MỸ NHÂN ỐM YẾU THÍCH GIẢ NAI CHỈ MUỐN LÀM SÂU LƯỜI

"Trốn cái gì?"

・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・

Lần này bị bệnh, dường như tính cách của Phức Tranh cũng thay đổi, đến mức không cách nào tự kiểm soát.

Trước đây, cậu chỉ tỏ ra mềm yếu trước mặt Du Hàn Châu, muốn được đối phương quan tâm và bảo vệ. Nhưng với người khác, cậu lại là một công tử cao quý lạnh lùng, thậm chí chẳng thèm đặt ai vào mắt.

Song, hiện tại thì không còn như thế nữa, đến cả quẻ tượng cũng nhận ra sự khác thường này. 

Hôm nay Phức Tranh hành xử đầy tùy hứng, thiếu niên nũng nịu một cách kỳ lạ, cũng không quan tâm người đối diện là ai.

Trong ánh sáng mờ ảo nơi giường ngủ, cậu ngồi co mình trên đầu giường, mái tóc đen như mực xõa xuống vai, dài tới tận giường.

Cậu hơi nghiêng đầu, ánh mắt mơ màng như đang nhìn thứ gì đó. Gương mặt tựa hoa sen, chóp mũi nhỏ hơi đỏ lên, gợi cảm giác đáng thương đến lạ.

Làn da từ gò má tới chiếc cổ thiên nga, rồi cả cánh tay ôm lấy đầu gối đều trắng ngần như ngọc.

Hôm nay Phức Tranh mặc y phục có tay áo rộng, chỉ cần cử động nhẹ là đã để lộ cổ tay trắng nõn, tựa như được ánh trăng ưu ái ban cho sắc thái sáng trong và tinh khiết.

Sau khi ngơ ngẩn một hồi, cậu tựa đầu vào tay, khẽ nói: "Chắc chắn y đang ghen tị, ghen vì Du Hàn Châu đối xử tốt với ta."

Quẻ tượng vốn không có ý nghĩ đó nhưng lại bị Phức Tranh ngang nhiên ụp nồi: Cậu nghỉ ngơi cho tốt đi.

Phức Tranh không hài lòng, tiếp tục im lặng nhìn chằm chằm nó: "Nếu không ghen, vậy tại sao lại quản việc ta có làm nũng hay không? Có vô cớ nghịch ngợm hay không?"

Quẻ tượng suýt quỳ xuống bái lạy cậu, lần đầu tiên trong đời cảm thấy hối hận.

Nó không nên chọc vào Phức Tranh, nhất là lúc cậu bệnh thành bộ dạng ngây ngô thế này.

Một hồi lâu, quẻ tượng đành chịu thua: Nào có chuyện đó, cậu như vậy đã rất tốt rồi, nhất định Du Hàn Châu sẽ thích.

Cuối cùng Phức Tranh cũng giãn mày, cậu miễn cưỡng "hừ" một tiếng: "Xem như ngươi nói thật lòng. Lần sau đừng đáp mấy lời trái lòng nữa."

Quẻ tượng bị cậu thẳng thừng dạy dỗ, chỉ đành cam chịu: Đúng, cậu nói gì cũng đúng.

Đây rõ ràng là "tổ tông" mà, nhưng nghĩ tới việc thiếu niên đã chịu khổ nhiều như vậy, nó cũng nên xem cậu như một đứa trẻ mà đối đãi, ít nhất là khi cậu bị bệnh.

Quẻ tượng tự thuyết phục bản thân, không còn giữ vẻ "máy móc" trong công việc như trước, nói rồi nó lặng lẽ biến mất.

Rõ ràng việc tỏ lòng "nhân từ" và "thương xót" đối với chủ nhân tuyến mệnh là điều hiếm hoi xảy ra với nó, quẻ tượng có hơi lúng túng.

Nhưng Phức Tranh chẳng bận tâm đến sự khác thường này.

Người bệnh như cậu chỉ quan tâm liệu việc mình làm có được công nhận hay không.

Trong nhận thức của Phức Tranh, không ai có thể phủ nhận cậu, ít nhất thì hiện tại cậu nghĩ như vậy.

Căn bệnh về tinh thần có thể hủy hoại trí óc con người, đồng thời tạo ra những ảo tưởng, ảo giác và cảm xúc không có thật.

Phức Tranh tựa đầu vào gối, cậu ngẩn người một lúc, rồi mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân từ xa vọng lại.

Tiếng bước chân này cậu từng nghe qua, vào những buổi sớm mai hay lúc mơ màng trước khi ngủ mấy ngày trước.

Tiếng bước chân trầm nặng, mỗi nhịp đều đặn. Đôi giày thêu chỉ vàng tối màu đạp trên sàn nhà, mỗi bước như được tính toán với tần số cố định, không mảy may thay đổi, nghiêm cẩn đến mức khiến người để ý cảm thấy bất an.

Nhưng trái lại, Phức Tranh bỗng cảm thấy an tâm đến lạ, cơ thể cậu đột nhiên thả lỏng hơn khi nghe thấy tần số quen thuộc ấy. Cậu thoải mái thở ra một hơi, đôi mắt khẽ chớp, nhìn những hạt rèm ngọc lấp lánh không xa.

Tiếng bước chân ngày càng gần, rồi dừng lại ngay trước cửa.

"Két" một tiếng, cửa bị đẩy mở.

Người đàn ông cao lớn đứng sừng sững nơi cửa phòng, bóng lưng hắn đổ dài, ánh sáng phía sau làm gương mặt ấy trở nên mơ hồ và khó đoán.

Mắt Phức Tranh hơi kém, cậu không thấy rõ những thứ ở xa. Chỉ lờ mờ nhận ra vóc dáng thẳng tắp quen thuộc, thiếu niên co người lại, quay đầu vùi vào giữa đầu gối, sau đó ôm chặt chân và dịch sâu vào trong một chút.

Màn đen bao trùm trước mắt, cậu gần như không nhìn thấy gì, nhưng lại cảm nhận rất rõ ánh mắt nóng bỏng rơi trên người mình, đồng thời mang theo sự chiếm đoạt quá đỗi thân quen.

Quả nhiên, ngay khi Phức Tranh vừa dịch vào trong giường, người đàn ông cao lớn mặc áo choàng trắng đã nhíu mày, nhanh chóng bước vào phòng.

Hắn tùy tiện cởi bỏ dây lưng, vứt cho thị vệ bên ngoài, sau đó quay người đóng cửa, chặn hết ánh sáng xung quanh.

Nghe thấy âm thanh này, Phức Tranh khẽ run lên, lại cố dịch người vào trong.

Nhưng còn chưa kịp di chuyển, luồng khí áp bức kia đã xuyên qua rèm ngọc, lướt qua từng lớp màn mỏng rồi áp sát vào giường ngủ.

Ngay sau đó, thiếu niên đang vùi đầu ôm chân chợt bị một đôi tay mạnh mẽ ôm trọn, cả người cậu bị bế lên rồi ghì sát vào lồng ngực Du Hàn Châu như một đứa trẻ.

Đối phương vừa từ bên ngoài trở về, trên người còn mang theo chút hơi lạnh của tuyết sương, vậy mà có thể dễ dàng ôm gọn Phức Tranh vào lòng, rồi cúi đầu hôn lên trán cậu.

Hơi thở nóng bỏng luồn qua màng tai, kích thích đến mức Phức Tranh run nhẹ.

Cậu chỉ cảm thấy đôi môi mỏng của hắn đang nhẹ nhàng mơn trớn mái tóc mềm mại trên trán mình, rồi dùng cằm cọ vào cậu. Giọng nói khàn khàn kề bên tai, pha chút căng thẳng rất khó nhận ra: "Trốn cái gì?"

"Không phải muốn tìm ta sao?"

Phức Tranh bị hôn lên khóe mắt, cả người cậu co lại, nhưng vẫn không đáp.

Người đàn ông ôm cậu có chút sốt ruột, hắn khẽ siết lấy cậu vỗ về, như cách mấy ngày nay vẫn dỗ cậu ngủ, giọng khàn khàn: "Tranh Tranh ngoan nào, nói chuyện với ta."

"Ta ở đây rồi, ngẩng đầu lên nhìn ta một chút được không?"

Phức Tranh không để ý.

Du Hàn Châu hiểu bệnh tình của cậu, lúc này cũng không dám ép buộc, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cậu dỗ dành, vỗ lưng an ủi.

"Hôm nay ta tìm được một món đồ thú vị, mang cho em chơi, được không?"

"Ta đi ngang qua Trúc Tụy Lâu, nơi đó yên tĩnh, món ăn cũng thanh đạm. Lần sau ta dẫn em đi ăn, chịu không?"

"Hay là hôm nay ta không ở bên em lúc em tỉnh dậy, nên em giận rồi? Là ta sai, ngày mai sẽ không như thế nữa."

...

Phức Tranh nhẹ nhàng dựa vào lòng người đàn ông, tai cậu áp sát, lắng nghe lời thì thầm dịu dàng của hắn, đôi tai nhỏ bỗng chốc đỏ lên.

Cậu xoay người một chút, cuối cùng không giấu mặt nữa, chỉ mệt mỏi ngẩng đầu, tựa vào lồng ngực hắn.

Dường như Du Hàn Châu không ngờ cậu sẽ làm vậy, lồng ngực bị tựa vào trở nên tê dại, hắn nhẹ nhàng nâng khuôn mặt cậu lên, cúi xuống hôn hai má của thiếu niên, cọ mũi với vẻ trêu chọc, ánh mắt tràn ngập ý cười, dỗ dành: "Tranh Tranh chịu để ý đến ta rồi sao?"

Phức Tranh chỉ "ừm" một tiếng, nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.

Cậu không phản kháng, cũng không cười theo, đôi mắt mơ màng nhìn Du Hàn Châu, nhẹ nhàng kéo lấy vạt áo người đàn ông, khẽ nói: "Khi tỉnh dậy không thấy anh..."

"Em sẽ sợ."

Du Hàn Châu nhíu mày, dùng ngón tay vuốt ve khuôn mặt của thiếu niên một lúc, hỏi: "Gặp ác mộng sao? Tỉnh dậy có khóc không?"

Phức Tranh theo phản xạ cau mày, nhẹ nhàng lắc đầu, rồi lại kỳ lạ gật đầu, cậu nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không khóc, nhưng rất khó chịu. Anh không ở đây, anh lén thượng triều, cũng không mang em theo. Lại còn về muộn như vậy..."

Nếu để người khác nghe được những lời này, e là phải hít sâu một hơi.

Một vị Thừa tướng vì mỹ nhân mà vắng triều vài ngày, khó khăn lắm mới rời khỏi vòng tay êm ái để giải quyết chính sự, nào ngờ mỹ nhân lại không vui vì Du Hàn Châu không mang cậu theo.

Triều đình là nơi nào? Là nơi bàn chuyện quốc gia đại sự, đâu phải muốn mang ai là mang được?

Hơn nữa, buổi thượng triều luôn có giờ giấc cố định, sớm hay muộn một khắc cũng không được, huống hồ gì hôm nay Du Hàn Châu đã về sớm lắm rồi.

Tóm lại, ai nghe mấy lời này cũng thấy Phức Tranh đang làm mình làm mẩy.

Nhưng Du Hàn Châu thì không nghĩ thế.

Phức Tranh chỉ hơi nhíu mày, khẽ oán trách vài câu, hắn đã thu lại vẻ mặt nghiêm nghị, cúi xuống hôn lên vầng trán và hàng mi của cậu, từng động tác đều thể hiện sự trân trọng.

"Ta biết rồi, là lỗi của ta không quan tâm đến cảm xúc của Tranh Tranh, không nên bỏ lại em, cũng không nên về trễ."

"Vậy sáng mai anh lại lén đi nữa sao?" Phức Tranh chậm rãi hỏi.

Mỗi khi cậu nói như thế, giọng điệu lại mềm mại tựa như đang làm nũng, cảm giác đầy vẻ ỷ lại.

Du Hàn Châu cong khóe môi, đáp: "Sáng mai vẫn phải thượng triều như thường lệ. Nhưng mà..."

Nhìn đôi mắt tủi thân của thiếu niên, người đàn ông bỗng đổi giọng, dỗ dành: "Nhưng mà, tối nay ta sẽ bảo người chuẩn bị giường nhỏ trên xe. Sáng mai mang em đi cùng."

"Như vậy, Tranh Tranh không cần dậy sớm, em cứ ngủ đủ giấc, mở mắt ra là có thể thấy ta trên xe, được không?"

Phức Tranh hơi ngẩn người, lúng túng hỏi: "Anh thực sự mang em theo sao?"

"Ừm, được không?" Du Hàn Châu dịu dàng hỏi.

"Ừm." Phức Tranh gật đầu, được hắn yêu chiều xoa nhẹ gò má, vậy là xem như xong chuyện.

Cậu không còn nghĩ nhiều về việc sáng sớm bị bỏ lại, nét buồn bã trên mặt cũng phai nhạt đi nhiều, không còn mơ hồ như ban nãy.

Cuối cùng Du Hàn Châu cũng thở phào, hắn ôm cậu vào lòng, dáng vẻ cưng chiều này hoàn toàn không giống với một vị Thừa tướng mạnh mẽ quyết đoán chút nào. 

Mỗi khi đối diện với Phức Tranh, hắn khó lòng kiểm soát được cảm xúc của mình.

Bệnh của cậu quá khó chữa, không thể chịu đựng bất cứ rủi ro nào. 

Cậu cần sự yêu thương, bảo vệ, nuông chiều và trân trọng rõ ràng để cảm thấy an toàn.

"Đói không? Sáng nay em ăn gì rồi?" Du Hàn Châu đặt bàn tay to lớn lên vùng bụng mềm mại của thiếu niên, nhẹ nhàng xoa nắn.

Phức Tranh không suy nghĩ gì, lập tức trả lời: "Nửa bát cháo. Có phải bụng em xẹp rồi không?"

"Ừm." Du Hàn Châu bật cười, thấy Phức Tranh đã ăn mặc chỉnh tề, bèn khoác thêm một chiếc áo choàng cho cậu, sau đó bế lên, nói: "Để ta đút em ăn thêm chút nữa."

Phức Tranh nắm lấy vạt áo Du Hàn Châu, cậu chớp chớp mắt, không phản đối mà ngoan ngoãn tựa vào vai hắn.

Khoảnh khắc này, trông cậu không khác gì người bình thường, chỉ là dịu dàng hơn một chút.

Nhưng chỉ Du Hàn Châu mới biết rõ, khi nhìn gần đôi mắt của thiếu niên trong lòng, nó luôn mờ mịt như chẳng có thứ gì, cũng không chịu chú ý đến ai.

Đến khi thị nữ dọn xong bàn ăn, Du Hàn Châu vừa bế cậu vừa đút từng thìa canh, nhẹ nhàng dỗ dành: "Sáng nay em có nhìn thấy gì không?"

"Nhìn?" Phức Tranh khó hiểu.

"Ừm, hoặc nghe thấy, có âm thanh gì lạ không?" Du Hàn Châu hỏi.

"Ừm, có." Phức Tranh ngoan ngoãn húp từng thìa, sau đó tiếp tục được đối phương đút cháo mềm dễ tiêu.

Có Du Hàn Châu đút, khẩu vị của cậu cũng tốt hơn thường ngày nhiều.

Ăn gần no, Phức Tranh mới ngẩng đầu, để hắn lau mặt cho mình, cậu nhắm mắt nở một nụ cười nhẹ.

Mỹ nhân cười rạng rỡ như hoa, cảnh tượng khiến lòng người rung động. 

Nhưng nụ cười này của Phức Tranh cũng tựa trước đây, đều như đang bắt chước.

Cậu bắt chước cách thể hiện cảm xúc.

Du Hàn Châu thu dọn xong, hắn ôm cậu vào lòng, im lặng không nói gì.

Một lúc lâu sau, người đàn ông khẽ nhắm mắt, hơi buông cậu ra, thấy Phức Tranh đang mở mắt nhìn mình chăm chú, hắn cúi xuống hôn lên đôi môi mềm mại của thiếu niên, cười nói: "Giờ thì nói cho ta biết, Tranh Tranh nghe thấy gì nào?"

"Ừm." Phức Tranh hoàn toàn không phòng bị, suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Nghe thấy tiếng cười. Y vừa vui vừa không vui."

"Y?" Du Hàn Châu chăm chú nhìn cậu.

Không ngờ Phức Tranh thấy vẻ mặt nghiêm nghị của hắn thì nhíu mày, cậu bất mãn đẩy hắn ra, quay người lại.

Thiếu niên quay lưng về phía Du Hàn Châu, nhưng vẫn ngồi trong lòng hắn.

Du Hàn Châu thật sự không biết làm thế nào, chỉ đành ôm cậu lại, giữ chặt trong vòng tay, hỏi: "Sao lại không vui rồi?"

"Anh chuẩn bị giận, muốn mắng em." Phức Tranh khẽ nhíu mày.

"Không có, làm sao ta nỡ mắng em?" Du Hàn Châu cúi đầu áp má vào cậu, như đang dỗ dành trẻ con, khẽ lắc lư: "Ta chỉ lo cho Tranh Tranh, điều này không phải rất rõ ràng sao?"

Phức Tranh không nói gì.

"Ta hứa sẽ không nhíu mày với em nữa, được không?" Du Hàn Châu nhẹ nhàng thương lượng.

Phức Tranh quay đầu nhìn hắn một cái, thấy sắc mặt Du Hàn Châu vẫn là vẻ dịu dàng quen thuộc, cậu chớp mắt, nói: "Y nhìn lén em, em sợ."

Du Hàn Châu siết chặt tay, giọng trầm xuống: "Là em của trước đây?"

"Ừm." Phức Tranh gật đầu, ánh mắt nhìn hắn đầy ỷ lại: "Em cũng không biết y muốn làm gì. Có lẽ khi bệnh của em không ổn, y sẽ trở lại."

Khi nói những lời này, hàng mi của thiếu niên khẽ run, như bị dọa sợ, cả người rúc vào lòng Du Hàn Châu.

Du Hàn Châu nắm lấy tay cậu đặt lên eo mình, người đàn ông ôm Phức Tranh, nhẹ nhàng vỗ lưng, chỉ là ánh mắt hắn không rõ cảm xúc, đáy mắt lạnh lùng như loài thú săn nguy hiểm đang chờ đợi con mồi.

Du Hàn Châu khẽ cười, nói: "Không cần sợ, ta sẽ xử lý thay em."

Phức Tranh hoàn toàn không lo lắng nguyên chủ sẽ làm gì mình. Nhưng cậu hiểu được cách hành xử nào của mình sẽ khiến Du Hàn Châu đau lòng hơn, chỉ có thể ngày ngày che chở cho cậu.

Tuy nhiên, nghe giọng nói bình tĩnh của hắn, Phức Tranh hơi run lên, cậu nhìn Du Hàn Châu, nhỏ giọng hỏi: "Anh sẽ giúp em thế nào? Anh sẽ bảo vệ em chứ?"

"Sẽ." Du Hàn Châu lo mình sẽ dọa cậu, chưa để Phức Tranh kịp ngẩng đầu hắn đã thu lại vẻ đáng sợ, mỉm cười nói: "Bổn tướng lập tức phái người đến nhà họ Phức ở Giang Nam. Em yên tâm, y tuyệt đối không thể động đến em."

Phức Tranh nghiêng đầu, hỏi: "Về nhà làm gì?"

"Chuyện này..." Du Hàn Châu ngừng lại, nói: "Tranh Tranh không cần lo, chờ khi xong việc, ta sẽ nói cho em biết."

"Vậy được." Phức Tranh ngoan ngoãn gật đầu.

Chỉ là cậu luôn cảm thấy, chuyện có thể khiến Du Hàn Châu nghiêm túc hứa hẹn như vậy, e rằng nó có thể cắt đứt hoàn toàn gốc rễ của việc này.

Hiện tại Phức Tranh đang bệnh, không nên suy nghĩ nhiều. Đợi cậu nghỉ ngơi xong, Du Hàn Châu bế cậu đặt vào xe lăn, rồi đẩy ra ngoài phơi nắng cùng nhau.

Bên ngoài đang là lúc ấm áp nhất trong ngày, rất thích hợp để người bệnh như Phức Tranh tắm nắng.

Cậu được Du Hàn Châu đỡ dậy, từ từ đứng trên boong thuyền.

Người đàn ông cao lớn hơn Phức Tranh, dễ dàng ôm trọn thiếu niên từ phía sau, rồi đỡ cậu chậm rãi bước đi, vừa đi vừa tiêu thực.

Nhưng Phức Tranh không ngoan chút nào. Đi được một lúc cậu lại nhắm mắt, tựa vào cánh tay Du Hàn Châu, không muốn nhìn đường nữa.

Du Hàn Châu đành chuyển sang đứng phía sau, ôm cậu đi từng bước một.

Những binh lính trực gần đó đều tự giác tránh đi, không dám nhìn cảnh tượng hoàn toàn khác xa với hành vi của một Thừa tướng đương triều.

Các nhà quyền quý khác cưng chiều mỹ nhân đều chọn cách ở trên giường hoặc dẫn ra ngoài xã giao, nhưng Du Hàn Châu thì không. Hắn nuôi Phức Tranh như một báu vật nhỏ, đi đứng cũng phải cẩn thận để không bị ngã, đi vài bước đã phải bế phải cõng, còn giấu kín không cho ai nhìn.

Phức Tranh dựa vào lồng ngực rắn rỏi của Du Hàn Châu, được dỗ dành mở mắt nhìn đường một chút, rồi lại nhắm lại.

Trong đầu, quẻ tượng kinh ngạc hỏi cậu: Tại sao mượn tay Du Hàn Châu đối phó nguyên chủ? Trước giờ cậu chưa từng nhắm vào y mà.

Mục tiêu của quẻ tượng là hoàn thành tuyến mệnh, nên tất nhiên không muốn nguyên chủ chết. Vì một khi Phức Tranh không dùng được nữa, nó sẽ phải kéo nguyên chủ quay lại để tiếp tục tuyến mệnh.

Nhưng ai ngờ, Phức Tranh nghe vậy chỉ lười biếng mở mắt, uể oải ngáp một cái, đáp: "Ta không nhắm vào nguyên chủ."

Quẻ tượng: Du Hàn Châu có khả năng sẽ đào mộ tổ tiên y lên mà cậu nói là không nhắm vào?

Phức Tranh không hài lòng, lạnh lùng lườm nó: "Ta thích Du Hàn Châu đối xử tốt với ta hơn thì có gì sai? Ngươi chưa từng thấy người ta làm nũng bao giờ à?"

"Ta thấy sợ hãi, muốn được Du Hàn Châu bảo vệ. Như vậy chẳng phải rất bình thường sao?"

Quẻ tượng không nói được gì.

Quả thực Phức Tranh ngày càng giỏi trong việc quyến rũ Du Hàn Châu, dù chẳng có kinh nghiệm gì về chuyện tình ái. Nhưng một mỹ nhân như Phức Tranh, kết hợp với tính cách ấy, vốn đã là điểm yếu trí mạng của Du Hàn Châu.

Thế nhưng, nếu tổ tiên của nguyên chủ thật sự bị đào mộ...

Quẻ tượng cố gắng thuyết phục: Du Hàn Châu đã rất cưng chiều cậu rồi, cậu không cần làm nũng thì hắn vẫn bảo vệ cậu. Chi bằng dừng lại đi?

Phức Tranh bướng bỉnh "hừ" nhẹ một tiếng, hỏi: "Không phải trước đây ngươi nói rằng, nếu ta không biết cách quyến rũ Du Hàn Châu thì sẽ mất mạng sao? Trước đó đe dọa ta, giờ lại cầu xin ta, cảm thấy ta quyến rũ quá mức, sao ngươi mâu thuẫn thế."

Quẻ tượng bị cậu thẳng thừng mắng mỏ: ...

Phức Tranh bệnh rồi lại càng không thể rời xa Du Hàn Châu, giờ đây càng không nghe lọt bất cứ điều gì. Quẻ tượng muốn nói lý lẽ với cậu, đây là chuyện hoàn toàn không thể.

Bởi vì Phức Tranh đang chìm trong ảo giác, không còn giống trước kia ngây thơ không biết sự đời, sợ nguyên chủ bị hãm hại, sợ bản thân "trở nên xấu xa", sẽ không được yêu thương.

Cậu chỉ tiến lại gần Du Hàn Châu theo bản năng, tìm kiếm sự cưng chiều mà mình mong muốn.

Phức Tranh đột nhiên mềm nhũn, không chịu bước tiếp.

Du Hàn Châu cúi người nhìn cậu, một tay nâng cằm thiếu niên, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mềm mại, hỏi: "Lại mệt rồi?"

Phức Tranh bị hôn đến mức phải nhắm mắt lại, giọng nói hơi run: "Em nghe thấy âm thanh lạ, khó chịu lắm, anh phải bảo vệ em."

Nói rồi, cậu còn muốn quay người đi.

Du Hàn Châu lo Phức Tranh ngã nên đỡ cậu lại, nào ngờ Phức Tranh bất ngờ nhào vào lòng hắn.

Thân thể nhẹ nhàng mang theo hương thơm nồng nàn có hơi lạnh lẽo, thiếu niên lao vào trong vòng tay hắn, như một vầng trăng non rơi xuống mặt đất.

Nhưng chưa dừng lại ở đó.

Cứ như thể cảm thấy sự cưng chiều của Du Hàn Châu vẫn chưa đủ, Phức Tranh vụng về vòng tay qua eo người đàn ông, rồi nắm chặt lấy vạt áo hắn không buông.

Cậu ngẩng đầu nhìn Du Hàn Châu, đối diện với cái nhìn nóng bỏng của hắn, đôi mắt Phức Tranh như phủ một lớp sương mờ, vừa mơ hồ vừa kiều diễm.

"Em thấy không thoải mái, không thích những âm thanh đó, không thích ánh mắt y lén nhìn em, với cả, những gì anh làm với em... cũng đừng để ai nhìn thấy."

Phức Tranh cau mày, có chút phiền muộn.

Cậu tựa vào ngực Du Hàn Châu, bàn tay đặt trên eo người đàn ông cũng siết chặt hơn, nói: "Anh đuổi y đi thật xa, đừng để y làm em sợ nữa, thế được không?"

Nghe xong, Du Hàn Châu không nói gì, chỉ cúi đầu kề trán với Phức Tranh, hai người lặng lẽ nhìn nhau.

Hồi lâu sau, người đàn ông nhẹ nhàng bóp cằm cậu, thấy thiếu niên nhạy cảm nhắm mắt lại, hắn dịu dàng hỏi: "Không sợ ta nghĩ em ác độc sao?"

Trước đây, hắn muốn Phức Tranh quyết đoán hơn không chỉ vì để giải quyết "Phức Tranh" trước đó, mà còn vì muốn loại bỏ tâm tư bất chính của Xuân Hỷ. Nhưng thiếu niên vẫn còn nhỏ, suy cho cùng Du Hàn Châu vẫn không nỡ ép buộc.

Ai ngờ lần này bị bệnh, Phức Tranh lại bỏ hết sự yếu đuối và mềm lòng vốn có.

Với tính cách của Du Hàn Châu, đương nhiên hắn sẽ lập tức đồng ý ngay. Như vậy, lúc Phức Tranh tỉnh táo nghĩ kỹ lại cũng không thể hối hận.

Những kẻ đã làm tổn thương cậu thì có gì đáng phải nhân từ?

Nhưng đôi khi, chính vì thật lòng quan tâm, nên hắn không thể làm những việc có khả năng khiến Phức Tranh sợ hãi.

Vì thế, chưa đợi Phức Tranh gật đầu, Du Hàn Châu đã cúi người, ôm chặt cậu vào lòng, nói: "Chuyện này, ta có thể sắp xếp ổn thỏa. Tranh Tranh không hiểu, cứ coi như em chưa từng nói những lời này, được không?"

Phức Tranh vẫn đang trong cơn ảo giác, chỉ cần không cố ý ghi nhớ, qua cơn này cậu sẽ quên đi.

Du Hàn Châu không muốn cậu phải gánh chịu bất kỳ sự áy náy hay gánh nặng không đáng có nào.

Bất kể giết người là đúng hay sai, giết người vẫn là giết người, không thể nào xóa sạch.

Phức Tranh vốn không phải kẻ xấu, cũng chưa từng hại ai, tuổi cậu còn nhỏ, cùng lắm cậu chỉ lạnh lùng với Xuân Hỷ, chưa bao giờ nghĩ đến việc tự tay xử lý cô ta.

Du Hàn Châu không cần sự nhân từ và trong sáng ấy, nhưng hắn không nỡ để những điều đó trở thành vết nhơ trong lòng Phức Tranh.

"Tại sao phải coi như chưa từng nói?" Phức Tranh không hiểu.

"Không có gì, ta không muốn Tranh Tranh nhớ những chuyện không vui này." Du Hàn Châu dỗ dành.

"Ừm, vậy cũng đúng." Phức Tranh gật gù.

Cậu lại nhìn về phía Du Hàn Châu: "Em nghe anh, nhưng mà..."

"Hửm?"

"Anh nói sẽ dẫn em theo mà, vậy chiều nay anh ra ngoài, có phải cũng nên dẫn em đi không?" Phức Tranh hơi đỏ mặt.

Du Hàn Châu không nhịn được bật cười, ánh mắt trêu chọc nhìn cậu, đến mức người kia quay đầu đi, mới hỏi: "Sao Tranh Tranh biết ta muốn ra ngoài?"

Phức Tranh nghe vậy, đôi mắt hơi tròn lên, lập tức buông tay đang ôm đối phương ra, còn "bốp" một cái gạt tay Du Hàn Châu đang định chạm vào mặt mình, lên án: "Vậy nên anh thực sự muốn ra ngoài?"

"Anh..." Cậu cau mày, vẻ mặt cực kỳ tủi thân, "Sáng anh thượng triều, chiều lại ra ngoài lo việc, tối không phải còn bàn chính sự sao? Nửa đêm còn phê tấu chương nữa, anh không thể ở bên em gì cả, anh đi đi!"

Nói gì mà luôn ở bên dỗ dành cậu ngủ, mới kiên trì được năm ngày đã bị gọi đi chầu triều rồi, không những đi mà còn chẳng được nghỉ, Du Hàn Châu làm việc theo kiểu 007* thế này, thật sự là một tên lừa gạt.

*Làm việc từ 0 giờ sáng đến 0 giờ đêm (24 tiếng), làm 7 ngày một tuần.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi