"Từ nãy đến giờ, chỉ có chỗ này là chưa hôn."
・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・
Du thuyền và thuyền hoa gần như đậu sát bên nhau. Mặc dù Phức Tranh đã yêu cầu di chuyển thuyền hoa cách xa một đoạn về phía Đông, nhưng thủ vệ của Du Hàn Châu vẫn rất cẩn thận, trước khi nhận được mệnh lệnh rõ ràng từ Thừa tướng, họ tuyệt đối không để cho thuyền hoa của Phức Tranh rời khỏi phạm vi bảo vệ an toàn của du thuyền.
Vì vậy, lúc Thế tử bảo người lái thuyền đi, chỉ mới qua nửa nén hương*, du thuyền của Du Hàn Châu cũng di chuyển theo sát phía sau.
*Khoảng 15 đến 30 phút.
Chiếc du thuyền này rất hiện đại, bên trên được trang bị pháo phòng thủ, Du Hàn Châu cố ý mang theo du thuyền này để bảo vệ Phức Tranh.
Trong màn đêm, chiếc thuyền hoa nhỏ hơn di chuyển sát bên chiếc du thuyền khổng lồ, trông như đang tìm kiếm sự che chở.
Ánh trăng như nước, mặt sông tĩnh lặng.
Du Hàn Châu bước qua tấm ván nối giữa hai con thuyền rồi nhẹ nhàng đáp xuống.
Đám thị nữ và người hầu phía sau nhanh chóng theo sát, nhưng không phát ra bất kỳ âm thanh nào, chỉ lặng lẽ xếp hàng hai bên, đứng canh giữ dưới mái hiên.
Tuy nhiên, Du Hàn Châu không vào phòng của Phức Tranh ngay, mà lại đứng trên boong thuyền, lặng lẽ trông về phía bờ xa.
Cao Trị nhìn theo một lúc, rồi im lặng cúi đầu.
Từ vị trí này nhìn về bờ bên kia, có thể thấy được ánh đèn rực rỡ của phủ Quốc công.
Theo luật pháp đương triều, dù nhà Quốc cữu có được Hoàng thượng ưu ái đến đâu cũng không nên xây phủ Quốc công hoành tráng đến mức này. Ít nhất, nó không thể lộng lẫy xa hoa đến mức vượt cả hoàng cung, ở bên kia sông Hoành còn có thể trông thấy.
Phải biết, Du Hàn Châu quyền khuynh thiên hạ, nhưng thời điểm xây dựng phủ Thừa tướng, hắn vẫn tuân thủ quy tắc nghiêm ngặt, ngay cả khi Hoàng đế ban chỉ cho phép mở rộng mà hắn vẫn kiên quyết từ chối.
Những năm nay, Hoàng đế mắt nhắm mắt mở cho qua, quần thần cũng không lên tiếng phản đối, còn Du Hàn Châu thì làm như không thấy, phớt lờ mọi việc.
Cao Trị lén nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, trong lòng không khỏi run rẩy.
Đôi khi lật đổ một ngọn núi chẳng qua chỉ cần đợi thời cơ. Mà thời cơ này...
Hôm nay Cao Trị không dám động vào thiệp mời, cũng không biết bên trong viết gì. Chẳng lẽ tấm thiệp của phủ Quốc công có gì đó uẩn khúc?
"Cao Trị, truyền lệnh cho Tĩnh An vệ, Thế tử Bạch Viễn Thanh của phủ Quốc công nuông chiều thiếp thất, bạc đãi chính thê, cưỡng đoạt dân nữ, Quốc công dạy dỗ không nghiêm. Ngày mai, bổn tướng hy vọng các quan Ngự sử đại phu đều đồng loạt dâng sớ luận tội vụ này. Ngươi có làm được không?"
Ngay lập tức, Du Hàn Châu vốn đang đứng nghiêm nghị đột nhiên đưa ra một quyển tấu, bình thản lên tiếng.
Nghe vậy, Cao Trị giật mình, vội mở tấu ra đọc kĩ rồi cất vào tay áo, cúi người đáp: "Thuộc hạ hiểu rồi, thuộc hạ sẽ không phụ phó thác của đại nhân."
Đợi khi Cao Trị dẫn một nhóm Tĩnh An vệ rời đi, Du Hàn Châu mới thu lại tầm mắt nhìn về phía phủ Quốc công, đôi mắt trở nên sâu thẳm lạnh lẽo.
Một đám chuột cống hôi thối cũng dám uy hiếp người của hắn?
Du Hàn Châu chậm rãi nhắm mắt lại, hơi thở ngưng trọng, chẳng mấy chốc phía sau vang lên giọng nói của thị nữ: "Bẩm đại nhân, Thế tử đã tỉnh rồi ạ."
Du Hàn Châu định quay đầu theo bản năng.
Nhưng chẳng biết vì sao, động tác hắn khựng lại, cuối cùng cũng không hành động, chỉ nhẹ nhàng hỏi: "Em ấy đang làm gì?"
"Bẩm đại nhân, Thế tử không cho nô tỳ vào hầu hạ, Xuân Hỷ cũng canh giữ ngoài cửa, nói rằng Thế tử muốn ở một mình." Thị nữ thành thật đáp.
"Bổn tướng biết rồi." Du Hàn Châu nói một câu, bàn tay đang cầm quạt hơi siết chặt, hắn miết nhẹ lấy cây quạt trong tay, hỏi tiếp: "Em ấy có giận dỗi nữa không? Đã dùng bữa chưa?"
"Thế tử vừa mới tỉnh, có vẻ ngài ấy hơi mệt, trông không có dấu hiệu tức giận. Cuối giờ Thân Thế tử đã ăn cháo và uống thuốc, hiện tại nói không đói ạ." Thị nữ bẩm báo tường tận.
"Ừm." Du Hàn Châu nghe xong, động tác miết quạt hơi dừng lại, hắn không nói gì thêm, chỉ đứng một lát rồi quay người đi về phía gian bếp nhỏ trên thuyền.
Các thị nữ thấy vậy thì tròn mắt nhìn, rồi vội vàng theo sau đợi lệnh.
...
Xuân Hỷ đứng trước phòng ngủ của Phức Tranh rất lâu, từ xa đã trông thấy Du Hàn Châu.
Đêm thu lạnh lẽo, mặt đất phủ một lớp sương mỏng.
Ánh trăng bàng bạc chiếu lên tấm lưng của người đàn ông, dáng người hắn thẳng tắp như tùng, khí chất tao nhã khác hẳn với vẻ uy nghiêm trong lớp triều phục ban ngày.
Chỉ là lúc này Du tướng đã đến, ngài ấy không tìm Thế tử mà lại đi về phía sau làm gì? Rõ ràng trước đó Du tướng rất gấp rút tìm Thế tử mà?
Xuân Hỷ không hiểu, nhưng để phòng ngừa bất trắc, nàng vẫn gõ nhẹ cửa, khẽ nói: "Thế tử, Du tướng đến rồi ạ."
Lúc này Phức Tranh đã tỉnh, cậu đang ôm chăn, tay cầm một viên huyết ngọc, tinh thần có vẻ thoải mái.
Không ngờ Xuân Hỷ đột ngột lên tiếng, cậu giật mình làm rơi khối ngọc vào chăn.
Phức Tranh nhanh chóng chống người ngồi dậy, đưa tay lần mò một hồi mới tìm lại được khối huyết ngọc, sau đó áp vào ngực.
Cậu mở mắt, nhìn cánh cửa đóng kín, khẽ nhíu mày, lẩm bẩm: "Hình như huynh ấy không hiểu ý mình, giờ phải làm sao đây..."
Buổi chiều cậu đã làm ầm ĩ một trận, còn cố ý di chuyển thuyền đi thật xa. Phức Tranh nghĩ rằng một người mạnh mẽ kiêu ngạo như Du Hàn Châu, chắc chắn lòng tự tôn của hắn rất cao. Nếu biết cậu không bằng lòng, đa phần hắn sẽ không quay lại quấy rầy nữa.
Nhưng không ngờ tối nay hắn vẫn đến.
Rõ ràng Phức Tranh đã tỏ thái độ lạnh lùng và có phần cáu kỉnh tùy hứng, nhưng vì sao Du Hàn Châu vẫn không tức giận bỏ mặc cậu?
Phức Tranh nắm lấy lọn tóc đen buông lơi trước ngực, nhẹ nhàng cuộn lại rồi buông ra. Cậu hít sâu một hơi, chậm rãi áp tay lên trái tim.
Một lúc sau, lồng ngực cậu phập phồng, cổ họng ngứa ngáy không thôi.
Gần đây nhờ có huyết ngọc bảo vệ mà Phức Tranh gần như không còn cảm thấy đau đớn nữa.
Nhưng đổi lại, cơ thể cậu trở nên cực kỳ nhạy cảm, chỉ cần một chút khó chịu thôi cũng khiến cậu đau đớn tột độ, như thể bị giày vò về thể xác lẫn tinh thần.
Phức Tranh lấy khăn che miệng, cậu ho khan mấy tiếng mới thấy đỡ hơn. Thiếu niên bỏ khăn xuống, kéo chăn lên cao rồi ngơ ngác nhìn ra cửa.
Thật ra lúc đầu cậu không cố ý muốn cắt đứt quan hệ với Du Hàn Châu, chỉ muốn tránh hắn một lát, sau đó từ từ tìm cách nói chuyện rõ ràng với đối phương.
Nhưng sau một hồi gây chuyện, bỗng nhiên có người của Tĩnh An vệ đến đưa thiệp mời, nói là thiệp của phủ Quốc công.
Trong ký ức của Phức Tranh, phủ Quốc công là nơi của Quốc cữu, là huynh trưởng của Hoàng hậu. Con trai ông ta là Bạch Viễn Thanh, một kẻ suốt ngày chỉ biết ăn chơi trác táng, trong nhà có vô số thị thiếp, thường xuyên cưỡng ép dân nữ, cũng là người đứng đầu bè đảng Thái tử, một mực chống đối lại Du Hàn Châu.
Bạch Viễn Thanh và Quốc cữu đều là những kẻ có đầu óc, là cánh tay đắc lực của Thái tử. Thái tử có được như ngày hôm nay phần lớn là nhờ mưu kế của họ.
Trước đây nguyên chủ từng gặp Bạch Viễn Thanh. Bạch Viễn Thanh thích "Phức Tranh" từ cái nhìn đầu tiên, nhưng do lúc đó nguyên chủ được Thái tử để mắt đến, nên hắn ta không dám động vào.
Có thể nói, mối quan hệ giữa Phức Tranh và phủ Quốc công tương đối tốt, ít nhất thì Bạch Viễn Thanh luôn nịnh bợ lấy lòng cậu.
Tuy Quốc cữu không thích Phức Tranh suốt ngày mê hoặc Thái tử, nhưng ông ta là một con cáo già, ngoài mặt vẫn không tỏ vẻ gì.
Một gia tộc như vậy chắc chắn biết rõ Thái tử sẽ chịu thiệt ở chỗ Phức Tranh, nên thiệp mời này rất có thể đang ấp ủ âm mưu nào đó.
Lúc nhận được thiệp, vì hiện tại Phức Tranh không biết chữ, cậu đọc không hiểu nên đành để nó qua một bên.
Phức Tranh vốn không định quan tâm, nhưng vừa đặt thiệp xuống, trong đầu lại hiện lên một quẻ tượng quen thuộc...
Đó rõ ràng là thuật chiêm tinh mà cậu từng sử dụng.
Ngay sau đó, quẻ chiêm tinh thay đổi liên tục, các dòng chữ trong thiệp mời cũng chuyển thành văn tự hiện đại quen thuộc.
Phức Tranh bình tĩnh đọc hết nội dung, cũng không thấy có gì lạ, toàn là mấy lời khách sáo, không đáng chú ý.
Cậu lật qua lật lại một hồi, sau đó nhìn chằm chằm vào những dòng chữ khó hiểu, vẫn không thể xóa bỏ được hình ảnh quẻ chiêm tinh trong đầu.
Sau khi xem một lúc lâu, cuối cùng cậu cũng nhận ra điểm khác thường.
Dường như thiệp mời có hai lớp.
Cậu bảo Xuân Hỷ lui xuống rồi chậm rãi mở ra xem, thấy bên trong là một câu văn cổ khó hiểu. Lúc này, trong đầu cậu đột nhiên hiện lên dòng chữ: Quyến rũ Du Hàn Châu, nếu không cậu chỉ có con đường chết.
Lời lẽ quá mức ngạo mạn, Phức Tranh không mấy quan tâm.
Bọn họ bảo cậu quyến rũ thì cậu phải quyến rũ à, cậu đâu có dễ dụ như vậy?
Hơn nữa, Thái tử và phủ Quốc công là cái thá gì mà cậu phải nghe lời bọn họ?
Phức Tranh nhìn thiệp mời với vẻ khó chịu, định dùng lực xé nát.
Nào ngờ, ý nghĩ này vừa lóe lên thì quẻ chiêm tinh đột ngột thay đổi, cơn đau dữ dội lan khắp người cậu như thủy triều, buộc cậu phải ôm chầm lấy ngực, mồ hôi lạnh liên tục tuôn ra.
Lúc này, mọi khớp xương bắt đầu đau âm ỉ, cái lạnh từ xương tủy tỏa ra làm gương mặt cậu tái nhợt như tuyết, bả vai không ngừng run rẩy.
Cảm giác này quá quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến người ta sợ hãi.
Nếu không muốn chết thì phải tuân theo số mệnh.
Quẻ chiêm tinh một lần nữa cảnh báo cậu.
Phức Tranh yếu ớt chạm vào viên huyết ngọc trước ngực, nhưng chỉ cảm nhận được sự lạnh lẽo thấu xương, không còn chút hơi ấm nào.
Trong khoảnh khắc tuyệt vọng, cậu vô thức muốn tìm Du Hàn Châu.
Không hiểu sao, dù đôi môi nhợt nhạt khẽ động, nhưng cậu không thể phát ra tiếng.
Cậu mất giọng rồi.
Phức Tranh nghiêng đầu, cố gắng với tay lấy cây quạt gỗ đen bên gối, nhưng mãi đến khi cạn kiệt sức lực, cậu mới cầm được nó trong tay.
Cậu yếu ớt nhắm mắt lại, đột nhiên cảm thấy buồn bã.
Phức Tranh không sợ chết, nhưng cậu sợ đau đớn, sợ phải chịu cảnh thống khổ giày vò trong cô độc.
Lúc này, cậu lại nghĩ về Du Hàn Châu, chỉ có hắn mới giúp cậu xoa dịu cơn đau.
Rõ ràng cậu đã xem qua quẻ tượng, đã biết trước mọi thứ rồi mà, không phải ư?
Trong quẻ, Du Hàn Châu phải lòng "Phức Tranh" từ cái nhìn đầu tiên, còn "Phức Tranh" thì luôn nhớ về Thái tử, cuối cùng Du Hàn Châu dẫn theo "Phức Tranh", cả hai cùng tử trận nơi chiến trường.
Một sợi dây vận mệnh không thể chống cự, thật nực cười biết bao.
Ngọc huyết có thể cứu mạng cậu, không phải vì bản thân nó thần kỳ mà vì đó là vật mang bên mình của Du Hàn Châu.
Quẻ tượng đã định sẵn, Du Hàn Châu sẽ bảo vệ cậu cho đến khi hắn chết đi. Vì thế thời điểm ngọc huyết đến bên Phức Tranh, nghĩa là cậu đã đến gần Du Hàn Châu. Du Hàn Châu không muốn Phức Tranh chết và cũng không muốn cậu đau đớn, vì thế ngọc huyết đã làm giảm bớt cơn đau của cậu.
Nhưng khi thiệp mời kèm theo mật lệnh xuất hiện, một sợi dây vận mệnh mới - tức là con đường mà Phức Tranh phải nghe theo mật lệnh quyến rũ Du Hàn Châu, đồng thời đánh cắp tình báo - chính thức bắt đầu.
Thời điểm Phức Tranh muốn xé bỏ thiệp mời để phản kháng tất cả, tất nhiên quẻ tượng sẽ tìm cách khiến cậu cúi đầu khuất phục.
Giống như khoảng thời gian trước, Phức Tranh từng tìm mọi cách để tự tử nhưng vẫn không thành vì chưa đến lúc.
Một sự thật đơn giản như vậy mà mãi đến hôm nay cậu mới nhận ra.
Phức Tranh ép quạt vào ngực, cuối cùng cũng hiểu tại sao nguyên chủ lại quyết tâm tìm chết để thoát khỏi tất cả.
Nguyên chủ lớn lên bên cạnh Quốc sư, hiểu rõ sức mạnh của thuật chiêm tinh, cũng biết rằng vận mệnh và quẻ tượng là thứ không thể thay đổi.
Và tất cả những điều đó, giờ đây đã đổ lên đầu Phức Tranh.
Phức Tranh nhắm mắt lại, lần đầu tiên trong đời cậu cảm thấy ấm ức.
Khó khăn lắm cậu mới có thể trở mình, thiếu niên vùi đầu vào chăn, khớp xương run lên vì đau đớn, dáng vẻ cậu mỏng manh sắp vỡ.
Tại sao chứ?
Cậu không muốn nghe theo quẻ tượng làm việc cho Thái tử, cậu không muốn hại Du Hàn Châu, không muốn làm con rối của vận mệnh.
Mọi thứ ở thời điểm hiện tại, Du Hàn Châu đã tìm đến cậu trước, đưa ngọc huyết bảo vệ cậu, rõ ràng sự tình đã khác xa với quẻ tượng rất nhiều, vì sao cuối cùng cậu vẫn phải lặp lại con đường cũ?
Phức Tranh lặng lẽ nằm một lúc lâu, đến khi toàn thân đau đớn đến tê liệt mới đưa tay lấy thiệp mời, cậu gấp lại và đặt dưới gối.
Sau khi làm xong, cảm giác ấm áp quen thuộc đã quay trở lại, viên huyết ngọc trước ngực lại phát huy tác dụng, xua tan cơn đau.
Phức Tranh tựa người dậy, cậu rung chuông gọi người ngoài vào chuẩn bị nước nóng.
Xuân Hỷ bước vào, thấy sắc mặt cậu trắng bệch, trông mệt mỏi như thể sẽ thiếp đi bất cứ lúc nào. Nàng giật mình, cho rằng bệnh của Thế tử lại tái phát, vội vàng muốn gọi người.
Nhưng Phức Tranh ngăn nàng lại, chỉ bảo nàng lấy keo dán kín tấm thiệp, sau đó kiên quyết yêu cầu Tĩnh An vệ lái thuyền đi.
Xong xuôi cậu tắm rửa sạch sẽ, ngủ một giấc đến tận bây giờ.
Nghe giọng nói lo lắng của Xuân Hỷ bên ngoài, Phức Tranh tỉnh dậy khỏi hồi ức, uể oải với tay sờ dưới gối, nhưng không thấy gì cả.
Thiệp mời đâu rồi?
Cậu hơi nhíu mày, ngồi dậy rung chuông, chờ Xuân Hỷ vào, hỏi: "Thiệp mời đâu?"
Xuân Hỷ ngơ ngác một lúc, lo lắng đáp: "Bẩm Thế tử, thiệp mời vừa được Tĩnh An vệ lấy đi, trình cho Du tướng rồi."
"Đưa cho huynh ấy rồi? Sau đó thì sao?" Phức Tranh hơi khó hiểu.
Trong quẻ tượng không có chuyện này.
"Sau đó..." Xuân Hỷ lúng túng, có hơi khó xử.
Không biết nội dung bên trong là gì mà Du Hàn Châu đã cho người hủy tấm thiệp ngay khi đọc.
Chính mắt Xuân Hỷ nhìn thấy, nhưng nàng không biết liệu Du Hàn Châu làm thế có gây hại gì cho Phức Tranh hay không, nên vẫn do dự.
Nghĩ mãi không ra nguyên nhân, nếu là bình thường, chắc chắn Phức Tranh sẽ vặn hỏi.
Nhưng lúc này, cậu nghĩ đến quyết định ban chiều, Phức Tranh chợt im lặng.
Cậu cúi xuống, đặt viên huyết ngọc, chiếc quạt gỗ mun đen và vật chặn giấy hình kỳ lân lên giường. Phức Tranh nhìn chúng một lúc, rồi đặt ở mép giường, khẽ nói: "Mang trả lại cho Du Hàn Châu."
"Thế tử! Tại... tại sao, không thể như vậy được!" Xuân Hỷ hoảng hốt, ánh mắt đầy kinh ngạc nhìn viên huyết ngọc và khuôn mặt trong trẻo của Phức Tranh, nhất thời không dám tin.
Bởi vì trước đó, Phức Tranh rất yêu thích ba món đồ này.
Việc trả lại chiếc quạt và chặn giấy cũng không có gì to tát, cùng lắm là Phức Tranh không thích nữa. Nhưng viên huyết ngọc này, rõ ràng là vật cậu trân trọng nhất.
Ngay cả món đồ quý giá nhất cũng không cần, cứ vậy mà trả lại, Thế tử muốn phân rõ giới hạn với Du Hàn Châu ư?
Phức Tranh không để ý đến ánh mắt muốn nói lại thôi của Xuân Hỷ, chỉ uể oải ngáp một cái như mọi khi, rồi mệt mỏi nói: "Đi đi."
"Vâng." Xuân Hỷ nhìn khuôn mặt tuấn tú trắng bệch như tuyết của cậu thiếu niên, dù nhìn thế nào cũng không nhìn ra điểm bất thường, đành mang đồ đi.
Phức Tranh không nhìn nàng, đợi đến khi nàng đi khỏi mới cúi đầu quan sát ngón tay trắng bệch của mình.
Lúc khối huyết ngọc được mang đi, bàn tay cậu không còn chút máu, thậm chí cả người gầy gò yếu ớt chẳng có tí sức lực nào.
Nhưng đây là cách duy nhất của cậu - cách duy nhất để không làm hại Du Hàn Châu.
Cậu cũng không muốn nghĩ xem liệu Du Hàn Châu có nhìn thấy mật lệnh giấu trong tấm thiệp hay không, liệu hắn có hiểu lầm cậu không.
Những dù thấy hay không, cậu cũng không muốn trở thành gánh nặng của Du Hàn Châu nữa.
Du Hàn Châu chỉ cần một mỹ nhân bầu bạn, mỹ nhân ấy có thể là bất cứ ai, không nhất thiết phải là cậu - người sẽ khiến hắn phải đánh đổi bằng mạng sống.
Nguyên chủ đã trói sợi dây vận mệnh này lên người Phức Tranh, y nghĩ rằng cậu không yêu Thái tử, cũng không yêu Du Hàn Châu, chắc chắn có thể sống hết đời này.
Nhưng điều y không lường trước được là, Phức Tranh chỉ là một con sâu lười, nếu sống mà phải hại chết Du Hàn Châu thì Phức Tranh chắc chắn sẽ từ bỏ.
Cậu không muốn làm chuyện thất đức như thế.
Cả đời này cậu cũng không thể cố gắng sống nổi.
Phức Tranh uốn cong những ngón tay mềm yếu, khẽ hừ một tiếng. Giọng điệu thiếu niên nhẹ nhàng, nhưng lại có chút ngạo mạn.
"Bảo ta quyến rũ thì ta phải quyến rũ à? Ngươi là cái thá gì?"
Bộ tưởng rằng cậu chưa từng chết qua ư, định dọa ai vậy?
...
Thời điểm Du Hàn Châu bước ra khỏi gian bếp nhỏ, các thị nữ theo sau đều ngơ ngác.
Tuy trên tay họ toàn là các món ăn được đậy kín, không thể nhìn rõ đó là gì. Song, hương thơm ngào ngạt tỏa ra khiến người ta nóng lòng muốn nếm thử.
Ai ngờ được Thừa tướng cao quý lại đích thân xuống bếp, thậm chí còn làm ra những món ăn ngon miệng như vậy?
Chúng thị nữ nín thở, mặt ai nấy đều đỏ bừng.
Người ta thường nói quân tử nên tránh xa nhà bếp, nhưng khi vị quyền thần này nghiêm túc nấu ăn, các thị nữ dù đã qua huấn luyện nghiêm ngặt cũng không khỏi lén lút dõi theo bóng lưng của người nọ.
Bên ngoài, Xuân Hỷ đã đặt xong đồ vào hộp, giao cho Tĩnh An vệ rồi cúi đầu chờ đợi.
Thời điểm Du Hàn Châu bước ra khỏi gian bếp dưới ánh trăng, nàng lập tức quỳ xuống.
"Có chuyện gì?" Du Hàn Châu dừng lại, nhìn vào hộp đồ mà Tĩnh An vệ đưa tới.
"Thưa đại nhân, đây là đồ Thế tử nhờ nô tỳ mang đến."
"Ồ? Em ấy đưa đến?" Du Hàn Châu nhướng mày, đưa tay mở chiếc hộp gỗ tử đàn bên trên.
Nào ngờ, quà còn chưa thấy đâu, lại thấy một khối huyết ngọc quá đỗi quen thuộc.
Trong khoảnh khắc, nụ cười trên mặt Du Hàn Châu lập tức biến mất.
Hắn im lặng nắm chặt khối huyết ngọc, tiếp đến chà nhẹ trong lòng bàn tay vài lần, rồi mở tiếp hai hộp bên dưới.
Quả nhiên, một hộp chứa quạt gấp, còn hộp kia là chặn giấy hình kỳ lân.
Du Hàn Châu đột nhiên nhếch môi, đôi mắt ánh lên sắc tối khó hiểu.
Hắn nhìn xuống Xuân Hỷ, chậm rãi hỏi: "Chẳng phải buổi trưa em ấy nói thích quạt gấp và chặn giấy này sao?"
Xuân Hỷ toát mồ hôi lạnh, vì sợ uy thế của người nọ mà cúi gập mình, nàng lắc đầu, nhanh chóng tìm lời giải thích: "Bẩm đại nhân, Thế tử còn nhỏ tuổi, có thể là chơi mệt rồi, lại thấy mấy món đồ này quý giá, dễ bị vỡ, nên mới gửi trả lại ngài chứ không có ý gì khác đâu ạ."
"Vậy à?" Du Hàn Châu nắm chặt huyết ngọc, hỏi tiếp: "Em ấy có mời ta đến không?"
Xuân Hỷ lắc đầu: "Thế tử trông có vẻ hơi mệt, có lẽ hôm nay ngài ấy ngủ không đủ giấc, hiện tại đang cần nghỉ ngơi."
"Ngươi cho rằng, bổn tướng sẽ tin lời ngươi nói?"
"Đến cả món đồ cứu mạng còn mang đến trả ta, mà ngươi lại nói với ta là em ấy chơi mệt rồi? Lại còn nổi tính trẻ con?"
Vẻ mặt Du Hàn Châu hoàn toàn lạnh lùng, hắn thu chiếc quạt gấp bằng gỗ mun đen vào tay, sau đó tháo chiếc quạt mới từ thắt lưng ra, ném trở lại hộp.
"Mang về thư phòng."
Dứt lời, người đàn ông lướt qua Xuân Hỷ đang quỳ bên cạnh, hắn vận khinh công, nhanh chóng tiến về hướng phòng ngủ chính.
Bóng dáng ấy, chưa bao giờ vội vã như lúc này.
...
Trong phòng ngủ chính, ánh nến lung linh.
Bây giờ Phức Tranh không còn được huyết ngọc che chở, cả người cậu lạnh ngắt, cơn đau ẩn sâu trong tim liên tục giày vò, thậm chí các khớp xương ở tay cũng nhói lên từng đợt.
Cả thế giới dường như chỉ còn lại cảm giác "đau."
Tuy nhiên, cậu cũng đã chịu đựng nhiều cơn đau từ trước, giờ cũng chỉ là trải nghiệm lại một lần mà thôi, không có gì to tát.
Phức Tranh tự thuyết phục mình.
Nhưng càng cố gắng trấn an, nước mắt lại không kiềm được mà tuôn trào, lách tách lách tách từng giọt.
Đều là do đau quá mà khóc.
Ở kiếp đầu tiên, vì tác dụng phụ của thuốc mới mà cậu thường xuyên bị như vậy, nhưng đó chỉ là nước mắt sinh lý không thể kiểm soát, cũng không có gì phải xấu hổ.
Chỉ là cả người đau đến mức không muốn cử động, cậu cứ ngồi thẫn thờ như một con búp bê, nước mắt rơi lã chã không ngừng. Phải mất một lúc lâu Phức Tranh mới cố gượng chút sức lấy khăn lau đi, rồi tiếp tục ngẩn người.
Đương nhiên cậu cũng cảm giác bây giờ đã không được như xưa. Trước kia, dù cha có nghiêm nghị đến đâu, ông ấy cũng sẽ chủ động lau nước mắt cho cậu, cũng không bao giờ vì vậy mà cảm thấy cậu yếu ớt.
Khi đối mặt với đau đớn cực độ, người ta thường sẽ phát điên, la hét inh ỏi, nhưng Phức Tranh thì chưa bao giờ như vậy.
Bác sĩ từng nói biểu hiện của cậu giống như một đứa trẻ nhỏ, càng đau đớn thì càng tỏ ra im lặng. Trẻ con không biết nói, không thể diễn đạt, còn cậu thì không muốn diễn đạt.
Bởi vì dù có nói ra, ngoài việc cho cha mẹ biết rằng mình "đau" thì cũng chẳng ích gì, không thể mô tả được một phần ngàn của nỗi đau.
Giờ đây, không có mẹ đến ôm cậu, không có cha đến gây áp lực cho bác sĩ để tiêm thuốc giảm đau, dù cho việc đó sẽ khiến tuổi thọ cậu ngắn lại.
Phức Tranh nhắm mắt, hơi thở yếu ớt.
Áo lót trên người cậu lần nữa bị mồ hôi lạnh thấm ướt, dính chặt vào người rất khó chịu, lạnh lẽo thấu xương.
Cậu không cử động, gương mặt thanh tú không có một chút biểu cảm nào, bình thản như thể đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Cậu nghĩ rằng có thể đánh lừa được Xuân Hỷ, chí ít nàng sẽ không gọi Du Hàn Châu về.
Bởi vì nếu Du Hàn Châu quay lại, để không phát điên vì đau đớn, có khả năng Phức Tranh sẽ lập tức đầu hàng rồi lao vào vòng tay của đối phương, và thế là tất cả sẽ kết thúc.
Phức Tranh khẽ hít một hơi, lặng lẽ kéo khăn lau nước mắt, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Cậu phải làm một tiểu yêu chăn bông mạnh mẽ, không có ai lau nước mắt thì đành chịu.
Nước mắt sinh lý cứ như vậy, cậu đã khóc một bể rồi, thêm một bể nữa cũng chẳng sao.
Chỉ là Phức Tranh quên mất một điều, thế giới này vốn dĩ tồn tại người luyện võ.
Đối với người luyện võ, nếu họ không muốn ngươi biết họ đã đến, thì tất nhiên ngươi không bao giờ phát hiện ra.
Phức Tranh vừa lau nước mắt lần thứ hai, lúc cậu đang mơ màng nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ đứng ở góc tường, đột nhiên một hơi thở nóng hổi lướt qua tai, kèm theo đó là giọng nói trầm ấm của người đàn ông trưởng thành, đầy thân mật và gợi cảm xuyên qua tai cậu, khiến cả người cậu choáng váng.
"Thà chịu đựng một mình cũng không muốn đến tìm ta che chở sao?"
Hơi thở mờ ám lướt qua tai, mang đến cảm giác ngứa ngáy tê dại, tấm lưng mỏng manh của thiếu niên trên giường không khỏi run rẩy, những ngón tay dài yếu ớt nắm chặt lấy chiếc chăn, trông vô cùng đáng thương.
Phức Tranh có hơi mơ hồ, đôi mắt trong veo thường ngày giờ đã phủ một tầng sương mỏng, ánh sáng trong mắt mờ ảo, thậm chí chẳng thể nhìn rõ thứ gì.
Cậu đau đến nỗi ý thức trở nên mơ hồ, nhưng lại bị hơi thở ấm áp bên cạnh dẫn dắt. Cần cổ thiếu niên mảnh mai, làn da sứ trắng ngần, đẹp như một chú thiên nga đang bị dâng hiến.
Nhưng cậu hoàn toàn không còn sức để cầu cứu, đến cả ngón tay cũng không có sức động đậy.
Nước mắt nóng hổi lại lăn dài trên má vì đau đớn, nhưng lần này cậu không cần phải tự mình dùng khăn lau đi.
Ngược lại, ngay khi giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống, nó đã rơi thẳng vào bàn tay của người kia, rồi tan biến trong lòng bàn tay nóng hổi của đối phương.
Tiếp đến, lúc giọt lệ thứ hai sắp sửa trào ra, trong tầm nhìn mờ ảo của thiếu niên, cuối cùng cũng xuất hiện một bóng hình quen thuộc.
Mái tóc buộc cao, đôi mày kiếm sắc bén, ánh mắt lạnh lùng dụ hoặc, khi cười phảng phất ẩn chứa vô vàn tình ý, nhưng lúc không cười lại toát lên vẻ nguy hiểm bức người.
Đôi mắt như vậy đang nhìn chằm chằm cậu, như một loài dã thú dõi theo con mồi, trói chặt cậu trong lưới.
Thế nhưng cậu lại không thể nhìn rõ biểu cảm của đối phương.
Người đàn ông cúi mình xuống phía trên cậu, bàn tay mạnh mẽ luồn qua mái tóc đen nhánh, giữ chặt lấy gáy Phức Tranh.
Giây tiếp theo, những giọt nước mắt không thể kìm nén lại rơi xuống, gương mặt tuấn tú của người đàn ông áp sát tới, đôi môi khô nóng khẽ hôn lên mí mắt khép hờ của Phức Tranh, rồi liếm lấy những giọt lệ nóng bỏng.
Hành động này vẫn lặp đi lặp lại.
Phức Tranh đau đớn rơi bao nhiêu nước mắt, người đàn ông cứ hôn lấy hôn để bấy nhiêu lần.
Động tác chạm khẽ vốn dĩ không có tác dụng gì, nhưng từ nụ hôn nhẹ nhàng lau đi nước mắt ban đầu, cho đến như một loài dã thú bắt đầu liếm quanh vành mắt đỏ rực của thiếu niên, cuối cùng là không chút kiêng dè mút lấy vành mắt cậu...
Phức Tranh bị liếm đến run rẩy, vai lưng không thể kiểm soát mà run lên vì sự âu yếm và hơi thở thân mật của đối phương, cơn đau thấu xương cũng dần được xoa dịu.
Không biết từ khi nào, bàn tay của người đàn ông đã vòng qua thân hình cậu, nhẹ nhàng ấn vào những khớp xương đau nhức trên cơ thể như muốn làm dịu cơn đau, người nọ gần như siết chặt cậu vào lòng.
Những động tác xoa bóp ấy rõ ràng cần phải có kinh nghiệm y học phong phú mới có thể thực hiện chính xác được. Dẫu đang ôm cậu nhưng đối phương vẫn không bị cản trở, động tác thành thạo như thể đã từng làm qua vô số lần.
Trong cơn mơ hồ, dường như Phức Tranh phát ra vài tiếng lẩm bẩm.
Người đàn ông áp sát bên cậu, chỉ nghe thiếu niên khép mắt khẽ thì thầm, gọi rõ ràng ba tiếng "Du Hàn Châu."
Chỉ là sau khi gọi xong, cậu lại giống như một con thú nhỏ bế tắc, nghẹn ngào gọi "cha" và "mẹ."
Phức Tranh không nhịn được cuộn tròn người lại, nhưng tay chân cậu đột nhiên bị giữ lấy, tay chạm vào bàn tay người đàn ông, bị buộc phải chịu đựng dòng nội lực không thuộc về mình. Người nọ tiếp tục xoa bóp các khớp xương, cậu gần như mềm nhũn trong vòng tay hắn.
Giọng nói nhẹ nhàng an ủi cứ quẩn quanh bên tai, hết lần này đến lần khác vỗ về cậu.
"Không sao rồi..."
"Tin ta..."
"Nghe lời nhé, đừng cử động, ta hứa là sẽ không đau nữa..."
"Em nghe ta..."
"Thả lỏng, ta ở đây rồi..."
"Em biết mà... dù thế nào đi nữa, Du Hàn Châu cũng không bỏ rơi em..."
Thực ra có rất nhiều câu Phức Tranh không nghe rõ vì cậu quá đau đớn, chỉ nhớ rằng cuối cùng mình được đặt xuống một chiếc giường mềm mại.
Phức Tranh không thể tự kiểm soát, cậu cảm giác lưng mình đã chạm vào tấm nệm êm ái.
Vừa mới nằm xuống, người đàn ông đã ôm lấy eo cậu, cùng cậu quấn chặt trong chăn.
Thân thể mỏng manh của thiếu niên run rẩy áp sát vào lồng ngực nóng hổi của người đàn ông, bàn tay lạnh lẽo được nắm chặt rồi đặt lên bụng hắn, đôi chân cũng được kẹp trong chân của đối phương.
Cảm giác ấm áp liên tục truyền tới, như một tấm lưới dịu dàng bao phủ cậu, tựa như cả hai thực sự say giấc bên nhau.
Cả người cậu được bao bọc trong lồng ngực ấm áp của đối phương, cơn đau và lạnh lẽo dần vơi đi, cảm giác an toàn khiến Phức Tranh thoái mái không muốn tỉnh lại.
Vô số nụ hôn dịu dàng rơi trên khóe mắt, từ từ mơn man rồi nhẹ nhàng hôn xuống má. Người đàn ông âu yếm liếm mút lúm đồng tiền của cậu, như vừa vuốt ve dỗ dành, vừa tham lam chiếm lấy.
Phức Tranh bị hôn đến nỗi run rẩy, nước mắt vô thức ứa ra, rồi lại bị Du Hàn Châu hết lần này đến lần khác hôn đi.
Đến khi cơn đau trong cơ thể hoàn toàn tan biến, cậu không còn thấy lạnh nữa, Phức Tranh mới từ từ thả lỏng.
Tựa như một cuộc tái sinh.
Chỉ là lúc này tay Phức Tranh vẫn đang nắm chặt áo của người đàn ông, cậu không hề mở mắt.
Cậu có thể cảm nhận nụ hôn thân mật vẫn còn lưu lại trên mặt mình, thậm chí sau khi đối phương thấy cậu đã bình tĩnh, hắn còn cố tình trêu chọc, ác ý hôn lên cằm cậu rất lâu.
Phức Tranh nghĩ, chắc chắn nơi đó đã lưu lại dấu ấn...
Da cậu rất trắng, đến nỗi có thể nhìn thấy những mạch máu mờ nhạt.
Vốn dĩ rất dễ để lại dấu vết, huống hồ còn bị hôn lâu như vậy.
Dường như người đàn ông cũng nhận ra sự căng thẳng của cậu, hắn ác ý hôn nhẹ lên cằm, cố ý để hơi thở gần sát môi cậu, giọng nói trầm thấp pha chút cười nhạt.
"Từ nãy đến giờ, chỉ có chỗ này là chưa hôn."
Phức Tranh bị ép phải quay đầu, cậu cố giấu đi gương mặt mình.
Nhưng người đàn ông vẫn giữ chặt cằm cậu, ngón tay cọ nhẹ nơi khóe môi, vuốt ve đến khi làn da trắng mịn của cậu dần dần ửng đỏ, rồi chậm rãi cất lời: "Bổn tướng không ngờ một người vốn ốm yếu như em lại ngoan cố đến vậy, trừ vẻ ngoài mê người này ra, lúc gặp chuyện em chỉ biết nghĩ đến cái chết."
"Sao đây? Nếu ta không tới, em thà chịu đựng đau đớn cũng không muốn đến gần ta?"
Giọng nói hắn trầm thấp, câu cuối cùng dường như mang theo chút tức giận, ngón tay thô ráp lại vân vê bờ môi Phức Tranh, chỉ cần một cái chạm nhẹ cũng khiến cậu nhíu mày đau đớn.
Phức Tranh sợ đối phương tiếp tục trêu chọc, cuối cùng cũng chậm rãi mở mắt.
Đôi mắt vốn lạnh lùng trong veo của cậu lúc này đã ngấn nước, toát lên vẻ ngây thơ lúng túng mỗi khi đối mặt với tình cảm, đẹp đến mức khiến người ta hồn siêu phách lạc.
Cậu nắm lấy vạt áo của Du Hàn Châu, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Du Hàn Châu, em đau quá."
Giọng nói yếu ớt vừa cất lên, người đàn ông vốn lạnh lùng ngay lập tức khựng lại, từ từ thả lỏng đôi tay.
Giống như cái cách hắn đã ôm ấp dịu dàng nhưng vẫn không hôn lên môi cậu.
Cuối cùng Du Hàn Châu cũng lo lắng cho bệnh tình và thương tiếc sự yếu ớt của cậu, không nỡ ép cậu nữa.
Chính vì vậy, lúc Phức Tranh ngước mắt nhìn hắn, như thể nhớ lại cơn đau cận kề cái chết và quyết định ban đầu, cậu nhẹ nhàng nhíu mày, chậm rãi nói: "Em đau lắm."
"Nhưng em không thể tìm anh."
"Du Hàn Châu, em muốn gặp cha."
Từng câu từng chữ của cậu như cố đục khoét từ tim, giọng điệu thiếu niên rất chậm, vô cùng gian nan.
Không, cậu không nên nói ra, ít nhất khi đã quyết tâm không làm hại Du Hàn Châu, cậu không nên nói những điều này với hắn.
Nói ra chỉ khiến Du Hàn Châu quyến luyến, không nỡ buông tay cậu.
Nhưng từ trước đến nay, chỉ có cha mới lau nước mắt cho cậu, sợ cậu đau; chỉ có mẹ mới ôm lấy cậu, an ủi cậu. Đã rất lâu rồi Phức Tranh không gặp bọn họ.
Sau khi trở thành một tiểu yêu chăn bông, gần như cậu không nhớ được gì, mất rất nhiều năm cậu mới nhớ ra kiếp đầu tiên, cậu phải vẽ đi vẽ lại hình ảnh cha mẹ trong tâm trí.
Phức Tranh sợ có một ngày, ngay cả hình ảnh của cha mẹ cậu cũng quên mất.
Du Hàn Châu là người cuối cùng trên đời này lo lắng cho nỗi đau của cậu.
Phức Tranh cúi mắt, chậm rãi nói: "Em muốn gặp cha mẹ."
"Anh giúp em với, Du Hàn Châu."
"Xin anh."
Du Hàn Châu là một trong những chủ mệnh của số phận, hắn có năng lực quyết định mọi thứ. Phức Tranh không thể tự vẫn, nhưng Du Hàn Châu lại có thể giết cậu.
"Em không phải người tốt."
"Anh giúp em với."
Phức Tranh kéo tay Du Hàn Châu, mở lòng bàn tay mình ra rồi bắt đầu viết chữ.
Cậu không biết cổ văn của thế giới này, hoặc có thể kiếp trước biết, nhưng bây giờ đã quên.
Nhưng cậu cần báo tin cho Du Hàn Châu.
Đó là bốn chữ mà Phức Tranh đã mất cả buổi chiều học viết mới viết được.
占星 - Chiêm tinh
战死 - Tử trận
Viết xong từng nét, cậu ngước nhìn Du Hàn Châu, ánh mắt đẹp đẽ và bình thản vô ngần.
"Làm ơn giúp em, Du Hàn Châu."
"Nếu không, sau này anh sẽ hối hận mất."
Vì một người xa lạ mà hy sinh tính mạng mình, không cần thiết!
Phức Tranh không muốn làm hại Du Hàn Châu, cũng không muốn sống mãi trong đau khổ và cô độc, chỉ có cái chết mới giúp cậu giải thoát.
Đối với một quyền thần có thể dễ dàng kiểm soát quyền sinh tử của cậu, yêu cầu này thật sự không khó.
Trong chốn quyền lực mưu lược, ngươi tranh ta đoạt, chắc chắn sẽ có người phải hy sinh, đã biết bao sinh mạng chết trong tay Du Hàn Châu. Huống hồ gì một thiếu niên yếu ớt như Phức Tranh, chỉ cần nhẹ nhàng bẻ cổ là có thể ra đi mãi mãi.
So với việc cứu thế, làm nên nghiệp lớn, thì mỹ nhân chẳng là gì cả... luôn luôn có sẵn người thay thế vừa mắt.
Du Hàn Châu tài giỏi bẩm sinh, lại nhiều năm chinh chiến sa trường, người sống sót từ chiến trường vô cùng nhạy bén với mối nguy, chưa kể còn có Quốc sư tiên đoán thiên cơ.
Phức Tranh chỉ cần viết vài chữ, nói thêm vài câu, chắc chắn hắn sẽ hiểu.
Hắn nên giết Phức Tranh.
Không có bất kỳ lý do gì phải mềm lòng, càng không có lý do gì để lưu tình, huống hồ đây còn là một mối nguy lớn.
Trong thời đại này, điều chưa biết và số mệnh luôn bị kiêng dè, đặc biệt là với những người nắm quyền mưu đồ bá nghiệp.
Du Hàn Châu nhìn chằm chằm vào Phức Tranh đã nhắm mắt. Mái tóc thiếu niên đen nhánh, rối tung buông xõa trên giường, gương mặt trắng ngần xinh đẹp, môi đỏ tự nhiên như anh đào, trông sinh động hơn nhiều so với những con thiên nga sắp cận kề cái chết.
Mỗi lời cậu nói, mỗi ánh nhìn, mỗi lần kéo tay áo hắn, thậm chí mỗi lần bẽn lẽn cúi đầu như đang làm nũng, dù là cầu xin hắn kết thúc sinh mạng mình.
Du Hàn Châu cúi người bao phủ lấy thiếu niên. Đôi tay với những khớp xương rõ nét nhẹ nhàng ôm lấy cần cổ trắng như tuyết của Phức Tranh, hắn âu yếm xoa nhẹ, rồi bất ngờ xoay ngược lại đỡ lấy gáy cậu.
Ngay sau đó, vẻ mặt người nọ lạnh lùng, hắn cung kính cúi đầu, đôi môi mỏng đầy si mê hôn lên cần cổ non nớt của thiếu niên, đúng vào chỗ mạch đập nhịp nhàng.
"Du Hàn Châu ta, chưa bao giờ làm điều khiến bản thân phải hối hận."
"Bất kể kết quả có ra sao."