, trong lòng tràn ngập nỗi sợ với cái chết.
Người ngoài không hiểu tại sao Hoàng đế chỉ tin tưởng vào Du Hàn Châu, thậm chí còn cho rằng Du Hàn Châu công cao lấn chủ, Hoàng đế đang nuôi ong tay áo*.
*Nguyên văn 养虎为患: Nuôi hổ gây họa.
Nhưng trên thực tế, chỉ Hoàng đế mới biết, năm đó mình đã ngoài năm mươi, lúc xuôi Nam tuần tra thì mắc bệnh dịch, vốn chỉ có một kết cục chết, ai ngờ lại gặp thiếu niên mười sáu tuổi Du Hàn Châu.
Du Hàn Châu tài trí hơn người, là bậc kỳ tài đương thời.
Hoàng đế cũng có mắt nhìn, trước khi từ biệt trần gian, ông ta thấy được tài năng của Du Hàn Châu. Nhớ lại cả đời mình ăn không ngồi rồi, không những chẳng thể trị quốc an dân mà còn xây dựng nhiều công trình làm dân đói khổ, nay Bắc Triều mưa gió lâm nguy, biên giới mất đất vì ngoại bang xâm chiếm, thật khó bề đối mặt với tổ tiên.
Bi đát hơn là Thái tử trong kinh thành đã nhận được tin từ một tháng trước, vậy mà mãi chưa chịu tới gặp ông ta lần cuối. Trong cơn tuyệt vọng cùng cực, lão Hoàng đế viết di chiếu, phá lệ truyền ngôi cho Du Hàn Châu.
Kết quả là sau khi lấy thánh chỉ, Du Hàn Châu lập tức thiêu hủy ngay, đồng thời kiên quyết chữa khỏi bệnh cho Hoàng đế. Cùng với đó, vùng Giang Nam gần như bị dịch bệnh tàn phá cũng được Du Hàn Châu ra tay cứu chữa thành công.
Sau đó, nhiều lần Hoàng đế bị ám sát, mỗi lần Du Hàn Châu đều có công cứu giá. Nửa giang sơn đã mất cũng nhờ có hắn mà giành trở về.
Một quyền thần vừa trung thành vừa có tài như vậy, phải nói là ngàn năm khó tìm.
Thậm chí trong mắt Hoàng đế, Du Hàn Châu còn đáng tin hơn cả đám văn võ bá quan trong triều.
Trước đây, Hoàng đế cũng không ít lần thử nhận Du Hàn Châu làm con nuôi, nhưng Du Hàn Châu không ham danh lợi, cũng không muốn uy hiếp đến Thái tử, nên kiên quyết từ chối.
Giờ nhìn lại, chỉ thấy Thái tử bất trung bất hiếu, ngày càng vô tích sự.
Sự khác biệt một trời một vực như vậy, dĩ nhiên lão Hoàng đế càng thêm tin tưởng Du Hàn Châu.
Mặt khác, con người càng lớn tuổi càng dễ yếu đuối và sợ hãi cái chết. Lúc ngoài năm mươi tuổi bị nhiễm dịch bệnh, lão Hoàng đế còn chưa xem trọng việc sinh tử đến thế. Nhưng qua từng năm, nhờ có Du Hàn Châu nhiều lần kéo dài mạng sống, lại thêm giang sơn Bắc Triều dưới sự trợ giúp của hắn mà ngày một giàu mạnh, lão Hoàng đế dần dần ôm ấp hy vọng.
Chẳng hạn như, liệu rằng ông ta có thể thực hiện được nguyện vọng tu đạo thành tiên chưa hoàn thành của phụ hoàng hay không? Suy cho cùng y thuật của Du Hàn Châu kỳ diệu như thế, kéo dài thêm mấy chục năm nữa, nói không chừng cũng có hy vọng.
Chẳng hạn như, liệu ông ta có thực hiện được ước nguyện thống nhất thiên hạ của hoàng tổ phụ hay không? Bởi lẽ hiện tại Du Hàn Châu dùng binh như thần, hắn bất khả chiến bại, không ai địch lại.
Tất nhiên, điều Hoàng đế lo sợ nhất chính là việc bản thân cũng giống như lão Quốc sư, không thể nắm giữ được vận mệnh trong tay.
Năm xưa ông ta phái lão Quốc sư ra tiền tuyến cũng là vì không muốn nhìn thấy Quốc sư chết già trước mắt mình.
Dù gì Quốc sư đã cống hiến hết đời, lại tài giỏi hơn một lão Hoàng đế chỉ biết khư khư giữ lấy ngôi vị như ông ta rất nhiều. Nhưng đến cả Quốc sư cũng không thể nghịch thiên cải mệnh, điều này khiến lão Hoàng đế càng thêm sợ hãi.
Ông ta sợ những việc mình làm trong quá khứ bị thần linh kiểm chứng, chết rồi sẽ ghi vào sử sách, bị vạn dân phỉ nhổ. Mặt khác Hoàng hậu và Thái tử không ngừng mưu toan đoạt vị, cũng chẳng xem ông ta ra gì, ông ta hoàn toàn trở thành một kẻ cô độc.
Vô số nguyên do dần dần bồi đắp được sự tín nhiệm hiện tại của Hoàng đế dành cho Du Hàn Châu.
Diêu Vô Luân mang nhân sâm ngàn năm đến.
Du Hàn Châu kiểm tra kỹ lưỡng, rồi ung dung nói: "Nhân sâm không có độc, chỉ là sâm ngàn năm có tính đại bổ, lại xung khắc với dược tính của thuốc đó. Bệ hạ vốn không uống thuốc bổ được, đến cả Thái y cũng không dám mang nhân sâm này cho bệ hạ dùng."
Nghe xong, Hoàng đế nổi giận: "Tên nghịch tử đó chỉ biết lấy lòng trẫm, nào có thời gian hỏi han Thái y? Vậy mà đưa Thái y vào Đông cung chữa bệnh cho thị thiếp thì rất siêng năng là đằng khác."
Du Hàn Châu không lên tiếng phụ họa, ngược lại nói: "Việc đã đến nước này, thần sẽ bào chế một thang thuốc mới cho bệ hạ, chỉ mong không có sai sót nào nữa."
"Có thể kéo dài thêm bao lâu cho trẫm?" Hoàng đế gấp gáp hỏi.
"Ban đầu là bốn mươi năm, nay thuốc mới thì chỉ có thể kéo dài ba mươi năm." Du Hàn Châu chậm rãi nói, "Chi bằng bệ hạ giao nhân sâm này cho thần, sức khỏe của Thế tử An Định hầu không tốt, thần nghĩ lão Quốc sư... dù gì thần cũng phải chăm sóc thật tốt."
Hoàng đế tức đến mức chao đảo, ông ta ngồi xuống, nghĩ đến lão Quốc sư và Phức Tranh, trong lòng càng thêm áy náy. Ông thở dài nói: "Thôi vậy, nhân sâm đó đã dùng một ít, sợ là không đủ. Truyền người đến quốc khố lấy thêm đi, khanh cứ tùy ý sử dụng, có cần thêm gì cứ nói với trẫm."
"Thần thay mặt Thế tử An Định hầu tạ ơn bệ hạ."
"Thừa tướng nhiều lần cứu trẫm khỏi nguy nan, ân tình này có đáng là gì, hà tất phải khách sáo? Cũng muộn rồi, có muốn ở lại dùng bữa với trẫm không?" Hoàng đế quả thật xem Du Hàn Châu như con.
"Thần phải về bào chế thuốc, không thể ở lại lâu." Du Hàn Châu mỉm cười.
"Được được! Thừa tướng có lòng." Hoàng đế hài lòng vỗ nhẹ lên vai thanh niên, rồi ra lệnh cho tâm phúc Diêu Vô Luân đích thân đưa Du Hàn Châu đến quốc khố chọn đồ.
Ra khỏi cung, Du Hàn Châu mang theo một đống quà thưởng của Hoàng đế lên xe ngựa. Hắn khẽ cười, cầm tấu chương tiếp tục đọc.
Cái gọi là nhân sâm làm mất tác dụng thuốc, dĩ nhiên là giả.
Nhưng mấy ai nhìn ra được? Bởi thuốc kéo dài tuổi thọ của Hoàng đế là thứ mà ngay cả thần y cũng không biết.
Chẳng ai ngờ rằng, bất cứ loại thuốc nào qua tay Du Hàn Châu đều có thể trở thành thần dược.
Suy cho cùng trải qua cái đêm được sống lại nhờ có tấm chăn nhỏ, trên đời này e là không có người thứ hai.
Mà "thần y" tự mình trải nghiệm cảm giác đó, chỉ có mỗi Du Hàn Châu.
Lúc xe ngựa lăn bánh, Cao Trị lặng lẽ bước vào, nói: "Đại nhân, vậy những món đồ này..."
"Đưa cho Thế tử An Định hầu."
"Vâng." Cao Trị lui ra, nhìn phía sau chất đầy thuốc bổ và bảo vật quý hiếm, không khỏi kinh ngạc.
Vừa nãy hắn theo đại nhân vào quốc khố, trong đó toàn là báu vật độc nhất vô nhị.
Thủ phụ đại nhân chỉ vào cung một chuyến, dáng vẻ chẳng giống như nghị sự, mà giống như đi tìm quà cho Phức tiểu thế tử hơn.
Lời tác giả:
Có nhiều bạn hỏi mình về vấn đề tuổi tác của công thụ. Trước hết ấm thuốc nhỏ là đại mỹ nhân, Du Hàn Châu vì ẻm mà sống lại hai lần, nhờ họa được phúc, xuyên không qua hai đời, cùng với việc công trạng hiển hách, đây không phải chuyện người thường có thể làm được, chắc mọi người hiểu mà ha? Tất nhiên, Du Hàn Châu chính thức vào triều làm quan chỉ là chuyện trong vòng mười năm trở lại đây, còn những trải nghiệm trước đó đều là bí mật.