"Du Hàn Châu, có phải em rất tệ không?"
・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・
Hồi nhỏ ở kiếp trước, Phức Tranh từng được cha mẹ dẫn đến nhà một người chú để chúc Tết.
Chú ấy trẻ hơn cha Phức Tranh, tầm khoảng bốn mươi tuổi, chú có một cậu con trai sáu tuổi. Cậu bé này lớn hơn Phức Tranh mười tháng, được cả nhà yêu thương như báu vật.
Phức Tranh mắc chứng tự kỷ, từ nhỏ đã không thích nói chuyện. Khi mẹ dắt cậu vào cửa để chúc Tết, cậu bé kia đang hờn dỗi, ngồi trên bụng cha mình giả vờ cưỡi ngựa. Dù mọi người dỗ dành thế nào cũng không chịu xuống, khiến chú ấy phải lúng túng cười với khách.
Sau đó, chú đưa tay xách cậu con trai đặt lên vai mình, để cậu bé ngồi vững trên vai, ôm lấy đầu ông, rồi bước đến bắt tay với cha Phức Tranh.
Cậu bé kia lập tức vui vẻ cười ha ha, đung đưa chân, quay sang cha Phức Tranh đòi bế.
Dường như cha của Phức Tranh cũng rất thích đứa nhỏ đó. Sau khi ngồi xuống, ông nhanh chóng đưa tay ôm cậu bé vào lòng, đặt lên đùi mình hỏi han.
Không ngờ cậu bé kia lại rất nghịch ngợm, thấy cha Phức Tranh hiền hòa, liền bò lên bụng ông ngồi, đưa tay ôm lấy cổ ông, còn hồn nhiên nói "chú gầy hơn cha", khiến mọi người không khỏi bật cười.
Chẳng bao lâu, mọi người lại quay sang Phức Tranh, nhẹ nhàng dỗ dành cậu, hỏi cậu có muốn ăn món gì không, hoặc có muốn chơi cùng anh trai không.
Có lẽ vì bệnh tình của cậu, họ không dám tùy tiện bế cậu lên.
Phức Tranh được chẩn đoán mắc chứng tự kỷ từ năm ba tuổi, cậu không bao giờ giao tiếp với người khác, nhưng đầu óc lại thông minh lạ thường. Ngoài việc nghe cha giảng bài và nghe mẹ đọc thơ, hầu như cậu không quan tâm đến điều gì khác. Cậu chỉ ngồi trên tấm thảm len dày lặp đi lặp lại việc tính các công thức mới học, hoặc cúi đầu xây những mô hình bằng gỗ mà không biết chán, hoàn toàn không phản ứng với thế giới xung quanh.
Đó là lần đầu tiên cậu nhận ra sự khác biệt lớn giữa cách mình và các bạn đồng trang lứa tương tác với người lớn. Cũng là lần đầu tiên cậu thấy cha mình lộ ra biểu cảm yêu thương, dù chỉ là phép lịch sự khi làm khách tại nhà người khác.
Phức Tranh nhìn đĩa bánh ngọt và trái cây đặt trước mặt mình, cậu nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, rồi vẫn chọn chiếc đĩa nhỏ đựng bánh ngàn lớp vị xoài.
Cậu giống như bao đứa trẻ mắc chứng tự kỷ khác, hành vi cứng nhắc, chỉ ăn những món quen thuộc, chỉ làm những việc quen thuộc mỗi ngày, trông rất lập dị.
Mọi người miễn cưỡng mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu cậu, rồi tiếp tục dịu dàng nói chuyện với cậu. Ngay cả đứa bé nghịch ngợm kia cũng nhận ra điều gì đó, nó không cười đùa nữa, chỉ ngồi trong lòng cha cậu, tò mò nhìn cậu.
Lúc đó Phức Tranh không biết cách suy đoán tâm tư người khác, nhưng cậu đã có thể cảm nhận được một số thay đổi rõ rệt trong bầu không khí. Ví như đứa trẻ hoạt bát kia không dám nghịch ngợm nữa, những người lớn đang cười rạng rỡ cũng trở nên thận trọng hơn.
Tất cả là vì cậu.
Vì cậu khác biệt với những đứa trẻ khác.
Hành vi của trẻ thơ đôi khi rất khó lý giải. Dù sau này trưởng thành, Phức Tranh vẫn không hiểu vì sao lúc nhỏ lại cảm thấy buồn, cũng không biết tại sao những hành động của đứa trẻ đồng trang lứa kia lại được cậu nhớ rõ đến thế.
"Mặc kệ, con muốn ngồi lên bụng cha! Cưỡi ngựa!"
"Chú gầy hơn cha, con muốn ngồi đây!"
"Sao em trai không nói chuyện?"
"Em trai đẹp quá, nhưng không biết cười, chẳng thèm để ý người khác. Em trai không vui phải không?"
Sau đó là tiếng người lớn quở trách: "Không được nói linh tinh, em trai chỉ trầm tĩnh thôi, đâu giống con cứ như quả bóng, gặp người lớn là đòi cưỡi ngựa. Hư quá!"
...
Thật ra có rất nhiều chuyện hồi nhỏ Phức Tranh đã không còn nhớ rõ. Có khi cố gắng nhớ lại, cũng khó mà hình dung được.
Nhưng việc này dường như rất đặc biệt. Phức Tranh vốn chẳng có chút ký ức nào, thế mà vừa được Du Hàn Châu ôm ngồi lên bụng, mọi chuyện của ngày hôm ấy bỗng ùa về trong tâm trí cậu.
Rèm lụa buông thấp, hương thơm dìu dịu, ngoài cửa sổ nắng thu chiếu vào, làm căn phòng cũng sáng bừng, tiết trời dễ chịu khiến người ta thư thái.
Phức Tranh được đặt ngồi lên hông người đàn ông, cả người mềm oặt, bị tay hắn giữ chặt ngang eo.
Dường như Du Hàn Châu sợ cậu ngã, bàn tay to lớn dán sát vào lưng thiếu niên, rồi đỡ cậu áp vào lòng mình.
Phức Tranh được ôm vào ngực người đàn ông, nhưng tay vẫn giữ dáng vẻ xấu hổ, giấu ra sau lưng.
Thế là, trán cậu thiếu niên trắng trẻo chạm lên bờ vai rắn chắc của hắn.
Thấy vậy, Du Hàn Châu vội đỡ cậu ngồi thẳng dậy, tay nhẹ nhàng xoa trán cậu, lo lắng hỏi: "Có đau không? Choáng không?"
Trán Phức Tranh được xoa nhẹ, nghe vậy thì mơ màng chớp chớp mắt, vô thức mím môi cười khẽ.
Nụ cười ấy quá đỗi ngây thơ và đáng thương, rõ ràng ngay cả bản thân cậu cũng không nhận ra mình có đau hay không.
Du Hàn Châu nhíu mày thật chặt, đưa tay nâng má thiếu niên lên rồi vuốt ve an ủi, sau đó dường như vẫn thấy chưa đủ, hắn cúi đầu, khẽ hôn lên vầng trán hơi đỏ của cậu, dịu dàng dỗ dành: "Ngoan, không đau, đều tại ta không bảo vệ tốt cho em..."
Phức Tranh bị hôn mấy cái liền, còn bị xoa trán đến mức nóng ran, lúc này cậu mới dần hoàn hồn.
Cậu ngơ ngác nhìn Du Hàn Châu, nghĩ ngợi một chút, rồi nhỏ giọng nói: "Em không sao, cũng không đau, lúc nãy chỉ là đang suy nghĩ thôi."
"Nghĩ gì vậy?" Ánh mắt Du Hàn Châu thoáng lóe lên.
Rõ ràng khi nãy người trong lòng bị trêu đến đỏ mặt, còn xấu hổ giấu hai tay ra sau, thế mà giờ lại thất thần, trông ngẩn ngơ như mất hồn.
Du Hàn Châu không thể chịu được dáng vẻ hoang mang mờ mịt như vậy của Phức Tranh.
Tựa như lần đầu gặp cậu, thiếu niên tự biết mình không nơi nương tựa, cũng chẳng có chốn nào để về, từng cử chỉ nụ cười đều mong manh và yếu đuối.
Một Phức Tranh như thế luôn mang đến cảm giác mơ hồ không thể nắm bắt, nhẹ bẫng như hư vô.
Ánh mắt Du Hàn Châu trở nên u tối, chỉ có thể ôm chặt lấy cậu, ghé sát khẽ dỗ dành nói chuyện.
"Em nghĩ gì mà đến nỗi thất thần thế? Nói cho ta nghe, biết đâu lòng sẽ nhẹ nhõm hơn đôi chút."
Phức Tranh bị ôm chặt, cậu vô thức đặt tay lên ngực Du Hàn Châu, thành thật đáp: "Nghĩ về chuyện hồi nhỏ."
"Có lần đến nhà họ hàng, mấy đứa trẻ khác đều rất hiếu động, là kiểu tính cách dễ được người ta yêu thích. Nhưng hồi nhỏ em ít nói, lại ngơ ngác không để ý ai, nên không được thương."
Phức Tranh hơi ngượng ngùng gãi gãi gò má trắng nõn của mình, lí nhí nói: "Em bị bệnh, cha mẹ và mọi người phải để ý đến cảm xúc của em, đối xử với em thật cẩn thận. Nhưng em biết, những đứa trẻ bình thường mới dễ được yêu quý, mới đem lại niềm vui và an ủi cho người lớn."
"Em như vậy, chỉ là gánh nặng, là nỗi lo của họ thôi."
"Cha nói rằng em thông minh, có thể ở một số khía cạnh em là niềm tự hào của ông, chẳng hạn như học thuật. Nhưng với tư cách là một đứa con, em đã khiến ông thất vọng."
"Em có thể nhận ra, họ rất muốn em cũng khỏe mạnh và hoạt bát như những đứa trẻ khác."
Phức Tranh chậm rãi nói xong, cậu cúi đầu xuống, nhẹ nhàng chạm vào cơ bụng của Du Hàn Châu qua lớp quần áo.
"Hồi nhỏ em từng thấy những đứa trẻ khác được ngồi trên bụng hoặc vai của người lớn. Khi đó em đang ốm, không hiểu gì cả. Sau này lớn lên hiểu ra, em mới thấy hơi ghen tị."
Kỳ thực, nghĩ lại thì chuyện này cũng không phải điều gì bí mật. Phức Tranh nhớ ra thì thuận miệng kể lại, cậu cũng chẳng mong nhận lại được gì từ việc kể.
Ai cũng có những điều khó quên trong lòng, cậu càng không biết rằng bản thân đã từng nhắc đến chuyện này trong mơ. Vì vậy, cậu vẫn mơ hồ cảm thấy rằng điều đó không liên quan nhiều đến mình khi trưởng thành.
Nhưng đêm qua Du Hàn Châu đã nghe được những lời cậu nói trong giấc mộng.
Chỉ qua vài câu ngắn ngủi, hắn đã phần nào xâu chuỗi lại và hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Phức Tranh nói xong thì ngẩng lên nhìn Du Hàn Châu, nhưng thứ cậu nhìn thấy trước mắt lại là lồng ngực gần gũi của hắn.
Du Hàn Châu lặng lẽ ôm cậu vào lòng, như muốn bao bọc cậu hoàn toàn, bảo vệ cậu khỏi mọi tổn thương dù là nhỏ nhất.
Ban đầu Phức Tranh không cảm thấy gì, nhưng được an ủi bằng cái ôm ấy, khóe môi và đôi mày cậu chậm rãi rủ xuống, lộ ra vẻ trẻ con và tủi thân chưa từng có, rồi lặng lẽ vùi mặt vào lồng ngực ấm áp của người đàn ông.
Giống như một đứa trẻ bị ngã, nếu không ai đến dỗ dành, có lẽ nó sẽ tự vỗ bụi đứng dậy. Nhưng một khi có người vỗ về quan tâm, nước mắt nó sẽ không thể kìm được mà tuôn dài.
Cậu nhỏ giọng làm nũng với Du Hàn Châu: "Em không nghĩ rằng mình tệ đến vậy, em rất ngoan mà."
"Nhưng em lại không giống người khác."
Dường như từ khi được chẩn đoán mắc chứng tự kỷ, cậu đã trở thành một kẻ lập dị.
"Cha không nói rằng em tệ, nhưng nếu em giống như những đứa trẻ khác, có lẽ ông sẽ rất vui."
Đặc biệt là khi cha đặt nhiều kỳ vọng vào cậu, mong mỏi cậu thành đạt.
Nếu không vì căn bệnh và bản tính không thích tiếp xúc với thế giới bên ngoài, thành tựu của cậu trong kiếp trước chắc chắn sẽ vượt xa những gì cha từng mong đợi, và mẹ cậu cũng không đến mức khóc thầm nhiều đêm như vậy.
"Thời điểm cha mẹ rời xa, bệnh của em đột nhiên khỏi."
Sự chia cắt giữa người sống và người đã khuất là điều mà trước đây Phức Tranh chưa từng nghĩ đến.
Và từ đó, chứng tự kỷ của cậu tự khỏi một cách kỳ diệu, nhưng sức khỏe thể chất lại suy giảm nhanh chóng. Dù chỉ trong một năm ngắn ngủi cậu đã vượt qua thành tựu mà cha hằng mong muốn, khiến cả thế giới kinh ngạc, nhưng khi đối mặt với cái chết, cậu vẫn không thể thay đổi số phận.
Những người thân bên cạnh cậu đều biết rõ điều này, chuyện cậu đột nhiên khỏe mạnh trở lại, bước ra khỏi thế giới của riêng mình, chỉ là để hoàn thành tâm nguyện của cha.
Nhưng không ai dám ngăn cản cậu, dường như sợ rằng một khi ngọn lửa ấy tắt thì sẽ không cách nào thắp lên được nữa.
Có những căn bệnh chỉ có thể đặt hy vọng vào phép màu.
Nhưng phép màu của Phức Tranh đã đến quá muộn.
"Du Hàn Châu, có phải em rất tệ không?"
Phức Tranh vốn dĩ là người luôn tự hào về mình, từ cử chỉ đến lời nói đều toát lên vẻ kiêu hãnh.
Du Hàn Châu chưa bao giờ nghĩ rằng cậu sẽ hỏi một câu như vậy.
Người đàn ông nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, hắn im lặng một lúc lâu mới nói: "Bệnh tật có phải lỗi của một người không?"
"Là con người, ai cũng có điều không làm được và không muốn làm. Em không muốn cười thì có thể không cười, không muốn hoạt bát thì có thể trầm lặng. Chẳng có gì là đúng hay sai cả."
Du Hàn Châu ghé sát tai cậu hỏi: "Em nghĩ ta thích kiểu người ồn ào náo nhiệt như mấy lão già đó sao?"
"Cha mẹ sinh con trời sinh tính. Thói xấu thì cần sửa, nhưng tính cách, ai dám nói là sai đây?"
"Bổn tướng không muốn bình luận nhiều về lệnh tôn*, chỉ nói riêng về mẫu thân mình, điều duy nhất bà mong mỏi lúc sinh thời chính là bổn tướng có thể sống sót trong thời loạn thế. Phụ mẫu trên đời, phần lớn cũng chỉ mong mỏi như vậy."
*Cách nói kính trọng chỉ cha của người khác.
"Còn em, ở bên bổn tướng, được yên ổn vui vẻ, mỗi ngày tự do tự tại theo ý mình, được khoác áo gấm lụa là, cũng không phải chịu bất cứ tủi thân ấm ức nào, đó chính là điều tốt đẹp nhất mà ta đã cầu được bằng tất cả lòng thành. Như vậy, em có thấy dễ chịu hơn không?"
Phức Tranh nghe những lời này, cậu nằm trong lòng người đàn ông, ngập ngừng ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Chỉ thấy Du Hàn Châu mỉm cười, ánh mắt đầy dịu dàng. Khi đối diện ánh mắt của cậu, hắn cúi xuống đặt lên hàng mi ấy một nụ hôn nhẹ nhàng ấm áp.
Nụ hôn mang theo hơi ấm và sự nâng niu.
Đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông tràn ngập sự say mê và cưng chiều.
Phức Tranh nắm chặt vạt áo hắn, lúc này mới mơ màng nhận ra...
Phép màu đến muộn ở kiếp trước, ở kiếp này, Du Hàn Châu đã mang đến cho cậu rồi.
Không còn sự ràng buộc của bệnh tật, không còn trách nhiệm máu mủ mà phải chăm lo cho cậu, cũng không còn những kỳ vọng buộc cậu phải trở thành một người như thế nào. Thậm chí nếu Du Hàn Châu không muốn, ngay từ đầu hắn hoàn toàn có thể không quan tâm đến cậu.
Nhưng Du Hàn Châu chỉ muốn duy nhất mình cậu.
"Trưởng bối luôn thích những đứa trẻ ngoan ngoãn dễ thương, nhưng bổn tướng không phải trưởng bối của em. Những đứa trẻ như vậy thì có liên quan gì đến bổn tướng? Trẻ nhà người khác có tốt đến đâu cũng chỉ là của người khác, không phải do mình chăm sóc, vậy thì đâu có ý nghĩa gì. Sao phải mơ tưởng xa vời?"
Ánh mắt của Du Hàn Châu sắc bén, thậm chí còn lóe lên vẻ kiêu ngạo.
Người đàn ông đưa tay xoa nhẹ cằm Phức Tranh, đặt trán mình lên trán cậu, dịu dàng dỗ dành: "Chúng ta không cần để tâm đến sở thích của người khác. Lệnh tôn và lệnh đường* đều đã khuất, có nghĩ đến cũng vô ích, biết đâu điều em nghĩ lại là sai?"
*Cách nói kính trọng để chỉ mẹ của người khác.
"Kể cả điều đó là đúng, thì cũng không phải chuyện em nhất định phải làm. Giờ đây, em nằm trong lòng bổn tướng, được ta nâng niu chăm sóc, em chỉ cần để ý đến ta, nghĩ đến ta, và tìm kiếm sự yêu thương từ ta mà thôi."
Phức Tranh còn chưa kịp hiểu hết thì đã bị Du Hàn Châu bế lên như một đứa trẻ, hắn đứng dậy đi vòng quanh trong phòng.
Du Hàn Châu dễ dàng ôm lấy cậu, vừa đi vừa cười, nhẹ nhàng hỏi: "Có phải là ngồi trên bụng như thế này không? Hay muốn ta nằm xuống cho em ngồi thử?"
Cơ thể Phức Tranh mỏng manh, được ôm gọn trong tay mà chẳng hề thấy bất thường.
Cậu ngượng ngùng đỏ mặt, chỉ tay về phía chiếc ghế: "Ngồi trên ghế đi..."
"Được." Du Hàn Châu ôm lấy cậu, ngồi xuống ghế quý phi, cười hỏi: "Như thế này?"
"Ừm." Phức Tranh nhắm mắt, gục vào vai người đàn ông, thậm chí còn nhích lên một chút.
Du Hàn Châu cẩn thận đỡ lấy cậu, thấp giọng nói thêm: "Nếu em muốn ngồi lên vai, với cơ thể nhỏ nhắn thế này, bổn tướng cũng có thể làm được. Lúc nào muốn thử thì cứ nói."
"Em sẽ nghĩ thêm." Phức Tranh bỗng cảm thấy xấu hổ, vội vã cúi đầu giấu mặt.
Thực ra cậu cũng không ý thức được mình đang muốn gì, giống như một đứa trẻ không được kẹo nhưng lại bối rối không biết vì sao. Nhưng mong muốn của trẻ con thường rất đơn giản, chỉ khác ở chỗ có ai phát hiện ra và thỏa mãn chúng hay không.
Mà lúc này, rõ ràng Du Hàn Châu đã phát hiện được, thậm chí là trước cả khi Phức Tranh nhận thức điều đó.
"Con người không thể mãi sống trong kỳ vọng của người khác."
Du Hàn Châu vỗ nhẹ lưng cậu, từ tốn nói: "Họ muốn em trở thành một người hoạt bát, có lẽ vì họ muốn tốt cho em. Nhưng ta thì không, ta chỉ thích em thôi."
"Trong mắt ta, em chính là điều tốt đẹp nhất."