MỸ NHÂN ỐM YẾU THÍCH GIẢ NAI CHỈ MUỐN LÀM SÂU LƯỜI

"Được, anh trai dẫn em đi."

・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・

Vốn dĩ Phức Tranh đã biết mình đang bệnh, ngay từ năm ngày trước khi tái phát, cậu đã hiểu bản thân không thể tự kiểm soát được nữa, nên mới lựa chọn nhờ cậy Du Hàn Châu.

Phức Tranh biết, nếu Du Hàn Châu có thể cứu sống cậu, thì tất nhiên cũng có cách giúp cậu bình tĩnh trở lại, ít nhất có thể khiến cậu không làm chuyện kỳ quặc hay nổi cáu với người khác.

Và Du Hàn Châu đã đồng ý.

Phức Tranh yên tâm, sau đó cậu mặc kệ bản thân chìm đắm trong ảo cảnh, không màng ngày tháng.

Đến khi tỉnh lại, những ký ức mơ hồ ùa về khiến cậu nhớ rằng trong lúc bệnh mình đã làm vài việc không hay cho lắm.

Những hình ảnh mờ ảo thoáng hiện trong đầu, nào là được bón thuốc, rồi không chịu tự mặc đồ mà một hai bắt Du Hàn Châu thay quần áo cho mình...

Phức Tranh ngồi ngơ ngác trên chiếc giường nhỏ, hồi lâu mới e dè quay đầu nhìn người đàn ông đang ngồi bên cạnh.

Đối phương nhìn cậu chăm chú, ánh mắt bình thản trầm ngâm, dường như không có gì thay đổi so với trước kia.

Nhưng vừa nãy lúc cậu tỉnh dậy, Du Hàn Châu chợt mỉm cười, còn tự nhiên muốn bế cậu...

Bị nhìn chằm chằm như vậy, gương mặt Phức Tranh bất giác đỏ lên, cậu cúi thấp đầu, ôm lấy gối rồi thu mình lại.

Thiếu niên lặng lẽ giấu mặt đi, chỉ để lộ đôi mắt hơi ươn ướt, ngại ngùng liếc nhìn Du Hàn Châu.

Tuy nhiên, dường như Du Hàn Châu không bận tâm việc vừa bị cậu từ chối, mà chỉ với tay lấy viên thuốc trên bàn đưa cho cậu rồi ngồi gần thêm chút nữa, khẽ dỗ: "Uống thuốc trước, rồi bổn tướng sẽ giải thích cho em."

"Ừm." Phức Tranh buông tay, nhặt viên thuốc bỏ vào miệng.

Vị thuốc ngọt dịu khiến cậu nhăn mày, vừa định cầm lấy tách trà thì Du Hàn Châu đã đưa tới, nhẹ nhàng chạm vào bên môi cậu.

Phức Tranh giương tay đỡ lấy tách trà, định tự uống, nhưng Du Hàn Châu vẫn không chịu buông.

Thậm chí, đôi bàn tay với các khớp ngón rõ ràng, vừa giữ chắc tách trà, vừa vuốt nhẹ cằm cậu, ra hiệu cậu mở miệng.

Mặt Phức Tranh đỏ bừng vì xấu hổ, cậu ngượng ngùng kéo tách trà lại, nhưng không lay chuyển được.

"Ngoan nào, không uống thì thuốc sẽ tan mất."

Phức Tranh bất mãn liếc đối phương, cuối cùng cậu đành thả tay, để mặc mình uống từng hớp trà theo động tác của Du Hàn Châu.

Uống vài ngụm, vị ngọt của thuốc mới hoàn toàn tan đi.

Cậu nuốt xong thuốc rồi vội vàng lùi lại, kéo dài khoảng cách với Du Hàn Châu.

Thấy vậy, người đàn ông khẽ nhếch môi.

Phức Tranh ngập ngừng nhìn sang, nhưng không thấy gì, cho rằng mình hoa mắt nên không để ý nữa.

Du Hàn Châu nhanh chóng lấy áo choàng, cẩn thận khoác lên người cậu, tiếp đến buộc lại dây áo rồi chỉnh sửa cả chiếc thắt lưng hơi lộn xộn.

Phức Tranh nhìn đôi tay gần sát mình, cảm thấy có hơi thân mật quá mức.

Nhưng động tác của Du Hàn Châu rất tự nhiên, không khiến cậu thấy khó chịu, thậm chí còn dễ chịu hơn tự mình làm, Phức Tranh không nỡ từ chối.

Sau khi chỉnh lại trang phục, người đàn ông lấy khăn ấm lau mặt cho cậu.

Nhưng chỉ mới lau được một chút, tính bướng bỉnh của Phức Tranh đã trỗi dậy.

Cậu giật lấy khăn, nói: "Em tự lau được."

Du Hàn Châu hơi khựng lại, khóe mắt mang theo ý cười: "Vậy mà mấy ngày trước, em cứ nằng nặc đòi bổn tướng lau cho."

"Em..." Phức Tranh nghẹn lời, chưa kịp nói thêm đã bị người kia giành lại khăn, tiếp tục lau mặt cho cậu.

Những ngón tay ấm áp khẽ giữ lấy cằm thiếu niên, động tác lau nhẹ nhàng và cực kỳ cẩn thận.

Phức Tranh bị hắn làm cho bối rối, cậu lầm bầm: "Lúc đó em chẳng biết gì cả, giờ tỉnh rồi mà anh còn thế này..."

"Thế này là thế nào?" Du Hàn Châu nở nụ cười đầy ẩn ý, chậm rãi nói: "Em vẫn là em thôi, không quen cũng không sao, bổn tướng sẽ giúp em làm quen lại từ đầu."

"Anh..." Phức Tranh tức đến nghẹn lời, chỉ trích: "Anh cũng đâu phải là nha hoàn, sao phải giúp em thế này, cứ như em là trẻ con không bằng!"

"Ở bên bổn tướng, chẳng phải em chính là trẻ con sao?" Du Hàn Châu không buồn bận tâm, thậm chí sau khi lau mặt xong, còn vuốt má cậu đầy yêu chiều: "Em từng nói mình là tiểu tổ tông của bổn tướng, quên rồi sao, nhóc lừa đảo?"

Phức Tranh hoàn toàn chịu thua.

Cậu trừng mắt nhìn Du Hàn Châu, cố gắng dùng ánh mắt để đẩy lùi đối phương.

Nhưng dù cậu có lạnh nhạt và kiêu ngạo đến đâu, Du Hàn Châu vẫn không hề dao động. Sau khi lau mặt xong, hắn còn lau cổ và lòng bàn tay, cuối cùng lại lấy một hũ cao hương thoa lên mặt và tay cậu, lý do là ngoài trời gió lớn, sợ làm tổn thương da, chăm sóc còn kỹ hơn cả chăm trẻ con.

Thật ra Du Hàn Châu rất hiểu sự lúng túng và bối rối của Phức Tranh, nhưng điều đó không thể ngăn cản hành động của hắn. Bởi lẽ, Du Hàn Châu sẽ không để Phức Tranh có cơ hội từ chối, kể cả cậu có nhớ hay không.

"Hôm nay trời nắng đẹp, bổn tướng dẫn em đi dự tiệc Trùng Dương, cùng ngắm hoa cúc. Chúng ta chỉ ở trong đình, sẽ không ai dám quấy rầy, cũng chẳng có người lạ làm em sợ, được không?"

Giọng nói quen thuộc vang bên tai. Phức Tranh theo phản xạ gật đầu, gật xong rồi mới nhận ra Du Hàn Châu đang giải thích lý do hôm nay mình xuất hiện ở đây.

Điều đó khiến cậu an tâm hơn nhiều. Đợi đến khi thoa xong, cậu vội rút tay về giấu vào trong tay áo.

Du Hàn Châu cũng không để bụng, hắn cầm lấy chiếc lược ngà chải tóc cho cậu.

Phức Tranh càng thêm khó hiểu, cậu quay đầu nhìn những lọn tóc xoăn nhẹ bị hắn nắm trong tay, do dự hỏi: "Anh chải đầu cho em bao nhiêu lần rồi?"

Du Hàn Châu cười đáp: "Tranh Tranh quên rồi sao? Trước đây đã chải một lần, sáu ngày nay thì ngày nào cũng chải."

Không chải thì chăn bông nhỏ lại giận dỗi.

Dĩ nhiên câu cuối cùng Du Hàn Châu không nói ra.

Phức Tranh cũng mơ hồ hiểu tính mình. Nhìn lại một chút, cậu chỉ thấy những ngón tay thon dài của Du Hàn Châu luồn qua mái tóc đen tuyền, nhẹ nhàng xoa bóp da đầu cậu, đột nhiên Phức Tranh cảm thấy ngượng ngùng đến lạ.

Cậu im lặng quay đầu đi, bỗng dưng muốn quay lại đánh ngất bản thân mình của sáu ngày trước.

Chắc chắn khi đó đầu óc cậu bị úng nước rồi nên mới cảm thấy việc sai bảo Du Hàn Châu là thú vị.

Tuy làm tổ tông của Du Hàn Châu rất sướng, nhưng giờ đây không còn là cậu đòi làm tổ tông nữa, mà là Du Hàn Châu cố tình ép cậu phải làm, không làm còn bị phạt. Đúng là đâm lao thì phải theo lao...

Chăn bông nhỏ trong lòng Phức Tranh ngã ra nằm gục, cắn góc chăn khóc thầm.

Nhưng thiếu niên không để lộ cảm xúc ra bên ngoài, bởi cậu rất kiêu ngạo, không muốn mất mặt.

Thực ra sự chăm sóc của Du Hàn Châu không làm cậu khó chịu, thậm chí còn rất chu đáo là đằng khác. Phức Tranh cố gắng quen dần, chịu đựng thì cũng xong.

Sau khi mọi thứ đã được chuẩn bị xong, Du Hàn Châu ra lệnh cho người chuẩn bị xe ngựa, rồi cúi xuống bế cậu lên.

Phức Tranh còn chưa kịp phản ứng đã bị bế lên cao, khi bước vào xe ngựa cũng được hắn giữ chặt.

Bên ngoài vô cùng yên tĩnh, dường như không có ai.

Phức Tranh đội mũ trùm, cậu quay đầu tò mò quan sát, bỗng thấy nơi đây hoa nở rực rỡ, đâu đâu cũng là những đóa cúc đang khoe sắc.

Lúc họ vừa xuống xe, các cung nữ đang chờ ở hai bên đồng loạt quỳ xuống, cúi đầu hành lễ.

"Bái kiến Thừa tướng đại nhân, bái kiến Thế tử An Định hầu."

Du Hàn Châu bảo họ đứng dậy, cúi đầu giải thích với Phức Tranh: "Nơi này là Hằng An Viên, bệ hạ đang ở phía trước dự tiệc Trùng Dương cùng các triều thần, còn các nữ quyến thì ở Hằng Vĩnh Viên do Hoàng hậu dẫn dắt."

"Tranh Tranh vào gặp bệ hạ cùng bổn tướng rồi quay lại đây ngắm cúc, được không?"

"Ừm." Phức Tranh hiểu ra, lập tức gật đầu.

Cậu cũng nhận ra đây là hoàng cung. Du Hàn Châu đưa cậu đến đây, chắc hẳn là cố ý để Hoàng đế thấy mặt cậu, nên không phải lúc để hỏi nhiều.

Du Hàn Châu bế Phức Tranh đi thêm vài bước rồi đặt cậu lên xe lăn, cúi xuống chỉnh lại mũ trùm cho cậu.

Chiếc mũ được viền bằng lông cáo mềm mại, vốn đã rất rộng, khiến khuôn mặt xinh đẹp rạng ngời của Phức Tranh càng thêm nổi bật. Nhìn vào, thật sự khiến người khác mê mẩn.

Du Hàn Châu không cần quay đầu cũng cảm nhận được ánh mắt từ bốn phương tám hướng đều đang tập trung vào Phức Tranh.

Điều này vẫn chỉ là từ các cung nhân tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi, nếu gặp triều thần thì...

Phức Tranh ngẩng mặt lên, thấy ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông đang nhìn mình, bất giác khó hiểu hỏi: "Sao vậy?"

"Không có gì." Sau khi cân nhắc một lát, Du Hàn Châu nhận lấy khăn lụa từ Thanh Vụ, đưa cho Phức Tranh: "Nếu em sợ thì đeo vào đi."

Phức Tranh khó hiểu liếc nhìn Du Hàn Châu, nói: "Em không đeo, em đâu có sợ."

Du Hàn Châu lại dỗ dành: "Đừng cậy mạnh."

Nói rồi, hắn còn tự tay đeo cho cậu.

Phức Tranh vội kéo tay áo Du Hàn Châu, lắc đầu: "Em đâu phải con gái, đeo cái này không hay chút nào."

Đúng là cậu dễ nhìn hơn người bình thường một chút, nhưng suy cho cùng vẫn là con trai. Nếu đeo lên, tuy có thể tránh được chút rắc rối, nhưng trước mặt triều thần, mặt mũi cậu biết để đâu?

Phức Tranh nghi ngờ Du Hàn Châu đang cố ý, chắc chắn hắn có ý đồ.

Cậu nhìn chằm chằm vào đối phương, suy nghĩ một lúc, rồi giơ tay cào nhẹ vào lòng bàn tay Du Hàn Châu, ý cảnh cáo rõ ràng.

Du Hàn Châu khẽ cong môi cười, như thể đã biết không thể lừa được cậu thiếu niên này, hắn đành đưa khăn lụa trả lại cho Thanh Vụ: "Giờ không đeo cũng được, lát nữa gặp người khác, không được hoảng loạn."

"Em không hoảng." Phức Tranh nghĩ mình không đến mức đó.

Du Hàn Châu cười khẽ, cúi người nắm nhẹ tay cậu, siết chặt thêm chút, nói: "Vậy thì đi thôi."

Nói xong, hắn đi vòng ra sau xe lăn, đẩy Phức Tranh tiến về phía trước.

Chiếc xe lăn này chính là chiếc khảm ngọc bích nạm vàng được chế tác cách đây không lâu, nhìn qua đã biết giá trị không nhỏ.

Đám cung nhân đều là tai mắt các cung, chuyện ngoài cung họ ít nhiều đều nghe qua. Giờ đây thấy vị Thế tử dung mạo kinh diễm lòng người, lại chú ý đến chiếc xe lăn và áo choàng lông cáo, họ lập tức bừng tỉnh, rồi ngẩn ra tại chỗ.

Dẫu thế nào họ cũng chỉ dám âm thầm kinh ngạc, không dám thốt ra nửa lời.

Dù sao thì Thế tử An Định hầu cũng là "ngoại thất" được Thừa tướng cất giấu trong lầu son, thật khiến người ta khó tin.

Những kẻ hay buôn chuyện quả thật đã phạm tội lớn. Nói gì không nói, lại bảo Thế tử là "ngoại thất". May mà Thừa tướng và Thế tử không bận tâm đến lời đồn đại từ bên ngoài, nếu không chỉ một từ đó thôi cũng đủ để những kẻ cố tình loan tin bị xử trảm.

Hoàng cung lúc nào cũng yên tĩnh và nghiêm ngặt, dọc đường đi, ngoại trừ cung nhân quỳ xuống hành lễ, Phức Tranh không thấy bất kỳ ai khác.

Chỉ sau một nén hương, hai người đã bước vào một cung điện nguy nga tráng lệ, bên trong là khung cảnh uống rượu chung vui, ồn ào không ngớt.

Nhưng chỉ cần Du Hàn Châu vừa xuất hiện, Hoàng đế ngồi trên long ỷ lập tức giơ tay, lệnh cho nhạc công và vũ cơ lui xuống, cười nói: "Thừa tướng đến rồi, mau vào đây, người đâu, ban chỗ ngồi."

Phức Tranh quay lưng về phía Du Hàn Châu nên không thấy vẻ mặt của hắn, cũng không tiện quay đầu nhìn, chỉ nghe giọng điệu mang ý cười của đối phương vang lên trên đỉnh đầu, hàn huyên vài câu với Hoàng đế.

Ngay sau đó, Du Hàn Châu đẩy xe lăn đến giữa điện, xoay người đứng bên cạnh Phức Tranh rồi chắp tay hành lễ.

Thừa tướng không cần quỳ, đây là quy định đã có từ lâu, các triều thần cũng không thấy lạ. Họ càng thêm cung kính với Du Hàn Châu, ai nấy đều đồng loạt bước ra hành lễ.

Phức Tranh thấy vậy cũng ngoan ngoãn cúi đầu chào hỏi Hoàng đế.

Dung mạo của cậu thật sự quá xuất chúng, còn chưa mở miệng mà mọi người đã để ý đến nhất cử nhất động của cậu rồi, thiếu niên vừa cất lời, lại càng thu hút ánh nhìn.

Lão Hoàng đế kích động đứng bật dậy khỏi long ỷ, chống tay lên người Thái giám, bước nhanh tới.

Khi lại gần, nhìn rõ dung mạo của thiếu niên, lão Hoàng đế không kiềm được nước mắt, nói: "Tốt, tốt lắm, quả nhiên giống hệt với phụ thân ngươi... thanh nhã tuyệt trần, quân tử đoan chính, đáng được ban thưởng."

Nói xong, Hoàng đế phất tay, cung nhân bên cạnh lập tức mang lên một đống lễ vật.

Ông ta cúi người nhìn kỹ Phức Tranh, dường như muốn nắm tay cậu, nhưng khi sắp chạm vào lại do dự một chút, đổi thành vỗ nhẹ lên vai thiếu niên, nói: "Đây là quà gặp mặt dành cho ngươi. Còn về phủ đệ An Định hầu, trẫm đã lệnh cho người sửa sang lại, chờ đến khi ngươi trưởng thành, kế thừa tước vị, sẽ phong làm Quốc sư. Ngươi cứ yên tâm dưỡng sức, Thừa tướng là người tốt, sẽ chăm sóc ngươi chu đáo."

"Vâng, đa tạ Hoàng thượng." Phức Tranh không hiểu sao lão Hoàng đế lại nhiệt tình đến vậy.

Tuy nhiên, nhìn sắc mặt của các triều thần, phần thưởng này có lẽ là chưa từng có tiền lệ.

Dẫu sao cậu không giống lão Quốc sư - người có công phò tá vua lên ngôi, cả đời trung thành cúc cung tận tụy, việc ông được phong làm Quốc sư và An Định hầu cũng là điều hiển nhiên.

Còn cậu chỉ là một thiếu niên, thậm chí hôm nay lần đầu gặp Hoàng đế đã được định sẵn danh hiệu Quốc sư tương lai, lại còn nhấn mạnh hiện giờ được Thừa tướng chăm sóc, rõ ràng lão Hoàng đế muốn đứng ra bảo vệ cậu.

Phức Tranh nhớ rằng trong quẻ tượng, thân phận của nguyên chủ không được ưu ái như vậy, đến chết cũng chưa từng kế thừa phủ đệ An Định hầu.

Dáng vẻ của cậu nhỏ nhắn, ánh mắt Hoàng đế nhìn cậu cũng pha chút từ ái, chẳng mấy chốc đã lệnh cho người ban ghế ngồi.

Theo lý, với thân phận hiện tại, lẽ ra cậu nên ngồi ở vị trí phía dưới quan nhất phẩm đại thần, tương đương với nhị phẩm.

Nhưng vì Hoàng đế đã bảo Thừa tướng chăm sóc cậu, nên Phức Tranh được sắp xếp ngồi cạnh Du Hàn Châu có quan hàm siêu nhất phẩm – tức là cùng bàn với hắn.

Sau khi ngồi vào vị trí, Hoàng đế lệnh cho mọi người tự do uống rượu, chỉ thỉnh thoảng trò chuyện vài câu với Thừa tướng và Phức Tranh.

Phức Tranh nghiêng đầu nhìn về phía Du Hàn Châu, thấy vẻ mặt hắn điềm tĩnh, ngay cả khi uống rượu hàn huyên cũng rất thân thiện.

Rõ ràng không hề có vẻ kiêu ngạo, không giống một quyền thần độc đoán, mà ngược lại rất khéo léo tài tình, nói chuyện hòa hợp với tất cả mọi người. Nhưng kỳ lạ là, mỗi khi đối diện với Du Hàn Châu, những người khác đều mang theo vài phần kính trọng, thậm chí có chút sợ hãi và dè dặt, lời nói chứa đầy ẩn ý, đều là dáng vẻ phòng bị.

Có vài người khéo léo dẫn dắt câu chuyện về phía Phức Tranh.

Nhưng Thừa tướng luôn quan tâm cậu, lúc thì gắp thức ăn, lúc thì múc canh, khiến Phức Tranh chẳng cần phải trả lời, những người đó tự động im lặng.

Chẳng bao lâu, Hộ bộ Thượng thư đến kính rượu, còn liếc nhìn Phức Tranh một cái, cười nói: "Thế tử dung nhan tuyệt thế vô song, không hổ là..."

"Lục Tri Hành." Lời chưa dứt đã bị Du Hàn Châu cắt ngang, hắn nhếch môi cười nhẹ.

Hộ bộ Thượng thư lập tức rùng mình, sửa lại lời nói: "Dạo này sức khỏe của Thế tử đã khá hơn chưa?"

"Cũng ổn." Phức Tranh thấy thanh niên trước mặt tuy có chút cà lơ phất phơ, nhưng ánh mắt nhìn cậu chỉ là tò mò, không có ý tứ gì khác.

Không ngờ cậu vừa đáp hai chữ, Du Hàn Châu đã xoa đầu cậu, nói: "Hạng người phong lưu này, không đáng để em quan tâm."

Lục Tri Hành - một kẻ lãng tử đa tình sống đời phóng đãng: "..."

Mặc dù đó là sự thật, nhưng có cần nói thẳng vậy không? Dù gì y cũng là tài tử nổi tiếng khắp kinh thành đấy.

Hiếm khi thấy Thừa tướng quyền uy bảo vệ người thân đến vậy, Lục Tri Hành nhẹ nhàng ho khan, nói: "Dạo gần đây Thế tử sống chung với Thừa tướng sao?"

"Ừm. Ta ở chung với Du Hàn Châu." Phức Tranh gật đầu.

"Hả?" Lục Tri Hành vốn chỉ hỏi qua loa, không ngờ lại là thật, y nhất thời ngạc nhiên, vô thức nhìn về phía Du Hàn Châu.

Thế tử An Định hầu chẳng phải là người trong lòng của Thái tử sao?

Nhưng vài ngày trước nghe đồn phẩm hạnh Thái tử không tốt, bị Hoàng đế cấm túc, chẳng lẽ là vì tranh giành người đẹp với Thừa tướng?

Xét theo dáng vẻ của Hoàng đế, dường như ông ta muốn coi Thừa tướng là con ruột, khả năng này cũng không phải không có.

Hộ bộ Thượng thư lập tức nhận ra điều gì đó, y thức thời không hỏi thêm, chỉ sai tiểu đồng dâng lễ vật cho thị nữ phía sau Phức Tranh, nói: "Bổn quan lớn tuổi hơn Thế tử, bộ quân cờ Trân Lung này là do gần đây vô tình có được, nghe nói Thế tử thích cờ, vừa hay có thể coi như quà gặp mặt."

Công bộ Thượng thư vừa đi qua nghe thấy, cũng nhướng mày, rồi tặng lễ vật tương tự, chỉ đổi cách diễn đạt.

Phức Tranh nhìn dáng vẻ nghiêm túc của họ, cũng nhận ra những thứ này không phải lễ vật thông thường, trong chốc lát đã nhận được mười mấy món quà gặp mặt, thậm chí có người còn tặng ngựa quý, hẹn cậu đến phủ gặp lão thái quân*, lão Hầu gia, làm cậu bắt đầu nghi ngờ tuổi tác của mình.

*Raw 老太君: cách gọi tôn kính dành cho người phụ nữ lớn tuổi trong gia đình, thường là bà nội hoặc người phụ nữ lớn tuổi nhất, có địa vị cao trong dòng tộc ở xã hội phong kiến Trung Quốc.

Nhìn cậu nhỏ bé đến vậy à? Ai nấy đều tự nhận lớn tuổi hơn, người thì làm anh trai tốt, người lại dùng ánh mắt như cha già.

Nhìn khắp đại điện quả thật không thấy ai cùng trang lứa.

Phức Tranh ngơ ngác nhìn Du Hàn Châu, chỉ thấy người đàn ông vốn luôn điềm tĩnh giờ đây lại mang vẻ mặt tự hào, còn giơ tay xoa đầu cậu, nói: "Tranh Tranh còn nhỏ, cơ thể ốm yếu, cần nghỉ dưỡng thêm một thời gian, hôm khác bổn tướng sẽ đưa em ấy đến thăm lão thái quân."

Phức Tranh bị xoa đầu hai lần, đối diện với ánh mắt đầy đắc ý của Du Hàn Châu, chỉ đành gật đầu.

Tuy vậy, cậu cũng không muốn Du Hàn Châu quá tự đắc, bèn nói: "Chờ khi khỏe lại em sẽ đi cùng anh trai Du Hàn Châu."

Lời vừa dứt, Hộ bộ Thượng thư và những người khác đều sững sờ.

Đời này họ mới lần đầu nghe có người gọi Thừa tướng là "anh trai Du Hàn Châu", lại còn gọi với giọng ngọt ngào như vậy... nhất thời ai nấy đều cảm thấy mình giảm đi vài năm tuổi thọ.

Mà Du Hàn Châu cũng ngẩn người, nghiêng mắt nhìn Phức Tranh.

Phức Tranh tưởng hắn khó xử, đang định cười trừ, nào ngờ Du Hàn Châu lại yêu chiều nhéo má cậu một cái, cười nói: "Được, anh trai dẫn em đi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi