"Muốn ta bóp gãy cổ em, hay trực tiếp chiếm lấy em?"
・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・
Ánh nến mờ nhạt, chập chờn không yên.
Phức Tranh bị giam chặt dưới thân người đàn ông, cần cổ yếu ớt nằm trọn trong lòng bàn tay rắn rỏi, chiếc eo mềm mại cũng bị ôm lấy, cả người cậu dính sát vào cơ thể Du Hàn Châu.
Mỗi một hành động của hắn đều mạnh mẽ và dữ dội, rõ ràng không cho phép cậu từ chối. Song, nụ hôn trên cổ lại tựa như lông hồng khẽ chạm vào trái tim Phức Tranh, cái hôn đong đầy tình cảm khiến thiếu niên thở gấp, xương quai xanh bất giác run rẩy.
Cậu bối rối nắm chặt vạt áo của Du Hàn Châu, rồi vô thức vò nát nó trong tay.
Cơ thể được ôm sát của thiếu niên trở nên cực kỳ nhạy cảm, cậu run lên liên tục, một lúc sau mới nhỏ giọng gọi đối phương: "Du Hàn Châu, em sợ."
Giọng nói yếu ớt của thiếu niên mang chút khàn khàn vì kiệt sức, từng chút một chạm vào sâu thẳm tâm trí người đàn ông.
Nụ hôn nhẹ nhàng đang dần lướt lên trên cuối cùng cũng dừng lại. Du Hàn Châu chống tay rồi hơi nâng người, rời khỏi thân thể của Phức Tranh, cũng không đè nặng cậu nữa. Thế nhưng, hắn vẫn áp sát đến mức chóp mũi hai người chạm vào nhau.
"Yếu ớt thế này sao?"
Phức Tranh xấu hổ, vội vàng đưa tay che mặt lại.
Dưới ánh nến mờ ảo, những ngón tay thon dài thẳng tắp của cậu ánh lên sắc trắng ngần tựa ngọc. Khi nhẹ nhàng áp lên gương mặt tuyệt mỹ, vẻ đẹp ấy hòa quyện khiến người ta chẳng thể phân định được đâu mới là thứ trắng hơn.
Mỗi đường nét trên cơ thể thiếu niên đều toát lên vẻ quyến rũ mê hoặc.
Chẳng mấy chốc, ngón tay ấy đã được Du Hàn Châu đặt lên môi, hắn khẽ khàng hôn xuống rồi dịu dàng lướt chạm dọc theo mu bàn tay.
"Du Hàn Châu, anh đừng xấu tính như vậy..." Phức Tranh nhỏ giọng phản đối.
"Bổn tướng tự nhận mình là người tốt bao giờ?"
Du Hàn Châu nhìn cậu khép mắt giả vờ không biết, hắn bật cười rồi nắm chặt tay cậu, nhẹ nhàng cắn vào ngón giáp út, "Không ai nói với em rằng, Thừa tướng đương triều rất xấu xa sao?"
Phức Tranh hoảng hốt muốn rụt tay lại, nhưng cổ tay đã bị hắn giữ chặt, ép xuống chiếc gối mềm.
Thiếu niên nằm ngửa, ánh mắt bối rối, vẻ mặt ngập tràn hoang mang. Mái tóc đen óng mượt xõa dài như dòng thác, tôn lên từng đường nét tinh tế trên gương mặt đẹp đến nao lòng.
Tựa như một vật tế, cậu hoàn toàn bất lực, không cách nào chống cự trước sự áp chế của người đàn ông.
Đôi mắt Du Hàn Châu âm trầm khó đoán, cúi đầu muốn hôn lên đôi môi đỏ mọng của thiếu niên.
Phức Tranh né tránh, khẽ quay đầu đi. Nụ hôn ấm áp của Du Hàn Châu chạm lên má lúm, để lại hơi thở nóng rực vấn vít trên gương mặt cậu.
Chỉ trong chốc lát, nơi da thịt chạm vào đã đỏ ửng.
Du Hàn Châu giữ chặt cằm cậu, không cho cậu trốn thoát. Ánh mắt hai người chạm nhau, khoảng cách gần đến mức cậu có thể cảm nhận hơi thở của hắn bao trùm cả không gian.
Người nọ đứng quay lưng với ánh nến, khuôn mặt tuấn tú bị bóng tối nuốt chửng một nửa, nhưng đôi mắt nhìn cậu lại sáng đến lạ thường, ánh lên vẻ bí hiểm và ham muốn không cách nào che giấu.
Phức Tranh bối rối, chẳng biết phải nói gì để thoát khỏi trò trêu đùa của Du Hàn Châu. Một lúc sau cậu đành nhỏ giọng cầu xin: "Du Hàn Châu, anh đừng như vậy."
Người nọ nở nụ cười nhàn nhạt, tay vuốt dọc cổ tay cậu, hắn cúi xuống thấp hơn, giọng nói trầm đục mang theo sự khiêu khích: "Không như vậy thì như nào? Muốn ta bóp gãy cổ em, hay trực tiếp chiếm lấy em?"
"Em còn nhớ chính miệng mình nói muốn theo ta không?"
Phức Tranh ngơ ngác chớp mắt, không dám nói gì.
Ban đầu muốn "bẻ gãy cổ", nhưng hành động vừa rồi của Du Hàn Châu... rõ ràng là lời cảnh cáo. Nếu thực sự nói ra, khả năng cao là Du Hàn Châu sẽ trực tiếp chọn phương án thứ hai rồi thực hiện ngay.
Mà phương án thứ hai khác gì tự tìm đường chết.
Phức Tranh cảm thấy oan ức, cậu lí nhí biện minh: "Lúc trước em không biết mà. Em chỉ muốn anh làm việc cho em thôi..."
Mấy âm cuối phát ra đầy ngượng ngùng, đúng là cậu đã nghĩ như vậy thật.
Khiến một quyền thần nắm trong tay gần như toàn bộ quyền lực phải khuất phục mà làm theo ý mình, trên đời này e là chỉ có mỗi Phức Tranh mới to gan đến thế.
Tuy nhiên, cậu cũng hiểu rõ quy tắc mềm mỏng đúng lúc. Có lẽ, cảm giác nguy hiểm rình rập đã khiến vẻ kiêu ngạo từng hiện hữu trong cậu hoàn toàn tan biến.
Tựa như bản năng, trời sinh cậu đã sở hữu khả năng thao túng người đàn ông trước mặt, nắm chắc điểm yếu trí mạng của hắn trong tay.
Du Hàn Châu cũng không tỏ vẻ tức giận, đầu ngón tay hắn miết nhẹ lên làn da của thiếu niên, giọng nói mang theo chút mập mờ: "Muốn sai khiến bổn tướng thì dễ thôi. Chỉ cần em đồng ý... mỗi ngày ta đều sẽ dỗ dành em vui."
Gương mặt mỏng manh của Phức Tranh nhanh chóng ửng đỏ, toát lên vẻ mê hoặc đến lạ. Thiếu niên vẫn không hề biết sự non nớt và bối rối của mình hoàn toàn lộ ra bên ngoài, cậu đẩy nhẹ vai Du Hàn Châu, nghiêm túc quay đầu đi, nói: "Em sợ... em chưa từng thử với ai cả. Anh đừng bắt nạt em."
Du Hàn Châu nhìn dáng vẻ yếu đuối của cậu, hắn nhắm mắt lại, yết hầu nhấp nhô liên tục. Một lúc sau, hắn buông tay Phức Tranh ra, ngón tay chuyển sang xoa nhẹ lên má lúm nhỏ, lạnh lùng nói: "Cứ dụ dỗ bổn tướng như vậy, lại không cho chạm vào. Chẳng phải em được ta bắt về sao? Bổn tướng đợi lâu như vậy, nếu ép buộc thì thế nào? Em có thể chạy đi đâu?"
Phức Tranh mím môi, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Du Hàn Châu, rồi cao giọng đáp lại đầy lý lẽ: "Nếu anh ép buộc em, thì anh là kẻ xấu. Em không chạy được, nhưng em sẽ không thèm để ý đến anh."
Du Hàn Châu bị lời "mắng mỏ" dịu dàng này làm ngơ ngác một lúc, sau đó nhíu mày, đe dọa: "Nếu bổn tướng không chữa bệnh cho em, em có không để ý đến bổn tướng nữa không?"
Với khả năng quyền mưu của Du Hàn Châu, khiến người khác khuất phục hắn là việc dễ như trở bàn tay.
Thế nhưng Phức Tranh nghe xong chỉ lén nhìn hắn một cái, lẩm bẩm: "Thì em muốn anh bỏ cuộc không chữa cho em mà. Nhưng ai bảo anh xót em, em khó chịu một xíu là anh nhíu mày liền. Không tin anh thử bóp chết em xem."
Du Hàn Châu nghe vậy tức đến bật cười, hắn bóp nhẹ gáy cậu, xoa nắn như đe dọa.
Nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn cậy sủng mà kiêu của Phức Tranh, cuối cùng hắn cũng không nỡ nói gì quá đáng, chỉ ôm chặt cậu vào lòng, kìm nén khát khao đang sôi trào trong ngực.
Người đàn ông vùi sâu vào cần cổ trắng như tuyết của Phức Tranh, hắn nhắm mắt lại, che giấu sự si mê không thể kiểm soát.
Sự mê đắm đó giống như thuốc phiện, hễ vướng vào là không thể dứt ra, đủ để khắc sâu trong lòng hắn qua hai kiếp.
Phức Tranh bị hơi thở nóng bỏng làm cho run rẩy, cậu cau mày, giọng nói trở nên yếu ớt vì mệt mỏi: "Du Hàn Châu, cái của anh chọc vào em rồi."
"Ngoan đi, nếu không đừng trách bổn tướng không nể tình." Du Hàn Châu vẫn không buông tay.
Chẳng lâu sau, Phức Tranh đành làm nũng cầu xin: "Nhưng chân em bị chọc đau quá."
Du Hàn Châu bị cậu quấy rầy, nghiến răng nhẫn nhịn, cuối cùng cũng buông tay ra.
Bàn tay ấm áp của người đàn ông khẽ chạm vào trán Phức Tranh, bên trên vẫn hơi lạnh, hắn nhẹ nhàng vuốt ve, gương mặt không chút biểu cảm như thể đang tức giận, khàn giọng nói: "Sao lại yếu ớt như vậy."
Phức Tranh thoải mái khi được chạm vào, nhưng khi nhìn thấy yết hầu nhấp nhô và đôi mắt nóng bỏng của người đối diện, trực giác mách bảo cậu rằng lúc này Du Hàn Châu rất dễ bị kích thích, Phức Tranh không dám nhúc nhích nữa.
Cậu chậm rãi nói: "Thể chất của em không tốt, anh như vậy... em dễ đau lắm."
Du Hàn Châu híp mắt, nói: "Bổn tướng bôi thuốc cho em nhé?"
Phức Tranh lắc đầu, thành thật đáp: "Không nghiêm trọng tới vậy."
Nhưng dù có né tránh việc phải bôi thuốc đầy tế nhị thì Du Hàn Châu cũng không định để yên cho cậu.
Ít nhất, có một số chuyện cần phải nói rõ ràng.
Chiếc chuông vàng trên đầu giường vang lên.
Du Hàn Châu đứng dậy, đắp chăn cho Phức Tranh thật kỹ, rồi dặn dò người bên ngoài chuẩn bị nước tắm.
Lúc này, Phức Tranh cũng không đau nữa, vừa định vén chăn ra đã bị giữ chặt, không thể động đậy.
Du Hàn Châu ngồi xuống cạnh giường, bộ y phục tuyết trắng vừa rồi đã bị Phức Tranh vò nhăn nhúm, nhưng vẫn không làm giảm đi vẻ anh tuấn ngút trời của hắn.
Lần đầu Phức Tranh thấy hắn ăn mặc như vậy, cậu nghĩ ngợi một chút rồi ngập ngừng hỏi: "Du Hàn Châu, anh cầm quạt gấp cho em xem được không?"
Người đàn ông nghe vậy, mỉm cười trêu chọc nhìn cậu.
Phức Tranh không khỏi kéo chăn lên che nửa khuôn mặt, ánh mắt vô tội nhìn lại, nói: "Anh thế này, trông đẹp lắm."
Ngoại hình của Du Hàn Châu vốn dĩ đã hoàn hảo, lúc mặc triều phục thì toát lên vẻ trầm ổn sắc bén, còn khi mặc trang phục nhẹ nhàng lại mang phong thái cao quý, thanh thoát tuyệt trần, đặc biệt là dáng vẻ cầm quạt gấp với gương mặt thờ ơ kia.
Các công tử khác thường thích phong độ phe phẩy quạt, riêng Du Hàn Châu chưa bao giờ mở chiếc quạt gấp ấy ra.
Hắn chỉ cầm chiếc quạt như để bày tỏ sở thích, gây ấn tượng với những người muốn lấy lòng mình, điều này làm hắn giảm đi nét phong lưu, đồng thời tăng thêm sự bí ẩn sâu sắc.
Phức Tranh thích những người đáng tin cậy và trầm ổn như vậy, vì họ thường suy tính kỹ lưỡng, cũng chín chắn hơn cậu nhiều.
"Em muốn chiếc quạt nào?"
Du Hàn Châu cũng không từ chối, đứng dậy đi đến bàn trang điểm mở tủ ra.
Phức Tranh nghiêng đầu thắc mắc, vừa định nói rằng mình không có quạt gấp, lại thấy trong tủ có hai chiếc.
Cậu nhìn kỹ, trực giác mách bảo không ổn, vội kéo chăn ôm lấy mình, đề nghị: "Lấy chiếc của anh là đẹp rồi."
Nhưng Du Hàn Châu đã cầm lấy một chiếc trong tủ, mở ra xem thì đó là nét bút của Thái tử.
Phức Tranh chỉ muốn trùm chăn kín đầu.
Trong đó toàn là thơ tình do chó Thái tử viết, gì mà "Có chàng quân tử tài ba, mày trau mặt chuốt tựa danh ngọc ngà".
Du Hàn Châu đọc hết bài thơ trên quạt, ánh mắt trầm xuống. Lúc này, bàn tay hắn khẽ lay, chiếc quạt đột nhiên gãy thành từng khúc, rơi lả tả trên sàn.
Phức Tranh lén nhìn hắn, chỉ thấy Du Hàn Châu không chút biểu cảm bước lại, tay nhẹ nâng lên, chiếc quạt gấp bằng gỗ mun đen trên bàn lập tức bay vào tay cậu.
Người đàn ông cầm quạt, ánh mắt nhìn cậu thật lâu, hắn khẽ cúi người, nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, giọng nói trầm thấp: "Thiệp mời đó, bổn tướng đã xem rồi."
Nghe vậy, Phức Tranh bất giác siết chặt chăn, liếc nhìn Du Hàn Châu một cái rồi cúi đầu.
Theo quẻ tượng, thân phận thật của Phức Tranh là một gian tế, nhưng lúc này vẫn chưa đến lúc cậu phải thú nhận...
Nếu nói bừa, liệu rằng cậu có phải chịu đau nữa không?
Phức Tranh nhíu mày, không biết phải ứng phó thế nào.
Bởi lẽ giờ đây, Du Hàn Châu không chịu giết cậu, mà cậu lại không muốn hại Du Hàn Châu, cũng không thể nghe theo số mệnh, bản thân cậu đã rơi vào vòng luẩn quẩn, chỉ có thể đến đâu hay đến đó.
Còn về cách giải quyết...
Tiểu yêu chăn bông lén lút vén một góc chăn trong lòng, sau đó nằm dài xuống.
Biểu thị cậu không có cách nào.
Phức Tranh không nói gì, chờ đợi "hình phạt" của Du Hàn Châu.
Không ngờ, hình phạt đâu không thấy, mà trên đầu lại vang lên giọng nói nghiêm nghị của đối phương: "Không cần em phải bận tâm. Cũng không cần biết ai đang đe dọa em, chỉ cần biết rằng, trước mặt ta, sẽ không ai dám động vào em."
Phức Tranh do dự một chút, hỏi: "Vậy... nếu em không làm theo, anh có ở bên cạnh em không?"
Nếu không nghe theo số mệnh, cậu sẽ đau đớn mà chết, cậu không thể sống thiếu Du Hàn Châu.
"Ừm, đương nhiên rồi." Dường như Du Hàn Châu hiểu được điều Phức Tranh đang lo lắng.
Bàn tay sau lưng gần như bóp gãy chiếc quạt gấp, nhưng ngoài mặt hắn vẫn không biểu hiện gì, chỉ làm dịu vẻ nghiêm khắc, mỉm cười nói: "Không để em khổ sở, không để em đau đớn."
Trong mắt đứa nhỏ ngốc nghếch ấy hoàn toàn không có tình yêu, dù nhạy cảm đến mấy thì tâm trí vẫn chỉ quan tâm đến việc có người ở bên cạnh, có người chăm sóc, có phải chịu đau đớn hay không.
Ngây thơ là vậy, nhưng lại khó nắm bắt hơn ai hết.
Bởi vì một khi không có được, cậu sẽ bỏ cuộc một cách lười biếng, không hề có ý tranh đấu. Chỉ khi người khác đem đến cho cậu, đặt vào tay cậu thì cậu mới biết dang tay đón nhận.
Chỉ cần Du Hàn Châu để tâm đến cậu, thì hắn sẽ không còn sự lựa chọn nào khác.
Hoặc nói đúng hơn, những cách hiệu quả có thể dùng, hắn lại không nỡ dùng với cậu.
Nhưng, vẫn có vài việc cần phải đề phòng.
Phức Tranh chưa kịp nói gì, đã bị Du Hàn Châu giữ cằm, trầm giọng uy hiếp: "Những gì viết trên thiệp mời, ta không cho phép em làm theo, cũng không cho phép em nảy sinh ý định tự bỏ cuộc, biết chưa?"
Phức Tranh nhìn vào mắt hắn, chỉ cảm thấy bên trong sâu thẳm, ẩn chứa thứ gì đó mà cậu chưa từng thấy, cậu không khỏi gật đầu: "Ừm."
Dáng vẻ cực kỳ ngoan ngoãn.
Du Hàn Châu vẫn chưa hài lòng, hắn cúi xuống nhìn cậu, nói: "Nói ta nghe, em đã hiểu chưa?"
Vẻ mặt này không quá dịu dàng, vì dịu dàng chưa chắc đã có tác dụng.
Phức Tranh chậm rãi nói theo lời hắn: "Hiểu rồi."
Lúc này, Du Hàn Châu mới mỉm cười hài lòng, nhẹ nhàng vuốt má cậu như đang vỗ về.
Phức Tranh không quen cảm giác mềm mại và tê dại này, nhưng khi Du Hàn Châu chạm vào cậu, ngoài sự tê dại còn có một cảm giác ấm áp và yên tĩnh, khiến cậu cảm thấy dễ chịu không nỡ từ chối.
Ngồi như vậy một lúc, Phức Tranh chợt nhớ ra một chuyện, cậu ngạc nhiên hỏi: "Du Hàn Châu, chẳng phải... anh thích như vậy sao, tại sao lại không để em quyến rũ anh?"
Du Hàn Châu bật cười, ung dung nhìn cậu, nói: "Mỹ nhân của ta nghe lời người ngoài mà quyến rũ ta, em nói xem, ta nên vui mừng hay nên giết chết kẻ đó đây?"
Lời này nói ra thật nhẹ nhàng, như thể giết chết Thái tử đương triều chỉ đơn giản như bàn về thời tiết.
Nhưng Phức Tranh lại nhận ra ý vị của cơn bão sắp đến, cậu nắm chặt ngón tay, thành thật nói: "Anh không nên vui mừng, là do bọn chúng ngu xuẩn."
Du Hàn Châu nghe vậy thì ngớ người, sau đó bật cười, yêu thương ôm Phức Tranh vào lòng rồi xoay một vòng.
Hắn bất ngờ nhảy vút từ trong phòng ra ngoài.
Phức Tranh sợ đến mức nắm chặt vạt áo của người đàn ông, vừa định nhắm mắt lại thì nghe thấy tiếng cười sảng khoái của Du Hàn Châu vang lên trên đỉnh đầu.
"Em xem, ánh trăng này, có giống em không? Đáng lẽ em phải là mỹ nhân của bổn tướng."
Phức Tranh ngước mắt nhìn, phát hiện Du Hàn Châu đã ôm cậu đến đỉnh thuyền.
Từ đây nhìn ra, chỉ thấy mặt sông mênh mông vô tận và một vầng trăng tròn treo trên cao.
Ánh trăng trong trẻo, dưới đó là cảnh sắc u tối, sương mù nặng nề, nhưng kỳ lạ thay lại có thể hòa vào làm một.
Phức Tranh yên lặng ngắm nhìn, khẽ nở nụ cười, nói: "Trăng sao có thể giống em?"
Du Hàn Châu không đáp.
Vì ánh trăng đã sà vào lòng ta.
Có lẽ lo Phức Tranh bị gió thổi lạnh, Du Hàn Châu lại ôm chặt cậu, nhảy xuống khỏi đỉnh thuyền.
Phức Tranh áp trán lên vai người đàn ông, nhắm mắt lại.
Khi đi qua dãy hành lang, rõ ràng cậu nghe thấy tiếng hành lễ của các tỳ nữ chờ đợi ở hai bên.
Sau đó là tiếng cửa mở rồi đóng lại.
Hơi nước ập vào mặt.
Phức Tranh tò mò mở mắt, nhìn vào phòng tắm có chút xa lạ, nói: "Đây không phải là thuyền hoa."
"Sao em biết?" Du Hàn Châu hỏi.
"Thuyền hoa được xây theo phong cách Giang Nam." Phức Tranh nhẹ nhàng đáp.
Du Hàn Châu mỉm cười, cúi xuống dỗ dành bên tai: "Thông minh thật."
"Em..." Đã lâu rồi Phức Tranh không được ai khen thông minh, hôm nay lại được Du Hàn Châu khen tận hai lần, mặt cậu đỏ lên, nhưng lại giữ im lặng không cười.
Du Hàn Châu định thở dài vì vẻ ngây ngốc của cậu, nhưng sực nhớ dường như thiếu niên rất để ý đến việc mình đã quên mất kiến thức trong quá khứ, hắn vội thu lại nét cười, ôm cậu bước vào trong.
Trên thuyền hoa cũng có bồn tắm, chỉ là bình thường Phức Tranh không thích để tỳ nữ hầu hạ lúc tắm, lại không tiện di chuyển, nên chỉ dùng thùng tắm.
Giờ nhìn bồn tắm bằng ngọc trắng phủ đầy hơi nóng, cậu có chút mong chờ nhìn qua một lần, rồi lại nhìn Du Hàn Châu.
Du Hàn Châu cúi người đặt cậu lên ghế bên cạnh bồn, kéo tấm chăn quấn quanh Phức Tranh ra.
Phức Tranh có thói quen mặc áo lót khi ngủ, vừa rồi bị cơn đau giày vò, lớp áo màu trắng bên trong đã ướt đẫm mồ hôi và dính sát vào người, rất dễ bị lạnh.
Du Hàn Châu không dám chậm trễ, không đợi cậu phản ứng, hắn đã cởi chăn ôm lấy cậu, bước vài bước đến gần bồn, nhẹ nhàng thả Phức Tranh vào nước nóng.
Chiếc áo mỏng manh khi thấm nước chẳng che được gì, hơi nóng tỏa ra, thân hình mảnh mai đẹp đẽ của thiếu niên hiện lên mờ ảo.
Ánh mắt người đàn ông phía sau từ lo lắng ban đầu rồi dần trở nên sâu thẳm, nhưng hắn chỉ dịu dàng đỡ vai và lưng thiếu niên, phòng khi cậu bị trượt.
Phức Tranh dò dẫm ngồi xuống bậc ngọc, xác định mình không bị nước dìm ngập, mới thoải mái quay đầu nhìn Du Hàn Châu, nói: "Ngồi xuống rồi."
Trong hơi nước mịt mù, mái tóc đen của thiếu niên ngâm trong nước, vừa quay đầu đã định gom tóc lại trước ngực, làm cho xương bướm trên vai cậu hoàn toàn không thể che giấu.
Du Hàn Châu nheo mắt nhìn kỹ, thấy Phức Tranh không hề hay biết, cậu đưa tay vuốt tóc, những ngón tay trắng mịn xuyên qua mái tóc đen như mực, nhưng tóc bị rối lại không cách nào gỡ ra, một lúc lâu vẫn không thu lại được. Hắn không khỏi nhướng mày, kìm chế dục vọng đang dâng trào, đưa tay giúp cậu.
Bàn tay của người đàn ông với các khớp xương rõ ràng, lớn hơn Phức Tranh nhiều, dễ dàng thu hết mái tóc mềm mại của cậu vào lòng bàn tay, rồi đặt về phía trước.
Phức Tranh chạm vào mái tóc đặt trên vai, quay đầu mỉm cười với Du Hàn Châu.
Đôi mắt sắc sảo, đầy vẻ sống động và quyến rũ.
Du Hàn Châu gần như bị mê hoặc, hắn quỳ một chân bên bồn, không màng đến vạt áo bị ướt, cúi người ôm thiếu niên vào lòng.
Ngay sau đó, áo trong của Phức Tranh bị kéo lỏng, bung ra hai bên.
Lúc đầu Phức Tranh vẫn không nhận ra, đến khi áo trong tuột xuống để lộ nửa vai, cậu mới ngơ ngác trợn tròn mắt, đưa tay giữ lấy cổ áo, quay lại nhìn Du Hàn Châu.
Phức Tranh không ngồi xuống bậc thấp, từ bụng trở lên vẫn được che bởi áo trong, khi quay đầu lại trông như đang được Du Hàn Châu quỳ một chân ôm vào lòng.
Người đàn ông cúi mắt nhìn vào mắt cậu, khẽ hỏi: "Sao vậy? Chưa từng được ai hầu hạ khi tắm à?"
Không hiểu sao, Phức Tranh nghe thấy lời này lại run lên, lí nhí đáp: "Em... không thích tỳ nữ giúp."
Cậu tự mình tắm, cũng không cho Xuân Hỷ giúp, càng không muốn người khác nhìn.
Ngón tay ấm áp của Du Hàn Châu vẫn đặt trên vai thiếu niên, nhìn dáng vẻ sợ hãi của cậu, hắn không khỏi buông tay, dỗ dành: "Ta hầu hạ em không được sao?"
Phức Tranh khẽ lắc đầu, khóe mắt đỏ hoe.
Du Hàn Châu xoa cằm cậu, cúi đầu hôn lên trán thiếu niên, thấy hàng mi cậu run rẩy, như thể đang sợ hãi, hắn bất giác cong môi cười: "Nhát gan. Lúc chỉ tay ra lệnh thì mạnh miệng lắm..."
Phức Tranh yếu ớt nhìn người đàn ông.
Du Hàn Châu không nỡ nói thêm, chỉ đưa tay lấy một ít dầu gội đầu bên cạnh, nói: "Chịu khó chút, em ngồi xuống dưới đi, gội đầu xong hẵng đi, được không?"
"Ừm." Phức Tranh đáp một tiếng, cậu được Du Hàn Châu đỡ ngồi xuống bậc ngọc thấp hơn, cả thân trên hoàn toàn ngâm trong nước nóng.
Sau đó, bàn tay to lớn từ phía sau vươn tới, nâng mái tóc dài của cậu gom gọn trong lòng bàn tay, từ từ vuốt ve, chờ cho tóc ướt hoàn toàn mới thả tay. Tiếp đến hắn dùng một cái muôi nhỏ múc nước cẩn thận làm ướt da đầu cậu, cuối cùng mới lấy dầu gội đầu, từng chút từng chút xoa vào mái tóc dài của thiếu niên.
Thực ra động tác của Du Hàn Châu cũng không mấy thuần thục, nhưng mỗi khi gội nước để làm sạch tóc, hắn lại có thể kịp thời giơ tay chắn nước, tránh để ướt tai và mặt của thiếu niên.
Trước đây Phức Tranh đều tự mình vụng về kỳ cọ, vì cậu không quen với tóc dài nên không biết cách chăm sóc, thường làm bản thân khó chịu, cũng không muốn Xuân Hỷ giúp tắm.
Đây là lần gội đầu thoải mái nhất kể từ khi cậu xuyên không đến nay.
Gội xong, tỳ nữ cũng mang quần áo đến.
Lúc này, Du Hàn Châu mới nâng khuôn mặt cậu lên, chậm rãi nhìn kỹ.
Thấy Phức Tranh tràn đầy sức sống, không còn dáng vẻ mệt mỏi hay vì kiệt sức mà ngủ thiếp đi, mới dặn dò: "Bổn tướng ở ngay bên ngoài, có việc gì thì gọi ta."
"Ừm, áo choàng của em... cái áo dày ấy, anh mang tới chưa?" Phức Tranh hỏi.
Thế giới này không có mũ tắm chuyên dụng để bọc tóc. Trước kia, khi vừa đến đây, mỗi lần tắm xong, Phức Tranh thường để tóc ướt, mặc áo trong mỏng manh, ngồi lại trên giường rồi từ từ dùng khăn vắt khô tóc dài.
Thường thì tóc chưa khô mà quần áo ở lưng đã ướt đẫm lạnh buốt.
Thân thể cậu vốn ốm yếu, lại dễ nhiễm lạnh, cũng từng vì vậy mà bị cảm lạnh một lần.
Sau này, sau khi Du Hàn Châu cứu cậu, không rõ vì sao hắn lại biết chuyện này, còn cố ý đặt may một chiếc áo choàng tắm dày cho cậu. Từ đó về sau, dù tóc còn nhỏ nước, Phức Tranh cũng không bị nhiễm lạnh nữa.
Cậu rất thích bộ đồ mềm mại ấm áp ấy.
Dứt lời, Du Hàn Châu đứng dậy, lấy một chồng quần áo và mấy chiếc khăn từ trên giường gần đó, đặt lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh bồn tắm, nói: "Ở đây."
"Ừm." Phức Tranh thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên thì thấy Du Hàn Châu vẫn đang nhìn mình chằm chằm, cậu vội xoay người đi, không dám nhìn đối phương.
Lúc này, cậu cũng nhận ra phản ứng của mình ảnh hưởng tới Du Hàn Châu như thế nào, chỉ một nụ cười nhẹ nhàng cũng suýt bị hắn bắt nạt.
Không lâu sau, một hộp cao thơm mới tinh nhẹ nhàng đặt xuống bên cạnh, sau đó là tiếng bước chân dần xa.
Đợi đến khi rèm châu phía xa hoàn toàn ngừng lay động, Phức Tranh vẫn cảm nhận được gương mặt mình nóng ran.
Cậu cúi đầu, lặng lẽ cởi lớp áo trong rồi ngâm mình trong nước. Thầm nghĩ, ngay cả cha mẹ cũng chưa từng đối xử với cậu như món đồ dễ vỡ thế này.
Bởi vì họ đã lớn tuổi, ngay cả khi cậu còn nhỏ, họ cũng lực bất tòng tâm. Người chăm sóc cậu thường là bảo mẫu, mà cách ba tháng lại thay người mới một lần, thỉnh thoảng cũng có lúc làm không tốt.
Quả thực không giống nhau.
Giá mà Du Hàn Châu chỉ xem cậu như tổ tông mà không nghĩ đến việc làm chuyện gì khác với cậu thì tốt biết bao.
Phức Tranh suy tư, cậu lười biếng vươn mình trong làn nước, rồi mở hộp cao thơm ra ngửi thử.
Hình như không có mùi gì đặc biệt?
Phức Tranh nghi hoặc, đưa cánh tay lên ngửi, lúc này mới nhận ra... quả thật không có mùi.
Bởi vì trên người cậu có hương thơm, dù bình thường không để ý thì cũng không ngửi thấy, nhưng Xuân Hỷ đã nhiều lần ám chỉ là rất thơm, còn hỏi cậu trước đây dùng loại cao gì, muốn cậu giới thiệu.
Nhưng trong ký ức, cơ thể này của cậu chưa từng dùng những thứ đó.
Du Hàn Châu tặng cậu hộp cao không màu không mùi là vì lý do gì? Đơn giản là không thích dùng hương liệu? Hay là thích mùi hương trên người Phức Tranh, không muốn lẫn lộn mùi khác?
Phức Tranh nhíu mày, trực giác mách bảo Du Hàn Châu không phải là người sẽ để ý nhiều đến vậy, chắc chỉ đơn thuần không thích hương liệu mà thôi.
Phức Tranh hờ hững bôi cao lên tay, rồi vô thức dùng đầu ngón tay vẽ một ký hiệu phức tạp trên mặt nước.
Ký hiệu tan biến, hình ảnh quẻ tượng quen thuộc lại hiện lên trong đầu cậu.
Khác biệt là, "Phức Tranh" vốn được đưa đến bên cạnh Du Hàn Châu nhờ mưu kế của Thái tử, giờ đã trở thành "Phức Tranh" bị Du Hàn Châu cưỡng ép mang đi.
Đây là vì việc Du Hàn Châu làm hôm nay sao? Điều này khiến quẻ tượng thay đổi?
Phức Tranh đang nghĩ ngợi, quẻ tượng trước mắt lại từ từ biến đổi, một lần nữa hiện ra dòng chữ đó.
Dụ dỗ Du Hàn Châu.
Phức Tranh im lặng một lát, tâm trạng dần bình tĩnh, cậu thì thầm: "Ngươi không thấy là Du Hàn Châu đang dụ dỗ ta sao?"
Quẻ tượng không phản ứng.
Một lát sau, nó lại hiện lên hình ảnh Phức Tranh bị bệnh tật giày vò đến mức sống không bằng chết.
Phức Tranh lập tức không vui, khuôn mặt lạnh lùng xua tan đi hình ảnh quẻ tượng, cánh tay hạ xuống vỗ mạnh làm nước bắn tung tóe.
Cậu không để ý, chỉ tập trung kỳ cọ cơ thể.
Giờ bên cạnh không còn huyết ngọc, không còn quạt gấp, việc sống sót hoàn toàn dựa vào Du Hàn Châu, cậu đã mất đi quyền tự chủ.
Chỉ khác ở chỗ, bây giờ Du Hàn Châu cũng không nỡ để cậu chết.
Cho nên dù cậu có nằm dài thành heo lười, Du Hàn Châu cũng có thể cứu cậu sống lại.
Quẻ tượng ghê gớm đến mấy thì có thể làm gì được cậu?
Khi không phải đối mặt với cha mẹ hay Du Hàn Châu, bản chất của Phức Tranh vốn luôn kiêu ngạo.
Quẻ tượng muốn cậu đi dụ dỗ?
Phức Tranh lười biếng nghĩ thầm: Ngươi tin không, ta chỉ cần nằm trên giường duỗi tay đòi ôm, Du Hàn Châu cũng có thể làm ta cạn sức cả một đêm.
Bộ tưởng dụ dỗ là không nguy hiểm à?
Hừ, nói như đúng rồi!