MỸ NHÂN ỐM YẾU THÍCH GIẢ NAI CHỈ MUỐN LÀM SÂU LƯỜI

"Sao, mới đó mà đã tính chuyện dài lâu với ta rồi à?"

・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・

Du Hàn Châu từng vượt muôn ngàn sông núi, đích thân trải nghiệm nỗi khổ nhân sinh, thậm chí là lang bạt khắp nơi hành y cứu thế, nếm qua đủ loại thảo dược, gặp không biết bao nhiêu căn bệnh nan y kỳ lạ.

Vì vậy, những lời như "không thích nói chuyện", "lúc nhỏ ngơ ngác", "mỗi ngày chỉ làm một việc lặp đi lặp lại" của Phức Tranh, dẫu cho cậu cố ý tránh né hay tường thuật một cách nhẹ nhàng, Du Hàn Châu cũng không xem đó là loại tính cách hướng nội hay khác với số đông.

Một thiếu niên tính tình rụt rè, có lẽ sẽ gặp đôi chút khó khăn và phiền phức trong giao tiếp, nhưng tuyệt đối không đến nỗi khiến cậu nghi ngờ sự tồn tại của bản thân là một sai lầm hay thậm chí là một gánh nặng không đáng có.

Cái gọi là "ít nói" và "không hoạt bát" của Phức Tranh rõ ràng không phải do vấn đề tính cách, mà là một dạng bệnh lý khó chữa, thứ mà cậu hoàn toàn không thể tự mình lựa chọn.

Du Hàn Châu hiểu rõ điều này.

Nhưng khi người đàn ông dùng những lời lẽ an ủi để dỗ dành Phức Tranh, hắn không hề đề cập đến bất kỳ điều gì liên quan đến "bệnh", mà chỉ đơn giản là những câu từ thoải mái như đang tán gẫu: "Họ hy vọng em hoạt bát", "bổn tướng trông giống người thích ồn ào sao?"....

Phức Tranh ngây ngô, lại dễ dỗ dành, cậu chẳng bao giờ nghĩ đến những điều quá xa vời.

Vì vậy, chẳng ai hay biết rằng Du Hàn Châu chỉ đang dùng cách của mình để bảo vệ và an ủi chàng thiếu niên đang đối diện với buồn bã trong lòng.

Hắn biết Phức Tranh bận tâm về chứng tự kỷ của mình, cũng biết rõ cậu kiêu hãnh ra sao, biết cậu tuy ngây ngô nhưng rất có lòng tự tôn.

Dù ghen tị khi thấy những đứa trẻ khác được yêu thương chiều chuộng, dù bận lòng vì cha chưa từng cười nói hay ôm lấy mình, dù cảm thấy tủi thân vì cơ thể bệnh tật triền miên, nhưng Phức Tranh cũng chưa bao giờ nói ra.

Vì không thể làm nũng giống như bao đứa trẻ khác, cũng không thể mè nheo làm trò khiến cha mẹ vui lòng, Phức Tranh chỉ có thể trở thành niềm tự hào của họ, mãi mãi là một "thiên tài" để bù đắp cho sự "không hoạt bát" của mình.

Thật ra chiếc chăn nhỏ của hắn rất xuất sắc, rất ngoan ngoãn, chỉ là cách cố gắng của cậu quá đỗi vụng về, lại hiểu lòng người quá sớm, đến mức những người lẽ ra phải nhìn thấu cậu, lẽ ra phải bảo vệ cậu như cha mẹ – lại trở thành người duy nhất thực sự hời hợt với cậu.

Đúng là họ yêu Phức Tranh, điều đó không cần bàn cãi, nhưng đôi khi tình yêu lại khiến con người ta mù quáng. Phức Tranh không trách họ, thậm chí cậu không ý thức được rằng mình luôn cảm thấy tủi thân, rằng mình cũng có lúc buồn bã.

Cậu chỉ nghĩ đó là sự cố chấp của tuổi thơ, không đáng bận tâm.

Nhưng Du Hàn Châu lại hiểu rõ sự phức tạp của lòng người. Trong mắt hắn, Phức Tranh giống như một tờ giấy trắng đầy nét chữ ngây ngô, cậu trong sáng đến mức khó tin.

Thậm chí cậu còn không biết mình muốn gì, cũng không biết cách đòi hỏi, càng không biết đòi hỏi từ ai, sự ngoan ngoãn ấy không khỏi khiến người khác đau lòng.

Ngoài cách chủ động dâng cho cậu, dỗ dành cậu để cậu tự đòi hỏi, Du Hàn Châu chẳng nghĩ ra cách nào tốt hơn.

Bởi vì, dù có vạch trần tất cả và dạy Phức Tranh "trưởng thành", đối với cậu mà nói, cũng là một sự tàn nhẫn.

"Ta rất vui vì Tranh Tranh chịu kể cho ta nghe nhiều chuyện như vậy. Không hề xem ta là người ngoài."

Du Hàn Châu giống như đang an ủi một đứa trẻ hoảng sợ, hắn dịu dàng vuốt ve trán và tóc của Phức Tranh hết lần này đến lần khác, rồi chạm nhẹ vào mái tóc xoăn của cậu, vẽ nên mày ngài và đôi mắt.

Những cái vuốt ve nhẹ nhàng luôn khiến người ta an tâm. Phức Tranh bị xoa đến mức ngơ ngẩn, cổ họng không nhịn được mà phát ra tiếng rên thoải mái, gò má cũng ửng đỏ, đôi mắt ánh lên tia nước.

Phức Tranh chưa từng được ai xoa dịu như thế, cậu thấy hơi ngượng ngùng.

Nhưng lạ thay lại ấm áp vô cùng.

Cha cậu là một nhà nghiên cứu nghiêm khắc, ông luôn giữ quan điểm "cha nghiêm mới dạy được con hiếu". Có lẽ vì vậy mà ông chưa bao giờ cười với Phức Tranh, cũng chưa từng ôm lấy cậu. Mẹ là người xuất thân từ gia đình danh giá, tuy bà dịu dàng nhưng cũng rất dè dặt, chỉ đối xử với cậu bằng cách nhẹ nhàng nâng niu.

Phần lớn thời gian Phức Tranh đều ngồi trên thảm chơi một mình, lớn hơn thì ngồi xe lăn hoặc nằm trên giường bệnh.

Cảm giác được vuốt ve đơn giản mà ấm áp như thế này cậu chưa từng trải qua.

Dường như Du Hàn Châu biết tất cả, hắn cứ xoa nhẹ cậu hết lần này đến lần khác, rồi hôn lên mặt cậu. Phức Tranh ngượng ngùng siết lấy vạt áo hắn, nhưng lại không nỡ đẩy ra.

Đợi tới khi cậu bị xoa đến mức gần như muốn ngủ, cả người mềm nhũn tựa vào lòng Du Hàn Châu, người đàn ông mới vỗ nhẹ lưng cậu, ôm thiếu niên ngồi trên ghế quý phi một lúc, sau đó lấy bát canh đến đút cậu uống.

"Canh gà nấu củ mài, ta đã bỏ hết dầu mỡ và thịt, chỉ dùng phần nước canh thôi, không ngán đâu."

Phức Tranh nghe hắn nói xong, cậu tò mò liếc mắt nhìn bát canh, quả thật không còn chút váng dầu nào, bèn ngoan ngoãn há miệng.

"Thế nào?" Du Hàn Châu thấy cậu chịu ăn, lại tiếp tục đút thêm.

Phức Tranh ăn được nửa bát nhỏ, cảm thấy bụng ấm hẳn lên, cậu quay đầu, chậm rãi nói: "Không ăn nữa."

"Không ăn thì cũng phải lau miệng chứ?" Du Hàn Châu cười nhẹ, nói xong thì bế cậu đứng dậy.

Phức Tranh mở to mắt nhìn Du Hàn Châu dễ dàng dùng một tay đỡ cậu bằng tư thế treo trên người, hắn bước vào phòng tắm lấy khăn ướt lau mặt cho Phức Tranh, rồi lại quay lại ghế quý phi, như thể không phải đang bế một thiếu niên cao ráo mà chỉ là một con búp bê nhỏ.

Cậu hơi ngượng ngùng, nghĩ một lát rồi nói: "Những lời anh vừa nói, anh lặp lại lần nữa đi."

"Hửm?" Du Hàn Châu ghé sát nhìn cậu: "Câu nào?"

Phức Tranh bỗng đỏ mặt, quay đầu giấu vào vai Du Hàn Châu, giọng mềm nhẹ: "Là câu anh nói thích em rồi câu kế tiếp nữa."

"Câu kế tiếp?" Du Hàn Châu ngẫm nghĩ, rồi cười bóp nhẹ cằm cậu, cố ý nói: "Bổn tướng còn tưởng em biết được ta thích em thì sẽ cảm động lắm, ai ngờ em chỉ nhớ mỗi câu sau."

Phức Tranh ngây thơ nhìn lại, nhỏ giọng đáp: "Không phải ngay từ ngày đầu gặp mặt, anh đã thích em rồi sao?"

Du Hàn Châu thích cậu, chuyện này không phải quá rõ ràng rồi ư? Nếu không thì nuôi cái gì chẳng được, sao lại đi nuôi một "tiểu yêu chăn bông" chứ?

"Vô lương tâm." Du Hàn Châu nheo mắt, hơi mạnh tay xoa nhẹ môi cậu.

Thấy Phức Tranh nhột đến nỗi co lại, nhưng khuôn mặt vẫn không có phản ứng đặc biệt nào, như thể được người ta thổ lộ trước mặt là chuyện rất bình thường, hắn khẽ thở dài.

"Nhìn em ngốc chưa kìa." Du Hàn Châu cố ý đung đưa cậu, làm Phức Tranh sợ hãi bám chặt lấy hắn, sau đó nhẹ nhàng nói: "Bổn tướng quên mất rồi."

Phức Tranh tức giận hừ một tiếng, trừng mắt nhìn Du Hàn Châu: "Sao anh có thể quên? Có phải nói xong rồi hối hận không?"

Mặt thiếu niên đỏ bừng, đuôi mắt còn mang chút hơi nước, trông tội nghiệp vô cùng, như thể chỉ cần hắn gật đầu xác nhận là cậu sẽ khóc ngay.

Ánh mắt Du Hàn Châu lập tức dịu lại, hắn nhẹ giọng dỗ dành: "Làm gì có, chỉ đùa em thôi. Ta chưa bao giờ hối hận."

Nói xong, hắn nhìn Phức Tranh lần nữa, nghiêm túc: "Trong mắt ta, em chính là điều tuyệt vời nhất. Tính cách của người khác có hoàn hảo đến đâu, cũng không sánh được với em. Em hoàn toàn khác biệt với mọi người."

Phức Tranh nghe vậy, lông mi khẽ rung, cậu theo phản xạ dời mắt đi, nhỏ giọng nói: "Vậy... anh phải luôn nhớ điều đó đấy."

Cậu cúi đầu vân vê lòng bàn tay mình, chậm rãi tiếp lời: "Du Hàn Châu, em không thích vì em bệnh mà sợ gặp người khác, rồi anh lại giống như cha em muốn em thay đổi. Em cũng không thích một ngày nào đó em khỏi bệnh rồi, anh lại không ở bên em."

Nếu đồng hành cùng nhau mà không hiểu nhau, đến khi cậu cố gắng thay đổi, thì người đã chẳng còn bên cạnh.

"Ta hiểu mà, ta sẽ không như vậy." Du Hàn Châu nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, áp lên môi rồi trân trọng hôn xuống.

Phức Tranh nhìn dáng vẻ thành kính cúi đầu của người đàn ông, cậu lặng lẽ quay mặt đi, lí nhí nói: "Vậy, anh có thể thả em ra được chưa?"

"Tại sao phải thả ra?" Du Hàn Châu dừng động tác, ngược lại còn ôm chặt cậu hơn, trán chạm trán thiếu niên, mỉm cười nói: "Tranh Tranh thích ngồi trên eo ta, bản thân ta lại rất sẵn lòng chiều theo."

"Em nào có!" Phức Tranh nhíu mày, phản bác: "Vừa rồi em chỉ nói chuyện hồi nhỏ mình mong muốn thôi, giờ em lớn rồi."

"Ừm, nhưng chính vì em đã lớn, những điều chưa thể thực hiện thời thơ ấu, giờ ta sẽ bù đắp cho em, chẳng phải rất tốt sao?" Du Hàn Châu dịu dàng dỗ dành.

Phức Tranh hơi ngập ngừng, cúi đầu liếc nhìn bụng hắn.

Du Hàn Châu không phải trưởng bối của cậu, nên việc ngồi thế này không mang lại cảm giác được cưng chiều bởi người lớn. Nhưng vì Du Hàn Châu luôn chiều lòng cậu, nên khi được ôm và ngồi như vậy, Phức Tranh lại cảm thấy mình được nâng niu và bảo vệ.

Thực ra cảm giác cũng khá thoải mái, tư thế này có thể thấy Du Hàn Châu cố gắng tìm mọi cách để làm cậu vui.

Nhưng Phức Tranh nghĩ mình đã lớn mà còn "ngồi trên bụng" hay "cưỡi trên vai" thế này, có hơi xấu hổ.

Đáng sợ nhất là chỗ cậu đang ngồi lại đè lên cơ bụng của Du Hàn Châu, phía dưới đó chính là nơi cậu từng lỡ tay chạm vào, rõ ràng kích thước cực kỳ lớn, thứ đó cứ chọc vào cậu mãi.

Đây đâu phải "cưỡi ngựa" như trò chơi trẻ con, mà là bị "cưỡi cơ bụng" đầy kích tình...

Phức Tranh chống tay vào cơ bụng của Du Hàn Châu, muốn tự đứng dậy.

Ai ngờ chân cậu không còn chút sức, vừa rời khỏi bụng của hắn, eo đã bị ôm chặt kéo về chỗ cũ.

Khoảnh khắc tiếp theo, Du Hàn Châu lập tức bế cậu đứng lên, bước ra khỏi màn trướng.

Phức Tranh cảm nhận được nơi đó của hắn dần nóng lên, còn áp sát vào mình, ánh mắt cậu mang theo một tia ấm ức nhìn Du Hàn Châu, trách móc nói: "Em đã bảo không muốn ngồi nữa, anh còn bế em đứng lên đi qua đi lại. Đến lúc không chịu nổi rồi lại bắt nạt em!"

Du Hàn Châu quả thật đã bị cậu cọ xát dậy phản ứng, hắn đành khàn giọng trấn an: "Chỉ là phản ứng tự nhiên thôi, em không cần để ý. Ta bế em đi dạo không được sao? Em xem, ôm lắc lư thế này, chẳng phải em cũng chưa từng được thử sao?"

Phức Tranh ôm lấy vai người đàn ông, cậu nhìn sang hai bên, khẽ gật đầu: "Đúng là chưa thử bao giờ."

Du Hàn Châu giữ eo rồi nhấc bổng cậu, đặt ngồi lên vai bên trái, sau đó ngước nhìn Phức Tranh, vẻ mặt đầy đắc ý: "Thế nào?"

Phức Tranh sợ suýt ngất. Ngồi trên vai một người đàn ông trưởng thành thế này, may mà cơ thể cậu nhỏ gầy dẻo dai, nếu không đã trượt xuống mất.

Cậu vội bám chặt vai Du Hàn Châu, lại bị hắn bế quay một vòng, may là cả người vẫn ngồi vững, không chút lung lay.

Du Hàn Châu bật cười: "Xem em nhát gan kìa. Bổn tướng đã tập võ nhiều năm, thể chất vượt xa người thường, cõng một mình em thì có là gì?"

Phức Tranh bàng hoàng cúi đầu nhìn xung quanh, nhận ra mình vẫn chưa ngã xuống.

Cậu thử nhón chân chạm nhẹ vào vai Du Hàn Châu, còn vươn vai một cái, mím môi cười: "Em cao quá!"

"Tất nhiên, không ai cao hơn em." Du Hàn Châu dỗ dành, "Sau này em muốn chơi, bất cứ lúc nào cũng có thể nói với ta."

"Ừm, nhưng lỡ anh già thì sao?" Phức Tranh chần chừ.

Du Hàn Châu nhướng mày cười nhẹ: "Sao, mới đó mà đã tính chuyện dài lâu với ta rồi à?"

"Em..." Phức Tranh lập tức nghẹn lời, có chút xấu hổ.

Du Hàn Châu lập tức thu lại vẻ không đứng đắn, nói: "Yên tâm, ta sẽ không già."

Phức Tranh nghĩ rằng hắn chỉ đang an ủi mình, nhưng vẫn cảm thấy vui vẻ, cậu lắc lư chân, nói: "Chúng ta ra ngoài đi dạo được không?"

Nếu ra ngoài, cậu ngồi trên vai của Du Hàn Châu, chắc chắn sẽ rất oai phong. Cả thiên hạ chắc chỉ mỗi mình cậu mới có phúc thế này.

Du Hàn Châu nhìn về phía cánh cửa không xa, hắn bế cậu bước tới.

Phức Tranh hoảng hốt, vội vàng nói: "Dừng lại, dừng lại, em cao quá... cộng thêm anh nữa sẽ đụng vào cửa mất..."

Vốn dĩ Du Hàn Châu đang cố ý muốn xem dáng vẻ cậu bối rối làm nũng, hắn thầm cười, đặt cậu xuống rồi ôm trở lại vào lòng.

Phức Tranh bị bế quay lại phòng, tiếc nuối hỏi: "Không ra ngoài nữa sao?"

Du Hàn Châu nhìn dáng vẻ mong chờ của thiếu niên, dỗ dành nói: "Để ta mang tất cho em đã."

Đôi chân trần như ngọc của cậu cứ đạp loạn trên người hắn thế này, làm sao có thể để người khác nhìn thấy?

Gió thổi qua cũng không được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi