MỸ NHÂN ỐM YẾU THÍCH GIẢ NAI CHỈ MUỐN LÀM SÂU LƯỜI

"Mỹ nhân mà Du Hàn Châu thích là ai?"

・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・

Phức Tranh đang bệnh, tâm trạng vốn không ổn định, thời điểm này chính là lúc cậu dễ cảm thấy bất an và mơ hồ nhất.

Đặc biệt là khi đang chìm trong ảo giác, có lẽ cậu đã quên mất tính cách vốn có của mình, chỉ còn lại bản năng bị ảo ảnh chi phối.

Nếu nói rằng trước khi phát bệnh, Phức Tranh chỉ có hai phần phụ thuộc vào Du Hàn Châu, thì hiện tại ảo giác đã kéo mức độ phụ thuộc ấy lên tới bảy phần, khiến thiếu niên trở nên rất dính người.

Trước đây cậu vẫn còn xa lạ với Du Hàn Châu, cũng không thích gần gũi đàn ông. Nhưng hiện tại, để tìm kiếm cảm giác an toàn, cộng với việc bị lời nói của quẻ tượng kích thích, Phức Tranh hoàn toàn nghe theo bản năng, học cách tận dụng lợi thế của mình để dẫn dắt sự chú ý của Du Hàn Châu.

Mỗi câu nói, mỗi ánh mắt, mỗi nụ cười của cậu dường như đều ngầm "quyến rũ" hắn.

Nhưng tất cả chỉ để có được cảm giác an toàn và sự cưng chiều khiến cậu an tâm, khiến cậu đắm chìm không lối thoát.

Du Hàn Châu đã nhìn thấu biết bao người, làm sao không nhận ra điều đó?

Nhưng dù vậy, người nọ vẫn lựa chọn dung túng cậu. Dẫu biết rõ Phức Tranh trước mắt không hề có tình cảm với mình, mà chỉ là một loại phụ thuộc vào sự bảo bọc và cưng chiều của hắn, như vậy cũng không sao.

Du Hàn Châu hiểu rõ Phức Tranh đang bệnh, đa phần chính cậu cũng không biết mình đang làm gì. Có lẽ khi cơn bệnh qua đi, cậu sẽ nhớ lại rồi cảm thấy xấu hổ và sợ hãi, điều quan trọng nhất bây giờ là bảo vệ Phức Tranh đang không tỉnh táo này.

Hắn không thể đánh thức cậu, không thể khiến cậu sợ hãi, càng không thể làm cậu đau lòng.

Gió nhẹ lướt qua mặt, Phức Tranh trừng mắt nhìn Du Hàn Châu, sau khi gạt tay hắn ra, cậu lại giận dỗi quay mặt đi, cố tình không thèm nhìn Du Hàn Châu nữa.

"Anh gạt em, anh không thể ở bên em gì cả. Em không muốn nói chuyện với anh đâu."

"Phải không?" Du Hàn Châu nghe xong chỉ bất đắc dĩ mỉm cười, hắn cúi xuống nhìn khuôn mặt thiếu niên, rồi hỏi với vẻ trêu chọc: "Không nói chuyện với ta, vậy còn muốn ta ôm không?"

Vừa dứt lời, Phức Tranh mới giật mình, cúi đầu nhìn xuống eo mình...

Nơi đó bị một cánh tay mạnh mẽ ôm chặt, tay áo rộng màu đen chìm sâu vào lớp lông cáo trắng, không phân biệt rõ là lớp áo của ai, nhưng lại siết chặt đến mức hiện rõ một vòng nhỏ, trông vô cùng thân mật và mờ ám.

Phức Tranh lập tức nhíu mày, không thèm để ý đến khuôn mặt nóng bừng vì ngượng ngùng của mình, cậu xấu hổ đưa tay kéo cánh tay ấy ra.

Khóe mắt thiếu niên ửng đỏ, tức giận nói: "Anh gạt em, cũng không cần anh ôm em."

Thấy vậy, Du Hàn Châu hơi nhướng mày, hắn thu lại nụ cười, cúi xuống ôm chặt người trong vòng tay, dịu dàng dỗ dành: "Đừng giận, ta chỉ đùa vài câu, trêu em thôi mà."

Phức Tranh bị ôm chặt đến mức không nhúc nhích được, ngẩng đầu định mắng Du Hàn Châu.

Ai ngờ khoảng cách cả hai lại quá gần, đối phương còn đang cúi đầu xuống, Phức Tranh vừa ngẩng lên, đôi môi đỏ hồng khẽ lướt qua cằm của Du Hàn Châu... gần như hôn lên má hắn.

Nụ hôn nhẹ như lông vũ, vừa thơm vừa mềm, có hơi ngứa ngáy. Du Hàn Châu ngẩn ra trong chốc lát, rồi nhanh chóng hoàn hồn, yết hầu hắn khẽ động, cúi đầu nhìn Phức Tranh.

Lúc này, Phức Tranh cũng sững sờ, cậu cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng, không nhúc nhích nhìn Du Hàn Châu.

Đối phương cúi xuống nhìn cậu, ánh mắt trở nên nóng rực.

Bị nhìn chằm chằm quá lâu, Phức Tranh bắt đầu thấy ngượng, cậu tỉnh táo lại, vội quay đầu nói: "Em không cố ý."

Tuy cậu thường xuyên trêu chọc Du Hàn Châu, nhưng chỉ dừng lại ở mức nghĩa bóng, được ôm hai lần đã coi là quá mức, sao có thể làm chuyện tiến xa hơn được.

Du Hàn Châu bật cười, trong mắt lộ ra chút đắc ý, đối phương khẽ véo cằm cậu, trêu chọc: "Ta biết, Tranh Tranh là một tiểu hồ ly bằng giấy mà."

Phức Tranh nghe vậy thì không vui, trừng mắt nhìn hắn: "Sao em lại là hồ ly? Lại còn bằng giấy?"

Du Hàn Châu không nhịn được cười: "Chưa từng nghe qua cụm từ hổ giấy sao?"

Hổ giấy? Hồ ly giấy?

Hồ ly giỏi nhất là gì? Là mê hoặc lòng người.

Ý của Du Hàn Châu là, ngay cả mê hoặc người khác cậu cũng không biết?

Phức Tranh im lặng nhìn hắn, không nói lời nào.

Cậu vốn là tiểu yêu chăn bông, không rành mấy việc này, sao lại trách cậu được?

Thấy bộ dạng tội nghiệp của thiếu niên, Du Hàn Châu cũng không nỡ trách móc, hắn ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng xoa khuôn mặt như đang dỗ trẻ con: "Tủi thân cái gì, Tranh Tranh biết hay không thì đều có ưu điểm riêng, không phải sao?"

"Vậy anh nói đi, em có ưu điểm gì?" Phức Tranh nhìn hắn đầy mong chờ, rõ ràng muốn hắn đưa ra câu trả lời thỏa đáng.

Dĩ nhiên Du Hàn Châu không tự dồn mình vào thế khó, hắn mỉm cười nói: "Nếu Tranh Tranh biết, thì là xinh đẹp mà không hay mình làm điên đảo chúng sinh. Nếu không biết, thì là ngây thơ trong sáng. Bất kể là gì, trong mắt ta đều là tốt nhất."

Phức Tranh khẽ "hừ" một tiếng, đỏ mặt quay đầu đi.

Thấy thiếu niên không còn giận nữa, Du Hàn Châu xoay người cậu lại, kiên nhẫn hỏi: "Vì sao lúc nãy cảm thấy ta lừa em?"

"Anh không giữ lời, anh bận rộn như thế, hoàn toàn không thể ở bên em, chẳng phải là tên lừa gạt sao?" Phức Tranh trách móc nhìn hắn.

"Ừm, cũng có lý." Du Hàn Châu xoa cằm, cúi đầu nhìn cậu rồi nói: "Nhưng Tranh Tranh nghe ai nói chiều nay ta sẽ ra ngoài?"

Phức Tranh ngẩng cao đầu đầy kiêu ngạo, chậm rãi đáp: "Em cần gì nghe người khác nói hành tung của anh? Em chỉ dọa anh một chút, nói là muốn anh dẫn em theo, anh đồng ý rồi, chẳng phải chứng tỏ anh vốn định bỏ em mà ra ngoài một mình hay sao?"

"Thì ra là thế, vậy có phải bổn tướng hồ đồ rồi không?" Du Hàn Châu mỉm cười hỏi.

"Không phải anh hồ đồ thì là ai? Em thông minh hơn anh nhiều." Phức Tranh đầy tự tin nói.

Nghe vậy, Du Hàn Châu bật cười lớn, đưa tay kéo Phức Tranh vào lòng, cúi xuống ôm chặt cậu.

Phức Tranh không hiểu, lẩm bẩm: "Cái gì anh cũng cười cho được."

Tuy nhiên, Du Hàn Châu không để tâm đến lời lẩm bẩm ấy, cười xong lại ôm lấy cậu, tay vuốt nhẹ lưng thiếu niên, rồi cúi đầu hôn lên tai Phức Tranh, hơi thở nóng bỏng, ngay cả nụ hôn cố kiềm chế cũng trở nên rực lửa.

Đó là một nụ hôn tràn đầy yêu thương và chứa chan tình cảm.

Phức Tranh cảm nhận được điều đó, cậu ngoan ngoãn một chút, bám lấy thắt lưng Du Hàn Châu, chỉ khi người kia hôn quá mạnh thì mới giơ tay đẩy hắn ra.

Cậu luôn như thế, mọi suy nghĩ đều thể hiện rõ ràng, dù là lợi dụng Du Hàn Châu cưng chiều mình hay cố ý quyến rũ hắn, thậm chí cậu không yêu Du Hàn Châu mà chỉ yêu sự bảo vệ và sự dịu dàng của hắn, tất cả đều bày ra một cách rành rành.

Như thể muốn nói rõ với người đàn ông: Xem đi, em là một tiểu yêu xấu xa đầy mưu mô, chẳng coi ai ra gì.

Nhưng chính vì cậu luôn thẳng thắn như vậy, Du Hàn Châu lại không nỡ khiến cậu thất vọng, càng không muốn để ai chê bai cậu sai trái.

Trong mắt Du Hàn Châu, bất kể Phức Tranh như thế nào, cậu vẫn luôn tốt đẹp.

"Em chỉ biết lừa bổn tướng, cho rằng ta đồng ý là chứng tỏ ta định bỏ em lại rồi một mình ra ngoài. Nhưng Tranh Tranh, em có nghĩ rằng vì sao không phải là bổn tướng đã sớm quyết định đưa em theo, và giờ chỉ đang khẳng định suy đoán của em?"

"Em đâu có đọc được suy nghĩ của anh, dĩ nhiên anh nói sao cũng được." Phức Tranh dùng ngón tay chọc vào ngực Du Hàn Châu.

Du Hàn Châu khẽ cười, nói: "Vậy, Tranh Tranh tin ta thêm một lần nữa, được không?"

Phức Tranh không bao giờ sai, vậy thì sai chỉ có thể là Du Hàn Châu.

Người đàn ông chỉ cần xin một cơ hội mới, thay vì tranh luận vô ích khiến cậu giận dỗi.

"Anh muốn em tin, vậy buổi tối nghị sự thì sao đây?" Phức Tranh hỏi với giọng làm nũng.

"Em cứ ngồi trong phòng nhỏ bên cạnh thư phòng uống trà đọc sách, mệt thì ngủ, bổn tướng ở gian ngoài bàn bạc, có động tĩnh gì em cũng biết, không giấu em điều gì. Em cũng có thể gọi ta bất cứ lúc nào, được không?"

"Vậy chẳng phải em là hồng nhan họa thủy sao..." Phức Tranh lẩm bẩm.

"Người khác không đẹp như em, chẳng ai làm họa thủy được, bọn họ cũng không dám nói gì."

"Anh toàn nói nhảm." Phức Tranh lườm hắn.

Nhưng cuối cùng, Phức Tranh cũng không quan tâm đến những người không liên quan, cậu suy nghĩ một chút rồi đồng ý.

Thiếu niên đẩy ngực Du Hàn Châu, giục: "Anh mau chuẩn bị đi, dẫn em đi chơi."

"Nếu em vui thì sẽ không giận anh nữa." Chiếc chăn bông nhỏ ngẩng cao đầu, nói với vẻ hết sức tự nhiên.

Du Hàn Châu bật cười, không buông lời trêu chọc cậu nữa, hắn cúi người bế thiếu niên đặt lên ghế dài không xa, nói: "Ngoan ngoãn ở đây chơi, chờ ta quay lại."

Phức Tranh ngẩng đầu nhìn người đàn ông gần trong gang tấc.

Ánh sáng từ sau lưng chiếu xuống khiến đường nét vốn đã sắc sảo của Du Hàn Châu càng thêm tuấn mỹ. Khi hắn cúi người nhìn cậu, như thể có một loại cảm giác hoàn toàn bị ánh mắt ấy giam cầm.

Đây chính là cảm giác an toàn mà cậu mong muốn.

Phức Tranh nhìn hắn, ánh mắt dần trở nên mơ màng, dường như khuôn mặt của Du Hàn Châu cũng mờ đi, nhưng rất nhanh sau đó cậu lại lắc đầu.

Thấy vậy, Du Hàn Châu nhíu mày, đưa tay chạm vào mặt cậu, nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy?"

Phức Tranh lắc đầu, mỉm cười nói: "Không sao, anh mau đi đi, đừng để em phơi nắng lâu quá."

Du Hàn Châu vốn hiểu rõ bệnh tình của cậu, thấy vậy vội nắm lấy cổ tay thiếu niên để bắt mạch. Cuối cùng, hắn không nói gì thêm mà chỉ mỉm cười bảo: "Lát nữa cho em uống mấy viên thuốc nhé, được không?"

"Có đắng không?" Phức Tranh hỏi.

"Không đắng đâu." Du Hàn Châu dỗ dành.

"Được." Phức Tranh đáp lời, cậu ngoan ngoãn tựa lưng vào ghế quý phi, để Du Hàn Châu đắp thêm tấm chăn chắn gió cho mình.

Sau đó, người đàn ông xoay người rời đi.

Tĩnh An vệ vốn đã rút lui giờ lại xuất hiện, âm thầm đứng canh gác xung quanh.

Phức Tranh thấy thị nữ đến pha trà cho mình, cậu liếc mắt nhìn đã biết ngay là trà bổ dưỡng.

Thiếu niên yên tĩnh ngả người trên gối, mắt hướng lên bầu trời trong xanh vô tận, cậu mơ màng khép hờ mắt, phía trước dần trở nên mờ ảo.

Quẻ tượng chậm rãi xuất hiện, rụt rè quan sát Phức Tranh.

Có phải cậu...

Bốn chữ "phát bệnh rồi không" cuối cùng cũng không dám hiện ra.

Người ta nói rằng không thể đánh thức người mộng du, hiện tại Phức Tranh là một bệnh nhân tâm lý, lại còn xuất hiện ảo giác. Quẻ tượng chưa từng thấy chuyện như vậy bao giờ nên không dám nói thẳng.

Trước đây nó cũng đã nghi ngờ đôi phần, giờ thấy Du Hàn Châu chiều chuộng Phức Tranh như vậy thì đã hiểu rõ tất cả.

Nếu Phức Tranh không có vấn đề tâm lý, Du Hàn Châu tuyệt đối sẽ không bình thản trước những lời quyến rũ của thiếu niên.

Chính vì biết Phức Tranh mang bệnh, Du Hàn Châu xót xa đến mức không coi những hành vi ngây thơ ỷ lại của cậu là thật.

Nghĩ đến đây, quẻ tượng cũng không còn bận tâm chuyện trước kia nữa.

Suy cho cùng hiện tại Phức Tranh trông như một tổ tông nhỏ bé kiêu ngạo, tất cả suy nghĩ đều viết rõ trên mặt. Những lời cậu nói, chẳng thể so đo được.

Tóm lại phải học theo Du Hàn Châu, cứ chiều theo cậu là đúng.

Tiến độ quyến rũ: 9/10, cậu làm rất tốt.

"Làm sao tăng thêm được hai điểm vậy?" Phức Tranh không hiểu.

Ôm vào lòng, hôn lên má, Du Hàn Châu động lòng rồi.

Nghe xong câu này, Phức Tranh lại không vui.

"Ngươi nói bậy bạ."

Quẻ tượng: Sao vậy?

Nó cũng muốn làm ông trời nhỏ này vui vẻ, nên mới vội vàng nói tin tốt này ra, ai ngờ Phức Tranh không hưởng ứng tí nào.

"Chắc chắn là 10/10, ngươi hoàn toàn không hiểu đàn ông chút nào." Phức Tranh nghiêm túc nói.

Quẻ tượng: ...

Thế "tiểu yêu chăn bông" thì hiểu đàn ông?

Thôi vậy, hiện giờ cậu ấy ngốc nghếch, giống như một chiếc bánh nhỏ ngập trong đường, toàn tâm toàn ý chỉ có Du Hàn Châu, không thể sửa cậu được.

Quẻ tượng quyết định giữ im lặng.

Thấy nó không phản bác, Phức Tranh đột nhiên vui vẻ.

Thiếu niên kéo góc chăn nơi có gắn quả bông nhỏ, bóp lấy rồi xoa xoa.

Một lát sau, cậu như chợt nhớ ra gì đó, nghịch ngợm nói: "Ngươi từng bảo Du Hàn Châu rất bận, sau này chắc chắn sẽ thường xuyên ra ngoài, bên ngoài còn có vô số mỹ nhân."

Quẻ tượng lập tức cảm thấy không ổn, nhưng vẫn gật đầu.

Đúng vậy.

Phức Tranh hài lòng, ánh mắt đầy tự tin, nói: "Du Hàn Châu bảo vốn định đưa ta đi cùng, vậy thì điều ngươi nói có lẽ không thể xảy ra rồi, vậy mỹ nhân mà Du Hàn Châu thích là ai?"

Câu này nghe rất tự luyến, nếu người khác nghe thấy, chắc chắn sẽ bảo Phức Tranh tự cao, làm bộ làm tịch.

Nhưng quẻ tượng biết rõ ngọn ngành, ban đầu nó đúng là muốn khích tướng Phức Tranh.

Giờ thì bị phản đòn rồi.

Không còn cách nào khác, quẻ tượng đành chân thành trả lời: Đương nhiên là cậu. 

Lúc này, nó như nhớ lại câu chuyện cổ tích từng xuất hiện trong ký ức Phức Tranh...

Gương kia ngự ở trên tường, thế gian ai đẹp được dường như ta?

Gán câu chuyện ấy với vị tổ tông này, thật đúng không khác gì nhau.

Đáng sợ nhất là, nó lại cảm thấy những gì Phức Tranh nói cũng có lý, không hề quá lời chút nào.

"Ngươi nhìn lén ta làm gì?" Phức Tranh liếc nó.

Không có. Cậu chơi vui vẻ nhé. 

Nói rồi quẻ tượng âm thầm biến mất.

Nó không dám tiếp tục nhìn Phức Tranh nữa, sợ rằng nếu nhìn tiếp thì sẽ bắt đầu hùa theo cậu mất, nó phải tự cứu lấy mình.

Phức Tranh nghi hoặc nhìn quẻ tượng biến mất, khẽ nói: "Lạ lùng thật."

Cậu quay đầu nhìn về phía bờ sông, nhưng chỉ là một mảng mờ mịt, không thấy rõ gì.

Thị nữ không biết mắt cậu kém, hoàn toàn không thể nhìn xa, bèn đứng phía sau nhẹ nhàng miêu tả cảnh bên bờ, giới thiệu cảnh đẹp xung quanh.

Phức Tranh không nói gì, chỉ lắng nghe rồi nghiêm túc gật gù, cứ như thể mình thực sự nhìn thấy.

Đợi thị nữ nói xong, cậu sai người lấy giấy bút, muốn ghi lại những chỗ thú vị, lát nữa đưa cho Du Hàn Châu xem, nhất định phải bắt hắn đưa mình đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi