"Ý ngươi là, em ấy không muốn?"
・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・
Phức Tranh ngồi trên xe lăn, được Xuân Hỷ đẩy vào gian phòng phía Đông đã chuẩn bị từ trước.
Vừa bước vào, cảm giác ấm áp lập tức ập đến, Phức Tranh thoải mái ngáp một cái. Thiếu niên lười biếng dựa vào xe lăn, một tay chống cằm, chậm rãi quan sát đồ đạc trong phòng.
Nơi này rộng hơn phòng ngủ trên du thuyền rất nhiều, có đầy đủ phòng trà, phòng ngủ chính, phòng tắm và phòng khách. Nội thất được bày biện tinh xảo, thoạt nhìn toát lên vẻ trang nhã. Ngay cả bể tắm cũng được xây bằng cẩm thạch trắng, phần nào thấy được tiền tài và công sức bỏ ra.
Phức Tranh được đẩy một vòng quanh phòng, cậu gật đầu không nói gì.
Các thị nữ thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm, lần lượt đi chuẩn bị.
Trong phòng không đốt hương, có lẽ vì lo Phức Tranh là người bệnh lâu năm, không thích hợp dùng hương liệu.
Xuân Hỷ đẩy xe lăn đến bên giường rồi cúi xuống chỉnh lại chăn gối. Lúc thấy hai chiếc gối đặt song song bên trên, ngón tay nàng khẽ run, cố cắn chặt môi mới không phát ra âm thanh.
Dẫu vậy nhưng trái tim vốn nhẹ nhõm của Xuân Hỷ cũng dần nặng trĩu, cảm giác chua xót không nói nên lời.
Phức Tranh ngồi phía sau nên không thấy biểu cảm của cô nàng, chỉ cúi mắt vuốt ve chiếc chặn giấy hình kỳ lân.
Đột nhiên cậu nhìn thấy thứ gì đó.
Động tác của Phức Tranh khựng lại, thiếu niên quay đầu nhìn với ánh mắt nghi hoặc.
Cậu thấy tủ quần áo đang được các thị nữ mở ra cách đó không xa, có mấy bộ nam trang trông khá quen mắt...
Phức Tranh suy nghĩ một lúc, trong đầu cậu bỗng hiện lên hình bóng cao ráo vững chãi của một người.
Quả nhiên giống y đúc.
Phức Tranh cau mày, băn khoăn hỏi: "Sao quần áo của Du Hàn Châu lại ở đây?"
Thị nữ đang bận xếp y phục, nghe vậy lập tức bước tới, cung kính đáp: "Bẩm Thế tử, sương phòng này là nơi Thừa tướng đại nhân tạm dừng chân nghỉ ngơi, mỗi lần về ngài ấy đều ở lại đây, nên y phục và đồ dùng luôn có sẵn."
"Ừm." Phức Tranh liếc nhìn quần áo của mình trong tủ, thấy chúng được xếp sát cạnh đồ của Du Hàn Châu.
Cảm giác cứ lạ lạ.
Cậu hỏi: "Tại sao không sắp xếp cho ta phòng khác? Ta cứ ở phòng của Du Hàn Châu thế này, dường như không ổn lắm."
Thị nữ áy náy cúi người: "Bẩm Thế tử, đây là mệnh lệnh của đại nhân, nô tỳ cũng không rõ."
"Ừm." Phức Tranh ngẩng đầu, từ từ quan sát xung quanh, lúc này cậu mới phát hiện, hầu như khắp nơi đều có dấu vết người từng sinh sống.
Chăn gối của Du Hàn Châu, tách trà, khăn tắm của hắn, sách vở và thư pháp treo trên tường, thậm chí cả áo trong và triều phục dự phòng trong tủ.
Vậy là cậu đang ở trong không gian riêng của Du Hàn Châu sao?
Nếu chỉ ở một đêm thì đâu cần mang hết đồ dùng cá nhân của hắn sang đây?
Phức Tranh siết chặt đuôi kỳ lân, cậu cau mày không nói gì.
Xuân Hỷ cố kìm nén cảm xúc, quay đầu nhìn thì thấy thiếu niên với dung nhan kiều mỹ đang vùi mặt vào cổ áo lông, đôi mày khẽ chau lại, trông có vẻ u sầu.
Nàng siết chặt tay, nhẹ nhàng an ủi: "Thế tử buồn ngủ thì cứ nghỉ ngơi đi. Có lẽ thời gian gấp rút nên Thừa tướng chưa kịp sắp xếp."
Phức Tranh đang mải suy nghĩ về ý định của Du Hàn Châu, nghe vậy cậu mơ màng nhìn Xuân Hỷ một lúc, sau đó mới lấy lại tinh thần, chần chừ hỏi: "Tối nay huynh ấy sẽ không đến chứ?"
Thị nữ đáp: "Bẩm Thế tử, đại nhân nói sẽ về nghỉ ngơi sau, Thế tử không cần đợi."
"Vậy ta không ở đây nữa." Đôi mắt Phức Tranh trong trẻo, cậu ngạo nghễ lên tiếng: "Các người sắp xếp cho ta một gian phòng khác, hoặc là đưa ta về du thuyền, bây giờ về có lẽ vẫn kịp."
Thị nữ nghe xong không khỏi sợ hãi, vội quỳ xuống: "Thế tử tha mạng."
Nói rồi, nàng liên tục dập đầu xuống đất.
Phức Tranh không vui cau mày: "Ta không ở đây thì Du Hàn Châu có thể giết các ngươi hay sao?"
Thị nữ càng dập đầu mạnh hơn.
Phức Tranh ra hiệu cho Xuân Hỷ đỡ các nàng dậy, nhưng thấy bọn họ quỳ ngay ngắn thành hàng, cả tư thế dập đầu cũng giống hệt nhau, cậu đành nói: "Ta hiểu rồi, các ngươi lui ra ngoài trước đi."
Chúng thị nữ cảm kích tạ ơn, chắp tay đặt lên bụng, đợi đến khi lui dần ra cửa rồi mới xoay người bước đi. Lúc đóng cửa cũng không phát ra tiếng động, hiển nhiên đã được dạy dỗ nghiêm ngặt.
Ngay cả cung nữ trong cung cũng khó mà đạt được tiêu chuẩn này.
Cả thị nữ lẫn thị vệ đều như vậy, thì nói gì đến một người hoàn toàn sống ở cổ đại như Du Hàn Châu.
Phức Tranh nhìn cảnh này, cuối cùng cũng thấy hơi lo lắng.
Cậu nhớ lại điềm báo trong mơ khi quyết định làm tiểu tổ tông của Du Hàn Châu.
Lúc đó Phức Tranh nhìn thấy câu "Du Hàn Châu vừa gặp đã phải lòng cậu", còn cho rằng có lẽ Du Hàn Châu thích vẻ ngoài này của mình, thế thì mọi chuyện dễ nắm bắt hơn rồi.
Tiểu yêu chăn bông không có ưu điểm gì, chẳng qua chỉ sở hữu vẻ ngoài xinh đẹp mà thôi. Nhan sắc hiện tại của cậu gần như giống hệt kiếp trước, chỉ khác nhau về dáng người lớn nhỏ.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, "vừa gặp đã phải lòng" có nghĩa là gì?
Du Hàn Châu trông không giống người thiếu thốn nam nữ hầu hạ hay thú vui về đêm, hơn nữa đối phương còn là một quyền thần cổ đại, toàn tâm toàn ý vì thiên hạ, chắc hẳn không phải loại người chỉ biết coi trọng ngoại hình.
Phức Tranh lặng lẽ nhìn bóng dáng của mình trong gương đồng gần đó, cậu vùi mặt vào cổ áo lông, cảm thấy hơi sợ hãi.
Cậu có cảm giác mình đã bị Du Hàn Châu lừa.
Trước đây, Du Hàn Châu nhiều lần hỏi đi hỏi lại có phải cậu đang dụ dỗ hắn hay không, làm Phức Tranh còn tưởng tổ tông như mình có sức ảnh hưởng lớn, chẳng phải Du Hàn Châu đã hạ mình với cậu hay sao?
Bây giờ...
Phức Tranh đặt tay lên ngực - vị trí trái tim đập nhanh, cậu nắm chặt khối huyết ngọc, nhìn Xuân Hỷ hỏi: "Bây giờ ta xin lỗi Du Hàn Châu, bảo rằng ta không làm tổ tông của hắn nữa thì có kịp không?"
Xuân Hỷ vốn đang đau lòng tột độ, nghe vậy thì không nhịn được cười, bất đắc dĩ nói: "Thế tử, Thừa tướng là người mạnh mẽ quyết đoán như vậy, đâu dễ để người ta hối hận?"
"Vậy..." Phức Tranh không kiềm được hỏi ra câu mà mình lo lắng nhất, "Nếu tối nay huynh ấy đến thật, thường thì huynh ấy sẽ làm gì?"
Xuân Hỷ nghe vậy thì trợn tròn mắt.
Nàng ngây ngốc nhìn chàng trai tuấn tú trước mặt, lúc này mới nhận ra... Phức Tranh quá đỗi ngây thơ trong sáng, dù xinh đẹp diễm lệ nhưng cũng chỉ là một thiếu niên mà thôi, cậu chẳng hiểu gì cả.
Xuân Hỷ khẽ mấp máy môi, nàng không khỏi cảm thấy chua xót, mãi không thốt nên lời.
Ngay cả khi biết mình bị thuộc hạ của Du tướng hạ độc, chỉ còn sống được hai năm, nàng cũng chưa từng bày ra vẻ mặt này.
Phức Tranh thấy biểu hiện của Xuân Hỷ thì biết ngay mình đã hỏi sai, cậu ngượng ngùng cúi đầu, xoa xoa sống mũi hơi lạnh.
Hiện tại cũng không phải không có người đồng tính, nhưng cha của Phức Tranh là người làm trong viện nghiên cứu quốc gia, có lập trường kiên định hẳn hoi nên rất kiêng kị chuyện này. Ông luôn bảo vệ con trai rất kỹ, đừng nói đến chuyện yêu đương với một người đàn ông, ngay cả hẹn hò sớm với một cô gái, Phức Tranh cũng không có cơ hội vì thời gian cậu ở trường thực sự quá ngắn.
Đôi khi trong phòng bệnh, có vài y tá lén nhìn cậu, nhưng vì sợ danh tiếng và khuôn mặt lạnh lùng của cha cậu nên họ cũng không dám nói gì thêm.
Phức Tranh thử suy nghĩ về những việc mà nam nữ có thể làm với nhau, trong lòng cho rằng vừa nãy mình không nên vội vàng hỏi Xuân Hỷ về vấn đề khó nói như vậy, dù sao cô ấy cũng là một cô gái.
Thật ra thì nguyên lý cũng không khác gì mấy, ít nhất là giống hệt như trong sách sinh học.
Nhưng thân thể cậu bệnh nặng thế này, còn Du Hàn Châu lại khỏe mạnh như kia, nhìn qua đã thấy không hợp.
Hoặc có khi... Du Hàn Châu không hề có ý đó? Suy cho cùng cậu chỉ là một người bệnh nặng, không còn sống được lâu nữa.
Lần đầu tiên Xuân Hỷ thấy thiếu niên lộ ra vẻ mặt sợ hãi, nàng không khỏi cảm thấy xót xa, đang định lên tiếng an ủi thì chợt thấy Phức Tranh cầm lấy ly trà ném mạnh xuống thảm.
Trong phút chốc, nước trà văng ra đầy đất.
Ngay sau đó, thiếu niên nắm chặt chiếc chặn giấy kỳ lân, khuôn mặt cậu đẹp đẽ như ngọc, không hề có chút hung hăng nào, thiếu niên lớn giọng quát: "Không thấy ta đang tức giận sao, còn không mau bảo người đổi phòng khác. Căn phòng này ta thấy không vừa mắt, không đổi thì ta không ngủ đâu."
Bộ dạng giận dữ như kiểu "ta sẽ quậy tanh bành cho mà coi" của thiếu niên thực sự khiến người khác vừa đau lòng vừa buồn cười.
"Vâng, vâng." Xuân Hỷ dở khóc dở cười, nhanh chóng bước ra ngoài gọi người.
...
Ở một nơi khác, Du Hàn Châu chỉ mới vào cung một chuyến mà đã kéo về mấy xe vật phẩm do Hoàng đế ban thưởng.
Việc này khiến đám quyền quý trong kinh thành, những người có ý định kết thân, đều phải ghen tị đỏ mắt, càng thêm quyết tâm phải nắm chặt mối hôn sự này.
Dù cho con cái mình không thể làm chính thất, thì làm nhị phu nhân, tam phu nhân, hoặc là thiếp thất bình thường thôi cũng được.
Tuy bọn họ đều từng được Hoàng đế ban thưởng, nhưng cứ vài ba ngày lại được ban thưởng như Du Hàn Châu, còn nắm trong tay cả quân quyền lẫn chính quyền, thậm chí còn giúp Hoàng đế phê duyệt tấu chương, từ xưa đến nay e là chỉ có mỗi mình hắn.
Thử hỏi ai mà không ghen tị cho được?
Nhưng tiếc thay, song thân phụ mẫu của Du Hàn Châu đã mất, phủ Thừa tướng rộng lớn mà chẳng có lấy một nữ nhân, muốn tạo quan hệ cũng phải trông vào triều đình.
Người ta đồn rằng Du Hàn Châu thích quạt, thích đồ cổ, danh gia vọng tộc chốn kinh thành thi nhau gửi đến không ít quà cáp, Du Hàn Châu đều nhận cả. Đối phương tưởng như rất dễ gần gũi, nhưng thực tế thì bọn họ chẳng thu về được lợi ích gì.
Một người khéo léo mọi bề, thâm sâu khó đoán như hắn, quả thật rất khó chiều lòng.
Song, đã nhà dột lại còn gặp mưa dầm, hôm nay mấy ngự xe ban thưởng của Du Hàn Châu không kéo về phủ Thừa tướng như mọi khi, mà lại đi đường theo hướng ra khỏi thành, cũng chẳng biết đi đâu.
Các "nhạc phụ tương lai" càng thêm đau đầu, con gái và con trai nhà mình còn chưa kịp xuất hiện, vậy mà đã lòi ra tin đồn Du Hàn Châu cất giấu mỹ nhân.
Bắc Triều rất xem trọng ba lần mai mối, lễ hỏi đủ đầy, ngay cả đám quyền quý yêu thích mỹ nhân cũng phải công khai nạp làm thiếp, rất ít người chọn cách nuôi giữ ngoại thất*.
*Chỉ người phụ nữ được nuôi riêng bên ngoài, không có danh phận và địa vị chính thức trong gia đình như vợ cả và thiếp thất (hiểu đơn giản là "bồ nhí":v)
Nghe đâu là vì năm xưa lão Hoàng đế tranh giành ngôi vị, suýt nữa bị hoàng tử do ngoại thất hạ sinh hãm hại, từ đó ông ta rất ghét quan viên nào nuôi giữ ngoại thất.
Các đại thần không muốn bị sử quan dâng sớ tố cáo nên đành phải nạp ngoại thất làm thiếp.
Chính vì vậy mà hành động lần này của Du Hàn Châu thật sự khiến người khác bất ngờ.
Ngươi nói Du Hàn Châu nuôi ngoại thất? Nhưng hắn lại gióng trống khua chiêng, gần như muốn tuyên bố cho cả thiên hạ biết mình đang chính thức theo đuổi người đó.
Ngươi nói Du Hàn Châu không nuôi ngoại thất? Nhưng hắn lại giấu người ta rất kỹ, chẳng để lộ chút tin tức gì, chẳng ai biết là nam hay nữ.
Tối đến, có người hầu báo lại: Thừa tướng đã về phủ, nhưng nửa canh giờ sau lại rời đi ngay trong đêm, mãi chưa thấy quay về.
Trăng sáng sao thưa, có biết bao nhiêu người vì thế mà tan nát cõi lòng, trằn trọc không ngủ được.
Lúc Du Hàn Châu bước lên thuyền, triều phục màu đen viền vàng trên người hắn đã được thay ra.
Dưới ánh trăng, người đàn ông với dáng người cao gầy như ngọc, khoác trên mình bộ trang phục bó sát màu trắng có thêu hình hạc vàng, tay áo và vạt áo đều được thêu chỉ vàng, trông vô cùng quý phái.
Ngọc quan trên đầu được đổi thành màu trắng, trong tay cầm một chiếc quạt gấp hờ, phần mặt quạt lộ ra bên ngoài... rõ ràng đó là bức tranh "thả hạc" mà Thái tử điện hạ tìm mãi chẳng ra, được danh họa Ngô Trấn tiền triều tự tay hạ bút.
Duy chỉ có búi tóc cao được giữ nguyên, làm nổi bật thêm vẻ sắc bén, đến nỗi người khác không dám nhìn thẳng vào hắn.
Đám thị nữ vừa trông thấy đã đỏ mặt, cúi đầu không dám nhìn thêm.
Cao Trị đã sớm mang quà đến cho Phức Tranh, nghe thấy tiếng động thì nhanh chóng ra đón.
"Đại nhân, Thế tử vẫn chưa dậy."
Du Hàn Châu hơi nhíu mày, không vui nói: "Không phải giữa trưa đã ngủ rồi sao? Thế tử sức yếu, phải ăn uống đều đặn, không thể bỏ bữa, sao các người không khuyên can, lại để Thế tử ngủ đến tận bây giờ?"
Các thị nữ nhanh chóng quỳ xuống, Xuân Hỷ cũng quỳ theo, sau đó mới lên tiếng: "Bẩm đại nhân, trưa nay Thế tử có ngồi chơi một lúc, đến giờ Thân mới uống thuốc rồi đi ngủ."
Cao Trị khẽ nói: "Hình như Thế tử hơi giận dỗi, ngài ấy không muốn ngủ ở sương phòng phía Đông. Sau đó Thế tử mệt mỏi, chúng thị nữ lo lắng chủ nhân xảy ra chuyện, lại nghĩ các phòng khác không đủ tiêu chuẩn, nên đã dẫn Thế tử quay về thuyền hoa nghỉ ngơi."
"Ý ngươi là, em ấy không muốn?"
Du Hàn Châu chậm rãi hỏi từng chữ: "Chuyện lớn thế này, sao không ai bẩm báo?"
Những người có mặt không ai dám đáp lời, tất cả đều quỳ xuống.
"Ngày mai tất cả đều đi nhận phạt." Ánh mắt Du Hàn Châu u ám, hắn bước ra ngoài.
Cao Trị nhanh chóng đi theo, nói: "Đại nhân, vị ấy vừa cho người theo dõi thuộc hạ, đến tận bờ sông mới rời đi. Không lâu sau, người đó liền gửi thuyền mang thiệp mời, muốn mời Phức tiểu thế tử đến phủ Quốc công làm khách."
Bước chân của Du Hàn Châu khựng lại, ánh mắt sắc bén cực kỳ dọa người. Hắn chậm rãi nhếch môi, hỏi: "Thiệp mời đâu?"
Cao Trị bị nụ cười này làm cho sợ hãi, vội đưa thiệp lên.
Người nọ hờ hững nhận lấy, hắn mở ra xem một lượt, chỉ thấy toàn những lời nói vòng vo dò xét, đại ý là mời Phức Tranh đến phủ Quốc công làm khách.
Du Hàn Châu xem xong, lại sờ sờ viền thiệp một hồi, chẳng mấy chốc đã tìm được một nếp gấp cực kỳ nhỏ, hắn trực tiếp xé mở.
Bên trong chỉ có một dòng chữ ngắn gọn.
Dụ dỗ Du Hàn Châu, nếu không ngươi chỉ có con đường chết.
"Thế tử đã xem qua thiệp mời chưa?" Du Hàn Châu đột nhiên hỏi.
"Đã xem rồi, khi đó Thế tử đang giận dỗi, ngài ấy xé thiệp ngay tại chỗ, sau đó không biết vì sao lại bảo người dán lại. Thuộc hạ đã lén lấy thiệp mang qua đây."
Cao Trị không dám suy đoán ý nghĩ của Du Hàn Châu, cúi đầu bẩm báo rõ ràng.
Không ngờ tấm thiệp chỉ vừa xuất hiện trước mặt đã bị người đàn ông tiện tay ném thẳng xuống sông.
"Cứ canh chừng, ngâm cho đến khi chữ nhòe không còn đọc được nữa mới thôi, sau đó gửi trả về phủ Quốc công."
Dưới hành lang, giọng nói của đối phương không vui không giận, nghe dễ chịu vô cùng.
Cao Trị không dám nói gì thêm, vội đáp "vâng" rồi cúi đầu đứng đợi bên cạnh.
Ngay sau đó, phía trên lại vang lên giọng nói không rõ cảm xúc của Du Hàn Châu.
"Đi đến thuyền hoa."
Lời tác giả:
Mấy chương sau sẽ là câu chuyện sống chung ngọt ngào.