MỸ NHÂN ỐM YẾU THÍCH GIẢ NAI CHỈ MUỐN LÀM SÂU LƯỜI

"Tranh Tranh thật thông minh, ngay cả từ này cũng biết."

・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・

Lúc tỉnh táo, Phức Tranh rất hiếm khi mất kiểm soát, bởi lẽ đối với người nằm trên giường bệnh quanh năm, việc giữ tâm trạng bình thản là điều vô cùng quan trọng.

Vì thế, trước mặt người khác cậu luôn kiêu ngạo và lạnh nhạt, không thích giao tiếp, cũng chẳng biểu lộ cảm xúc gì.

Nhưng không hiểu sao, mỗi khi đối diện với Du Hàn Châu, cậu lại hoàn toàn mất đi bình tĩnh. Mỗi lần bị hắn trêu chọc, cậu sẽ không kiềm chế được cảm xúc, lúc thì giận dỗi, khi thì thẹn thùng, vui buồn đan xen, Phức Tranh rất buồn bực.

Hiện tại cũng vậy, cậu bị hỏi đến nỗi mặt đỏ bừng, đôi mắt đen láy kia như thể bị phủ sương, hốc mắt cũng đỏ hoe.

Du Hàn Châu thấy cậu im lặng, khuôn mặt ửng đỏ như áng mây, trông đáng yêu vô cùng. Hắn không khỏi siết chặt vòng tay quanh eo thon mềm mại, kéo người vào lòng, rồi cúi xuống hôn lên cần cổ trắng muốt của thiếu niên.

Nụ hôn mạnh mẽ để lại dấu đỏ nhàn nhạt trên làn da. Bàn tay đặt trên eo cậu cũng không yên phận, bắt đầu xoa nắn một cách mờ ám.

Cảm giác tê dại lan ra khắp sống lưng, Phức Tranh run rẩy, gần như lập tức cắn chặt môi, bất lực ngửa đầu.

Thiếu niên vốn đang ngồi trong lòng người đàn ông, động tác này chẳng khác nào tự ngã vào vòng tay hắn, dính sát không một kẽ hở.

Phức Tranh bị trêu đùa đến mức không chịu nổi, cậu yếu ớt vùng vẫy hai lần nhưng chẳng ăn thua. Những đợt vuốt ve tiếp theo khiến cậu hoàn toàn kiệt sức, chỉ có thể run rẩy co rúc trong vòng tay người nọ.

Không biết Du Hàn Châu bị làm sao mà rất thích ôm cậu trong tư thế này rồi cứ thế vuốt ve, trong khi thân thể của Phức Tranh lại cực kỳ nhạy cảm, bị chạm vào là không chịu được.

Cậu cảm thấy nóng ran, vội cúi đầu nắm lấy bàn tay đang siết chặt eo mình, nhưng chỉ đủ sức đặt lên đó, trông như đang dung túng cho hắn làm chuyện xấu.

Du Hàn Châu dễ dàng giữ chặt thiếu niên, rồi ghé sát bên tai, giọng nói trầm thấp: "Tranh Tranh sao thế? Mệt rồi à?"

Phức Tranh nhíu mày, nghiêng đầu yếu ớt phản bác: "Đừng xoa eo em nữa. Em có bao giờ mệt đâu, đều tại anh cố ý trêu em."

Vừa dứt lời, bên tai đã vang lên tiếng cười đầy thích thú của đối phương.

Người đàn ông gần như áp sát vành tai cậu, hỏi: "Chẳng phải do chính Tranh Tranh gợi chuyện trước, lại bị ta hỏi khó, không trả lời được nên mới bị trừng phạt thế này à?"

Hai chữ "trừng phạt" được nói chậm rãi, chất giọng trầm ấm của hắn mang theo sức hút lạ thường.

Phức Tranh lắc đầu, cố khiến bản thân tỉnh táo hơn.

Đối với câu hỏi này, cậu có hơi chột dạ, nhỏ giọng đáp: "Em thấy không có gì đáng nói nữa, nên không nói thôi."

"Thật sao? Ban nãy còn tức giận, giờ thì không đáng nhắc tới?" Du Hàn Châu bóp nhẹ cằm cậu như muốn trừng phạt.

Phức Tranh vừa bị xoa eo vừa bị hôn liên tục, cậu không cách nào chống đỡ, chẳng bao lâu đã cảm thấy kiệt sức.

Cậu không gỡ nổi tay của Du Hàn Châu, cũng không muốn quan tâm nữa, bèn cúi đầu trốn tránh, gần như giấu cả khuôn mặt vào cổ áo lông, ậm ừ đáp: "Em không muốn nhắc đến người họ Chu kia nữa, anh cũng không được nhắc."

"Thế còn cơn ghen vừa nãy của Tranh Tranh thì sao?" Du Hàn Châu tiếp tục dồn ép, cúi người nhìn cậu.

Phức Tranh vội giấu mặt đi, đưa tay đẩy hắn ra, phản kháng: "Anh đừng đến gần như thế, em không ghen. Chỉ là buồn chán hỏi bâng quơ thôi, anh nghĩ linh tinh gì đâu không."

Sau khi biết đến sự tồn tại của Chu Quân Tình, cậu cảm thấy có chút khó chịu, đặc biệt là khi biết rằng nhiều quy tắc và chế độ trong phủ Thừa tướng, cũng như một số đối sách trong công việc chính trị của Du Hàn Châu đều do đối phương đưa ra, cậu không thể tránh khỏi cảm giác không vui.

Nếu chỉ là một mưu sĩ thì cũng đành, thời cổ đại không thiếu những môn khách tương tự, chuyện này chẳng có gì lạ.

Nhưng Chu Quân Tình lại biết nấu ăn, mà các món hiện đại trong bối cảnh cổ đại này thật sự rất gây chú ý. Du Hàn Châu vốn trân trọng người tài, lại yêu thích nhân tài, khả năng cao là người này đã thu hút sự chú ý của hắn, thậm chí có thể đã làm điểm tâm cho hắn thưởng thức. Điều này khiến Phức Tranh cảm thấy không vui.

Tuy nhiên, sau đó Du Hàn Châu giải thích rằng điểm tâm không phải do Chu Quân Tình làm, mà là do đầu bếp khác học theo. Chu Quân Tình chỉ là một mưu sĩ "được sử dụng", điều này khiến phiền muộn trong lòng cậu vơi đi không ít.

Trước đó bị Du Hàn Châu hỏi, Phức Tranh luống cuống không biết trả lời thế nào. Lúc này sau khi bình tĩnh lại, cậu nghĩ rõ nguyên nhân và kết quả, cũng không còn căng thẳng nữa, thẳng thắn nói: "Dù em có hỏi những người khác bên cạnh anh thì đã sao? Chính anh hứa với em rằng chỉ cần mình em thôi, chẳng lẽ em không được phép có chút ham muốn chiếm hữu sao?"

Vừa dứt lời, nét vui vẻ trên mặt Du Hàn Châu lập tức biến mất, hắn trầm ngâm cúi đầu nhìn Phức Tranh, không nói một lời.

Phức Tranh không nhận được câu trả lời, cậu quay đầu liếc nhìn người đàn ông, thấy vẻ mặt hắn âm trầm thì có hơi khó hiểu, bèn hậm hực lườm hắn một cái, ngẩng cao đầu quay đi, dáng vẻ cực kỳ kiêu ngạo, như thể đang nói "em chắc chắn không sai, người sai là anh."

Ai ngờ, nhìn thấy bộ dạng này của cậu, Du Hàn Châu lại bật cười, cúi người ôm chặt thiếu niên vào lòng, đỡ lấy vòng eo rồi nâng cậu lên một chút trước khi siết chặt thêm.

Phức Tranh giật mình, vội vỗ lên tay Du Hàn Châu, tố cáo: "Anh làm gì đấy? Không nói thì thôi, còn dọa em."

Nghe vậy, Du Hàn Châu cười càng vui vẻ, cuối cùng còn bật cười thành tiếng, tâm trạng rạng rỡ vô cùng.

Phức Tranh bị cảnh tượng hắn cười làm cho ngơ ngác, chỉ biết ngập ngừng liếc nhìn Du Hàn Châu, rồi lại nhìn xuống đôi tay đang bị giữ chặt của mình... không tài nào cựa quậy được.

Chẳng lẽ Du Hàn Châu bị cậu chọc giận đến mức ngốc rồi?

Cậu bắt đầu lo lắng, nhất thời không biết nói gì, do dự một lát rồi khẽ hỏi: "Anh làm sao vậy? Có phải bị em chọc giận đến lú lẫn rồi không?"

Du Hàn Châu cũng không phản bác, chỉ dịu dàng ôm chặt thiếu niên trong lòng, cúi đầu hôn lên cánh môi mềm mại của Phức Tranh.

Dù thiếu niên vì thế mà nhẹ ngả người ra sau, cố né tránh, nhưng điều đó không thể làm giảm tâm trạng phấn khởi của hắn.

"Ham muốn chiếm hữu."

"Tranh Tranh thật thông minh, ngay cả từ này cũng biết."

Du Hàn Châu thì thầm, áp sát vào trán Phức Tranh, lặp đi lặp lại từ này, như đang nếm trải ý nghĩa sâu xa bên trong.

Phức Tranh chớp mắt, có hơi xấu hổ, cậu khẽ hừ một tiếng: "Em biết từ này thì kỳ lạ lắm sao? Trẻ con còn không thích người khác giành đồ chơi của mình, em đâu phải đồ ngốc."

"Đúng vậy, Tranh Tranh nói rất đúng." Du Hàn Châu nhìn cậu chăm chú, ánh mắt tràn đầy nghiêm túc.

"Những lời bổn tướng từng nói, tất nhiên sẽ không thất hứa. Vì thế, những gì Tranh Tranh nghĩ đều là chính xác."

"Em có thể hỏi bất kỳ điều gì về ta, cũng như những người bên cạnh ta. Đó là lẽ đương nhiên."

"Về sau, nếu thị nữ không biết thì em hãy hỏi ta. Ta với em cứ thẳng thắn với nhau."

"Thật sao?" Phức Tranh nghiêng đầu hỏi.

"Em có thể thử." Du Hàn Châu mỉm cười.

"Vậy..." Phức Tranh liếc nhìn người đàn ông, suy nghĩ một lát rồi nói: "Anh thích người tài đến vậy, dưới trướng anh chắc chắn có nhiều nhân tài lắm. Vậy có ai đặc biệt hơn không?"

"Đặc biệt à?" Du Hàn Châu khẽ nhếch môi, không do dự đáp: "Không có. Dù là Chu Uẩn kiến thức vượt xa người thường, cũng không có gì đặc biệt."

"Với ta, nhân tài chỉ có hai loại: hữu dụng và vô dụng. Người hữu dụng, cần che chở thì che chở, không cứu được thì cũng đành chịu."

Người nắm quyền luôn lý trí, biết lúc nào nên giữ, lúc nào nên buông. Du Hàn Châu đứng vững trong quan trường bao năm qua, hắn hiểu rõ điều này hơn ai hết.

"Ừm, nhưng anh như vậy lỡ đâu phụ lòng họ thì sao?" Phức Tranh ngập ngừng hỏi.

Nghe vậy, Du Hàn Châu hơi khựng lại, cân nhắc một lúc rồi nói: "Họ theo ta, chỉ vì chúng ta có cùng mục tiêu. Lòng trung thành không quan trọng."

"Thế nào là cùng mục tiêu?" Phức Tranh tò mò.

"Bình thiên hạ." Du Hàn Châu đáp chắc nịch: "Cùng dựng nên một thời đại thái bình thịnh thế."

"Vì cùng chí hướng, nên khi quyết định theo ta, họ đã chuẩn bị sẵn sàng để hy sinh, kể cả bản thân ta, hiểu không?"

"Hiểu rồi." Phức Tranh gật đầu, lại tỏ vẻ chần chừ.

Cậu hơi do dự nhìn Du Hàn Châu, cảm thấy như mình đã quên mất điều gì đó, thiếu niên mơ hồ nghĩ rằng mình không nên phản ứng như thế khi nghe những lời này.

Nhưng cậu phải phản ứng thế nào?

Bất an? Lo lắng? Hay lý trí như Du Hàn Châu?

Ánh mắt Phức Tranh dần trở nên mông lung, trông có vẻ như lạc hồn lạc vía.

Du Hàn Châu vẫn nhìn cậu, dĩ nhiên cũng nhận ra sự khác lạ này, hắn không lập tức dỗ dành mà lặng lẽ nắm lấy tay thiếu niên, vừa bắt mạch cho cậu vừa nói: "Tranh Tranh thông minh như vậy, thực lòng mà nói, Chu Uẩn chưa chắc đã bằng em."

Phức Tranh bối rối nhìn hắn, lên tiếng: "Em có biết gì đâu."

Cậu không biết chữ, chuyện quốc gia đại sự cũng không hề quan tâm.

Nhưng khi nghĩ đến đây, Phức Tranh lại có cảm giác kỳ lạ, như thể bản thân vốn không nên nghĩ như vậy.

Phức Tranh nhất thời nhíu mày, im lặng một lúc, rồi khó chịu đưa tay xoa trán.

Du Hàn Châu vội giơ tay, cẩn thận xoa bóp các huyệt đạo để làm dịu sự khó chịu của cậu.

"Tranh Tranh thấy thế nào rồi?"

Không ngờ, khi được xoa bóp như vậy, mắt của Phức Tranh lại đỏ hoe.

Cậu cũng không hiểu tại sao, chỉ cảm thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường, trong đầu liên tục hiện lên những hình ảnh lạ lẫm, khiến cậu bối rối quay đầu nhìn xung quanh.

Du Hàn Châu kéo cậu lại, vỗ lưng trấn an: "Không sao, không sao, một lúc nữa sẽ ổn thôi."

Phức Tranh đang rơi vào ảo giác, vốn dĩ không nên bị kích thích. Nhưng vì tính cách kiêu ngạo trước đó, cùng với việc luôn để ý đến tài năng của mình, nếu để cậu tiếp tục hiểu lầm rằng bản thân vô dụng, thậm chí so sánh mình với Chu Uẩn – một người hoàn toàn không liên quan, bệnh tình của cậu có thể sẽ trở nặng hơn.

Du Hàn Châu xoa đầu cậu, nói: "Tranh Tranh cảm thấy mình không giỏi, chỉ vì em chưa từng thấy hết muôn vẻ của cuộc đời. Một khi thấy rồi, em sẽ thấu hiểu hơn bất kỳ ai. Vì thế đừng sợ, em không thua kém người nào cả."

"Em rất giỏi sao?" Ánh mắt cậu mơ màng, ngẩng đầu hỏi.

"Ừm." Du Hàn Châu gật đầu, nhẹ nhàng vuốt trán cậu để an ủi. "Vậy nên, tin ta, cũng tin vào chính mình, được không?"

"Được." Phức Tranh ngoan ngoãn gật đầu.

Cậu dựa vào vai người đàn ông, khẽ nhắm mắt lại.

Du Hàn Châu canh thời gian, đút cho cậu hai viên thuốc.

Phức Tranh cũng ngoan ngoãn uống, nhưng lại nhăn nhó, phàn nàn: "Ngọt quá."

Du Hàn Châu mỉm cười: "Trước kia em sợ đắng, giờ làm ngọt rồi lại chê ngọt quá?"

"Vậy lần sau anh làm vị xoài đi." Phức Tranh đòi hỏi.

"Được." Du Hàn Châu bóp nhẹ mũi cậu.

Sau khi uống thuốc, Phức Tranh được người đàn ông bế vào lòng, vỗ lưng dỗ ngủ.

"Chờ khi Tranh Tranh thức dậy, chúng ta sẽ tới nơi." Du Hàn Châu vừa vỗ về, vừa chăm chú quan sát phản ứng của cậu.

Nếu không có gì bất ngờ, sau khi được an ủi và thuốc phát huy tác dụng, bệnh tình của Tranh Tranh hẳn sẽ ổn định.

"Vậy anh nhớ gọi em dậy đó." Phức Tranh dặn dò.

"Ừm." Ánh mắt Du Hàn Châu đầy dịu dàng.

Cả hai nói chuyện thêm một lúc, Phức Tranh từ từ chìm vào giấc ngủ.

Căn bệnh của cậu vốn khó điều trị, Du Hàn Châu chỉ có thể tùy cơ ứng biến, tận dụng mọi cơ hội để dẫn dắt cậu, mong rằng cậu luôn bình an vô sự, chẳng hạn như ngày hôm nay.

...

Không lâu sau, du thuyền cập bến.

Du Hàn Châu đã sắp xếp người trông coi từ trước, nên ngay cả có vài cô gái giặt đồ ven sông tò mò nhìn về phía Phức Tranh, họ cũng nhanh chóng cúi đầu.

Kinh thành đông đảo giới quyền quý, ai nấy đều nhận ra xe ngựa của phủ Thừa tướng, nhưng không người nào dám tỏ ra bất kính với hắn.

Phức Tranh đội mũ trùm đầu, được Du Hàn Châu bế xuống thuyền, rồi bước lên xe ngựa.

Cỗ xe xa hoa lộng lẫy chầm chậm tiến vào kinh thành, ven đường là dòng người tấp nập, vừa thấy lá cờ của phủ Thừa tướng bèn dừng lại cúi chào.

Nhưng Du Hàn Châu không để tâm đến bất cứ thứ gì bên ngoài, chỉ đặt tay lên trán Phức Tranh, cúi đầu ngắm nhìn thiếu niên đang ngủ say.

Phức Tranh ngủ rất sâu, hơi thở nhẹ nhàng, bàn tay mảnh khảnh nắm lại, vẫn đặt trước ngực.

Thiếu niên đẹp đến nao lòng, nhưng Du Hàn Châu chỉ cảm thấy thương xót.

Người đàn ông thành kính cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, sau đó mỉm cười nói: "Chờ em thức dậy, chắc lại không cho ta bế nữa rồi."

Phức Tranh không hay biết gì, chỉ mơ hồ cảm thấy mình rất an toàn, có người luôn trông chừng cậu, nên an tâm ngủ một mạch cho đến khi tự tỉnh dậy.

Lúc lơ mơ tỉnh giấc, cậu đưa tay dụi mắt, chợt nghe thấy tiếng trò chuyện rất nhỏ bên ngoài.

"Đại nhân, tiệc Trùng Dương trong cung đã qua hơn phân nửa, Hộ bộ Thượng thư và các quan khác đều cử người đến hỏi có phải ngài tới muộn không? Bệ hạ cũng đã hỏi vài lần rồi."

"Không sao, cứ nói bổn tướng hơi mệt, nghỉ ngơi một chút rồi sẽ đến."

"Vâng."

...

"Tiệc Trùng Dương?"

Chuyện này có liên quan gì tới cậu?

Phức Tranh không hiểu lắm, thiếu niên từ từ bỏ tay ra rồi nhìn xung quanh. Cậu thấy Du Hàn Châu đang ngồi bên cạnh, trên bàn đặt một ngọn đèn, tay cầm tấu chương.

Cậu vừa cựa quậy, người nọ đã lập tức nhận ra, nhanh chóng bỏ tấu chương xuống, mỉm cười cúi người định ôm cậu.

Phức Tranh hơi căng thẳng, cậu đưa tay đẩy nhẹ, bất giác che lên môi người đàn ông, rồi cả hai nhìn thẳng vào mắt nhau.

Trong khoảnh khắc im lặng, Phức Tranh thu tay lại, chậm rãi ngồi dậy, tựa vào một bên.

Cậu nhìn quanh một lượt, phát hiện mình đang ở trên xe ngựa, bỗng hỏi: "Du Hàn Châu, sao em lại ở đây?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi