"Nhưng... không thể để Tranh Tranh cũng phải chịu đựng."
・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・
Nếu không phải có ví dụ sống động ngay bên cạnh, có lẽ Du Hàn Châu cũng không thể tưởng tượng được rằng, một giờ trước, người kia còn giận dỗi nũng nịu, suýt nữa thì lăn lộn trong vòng tay hắn. Nhưng chỉ một canh giờ sau đã hoàn toàn quên mất, thậm chí còn để hắn tự quyết định rồi bảo hắn đừng hiểu lầm.
Cả đời này chưa bao giờ Du Hàn Châu cảm thấy hết cách như bây giờ.
Nhưng nếu trách mắng chiếc chăn nhỏ không có lương tâm thì cậu cũng đâu cố ý. Cậu chỉ là một "ấm thuốc" lúc nào cũng đau ốm và sợ hãi mà thôi.
Nếu cứ để mọi chuyện trôi qua như vậy, thì chút tâm ý hắn cố gắng bày tỏ trước đây, e là sẽ quay trở lại vạch xuất phát.
Mùa thu nắng đẹp, gió thổi nhẹ nhàng.
Người đàn ông ngồi ngay ngắn trên ghế, một tay chống trán, ánh mắt sâu thẳm chăm chú nhìn thiếu niên bên cạnh.
Phức Tranh bị ánh mắt ấy làm cho lạnh sống lưng, cậu quay đầu lại ngó xung quanh nhưng không thấy ai, cuối cùng đành ra vẻ vô tội hỏi: "Sao anh cứ nhìn em hoài thế?"
Cậu có làm gì đâu, chỉ là nói không để ý thôi mà. Dù gì cậu cũng không quen người kia, lấy đâu ra chuyện quan tâm hay không?
Du Hàn Châu im lặng nhìn cậu một hồi, đột nhiên đưa tay ra.
Phức Tranh không hiểu, nghĩ rằng hắn muốn xoa đầu mình nên cũng không né tránh. Nhưng ai ngờ, bàn tay với những ngón tay thon dài và khớp xương rõ ràng ấy chỉ đưa ra được nửa chừng thì xoè ra, lòng bàn tay hướng lên.
Phức Tranh khó hiểu cúi xuống nhìn, phát hiện đôi tay hắn rất đẹp, thon dài hữu lực, rõ ràng là bàn tay của một người đàn ông trưởng thành, rất có sức hút.
Cậu ngắm nhìn một lúc, thấy hắn không động đậy, đành do dự đặt cây quạt gỗ đen cầm trên tay vào lòng bàn tay đối phương.
Vừa đặt xuống định rút tay lại, nhưng Du Hàn Châu khẽ lắc đầu, nói: "Bổn tướng không cần cây quạt này."
"Thế anh cần gì?" Phức Tranh khó hiểu: "Không phải anh muốn đi gặp người ngoài sao? Không cần chuẩn bị gì hả?"
Nghe vậy, Du Hàn Châu khẽ cúi mắt, nói: "Chỉ là người hợp tác, đã gặp quen rồi, cần gì chuẩn bị?"
Phức Tranh thầm nghĩ bụng: Một vị quan nhị phẩm mà hắn cũng không đặt vào mắt. Trước đó trong yến tiệc, Du Hàn Châu còn được Hoàng đế khen ngợi là khiêm tốn lễ độ, biết tiến biết lùi, không kiêu ngạo siểm nịnh, quả thật là tấm gương cho bách quan.
Có lẽ suy nghĩ của cậu quá rõ ràng, Du Hàn Châu nhanh chóng nhếch môi cười, nói: "Đang lén mắng bổn tướng?"
"Không có." Phức Tranh vội lắc đầu, thu lại suy nghĩ.
Cậu không muốn chọc giận Du Hàn Châu. Những "hình phạt" dạo gần đây của hắn thật sự không dễ chịu chút nào.
"Thế thì làm việc chính thôi." Du Hàn Châu nói.
"Việc chính?" Phức Tranh nhìn bàn tay hắn, sau đó cúi xuống nhìn mình, ấm ức nói: "Em không mang theo gì ngoài cây quạt cả."
Thậm chí cậu còn trả lại huyết ngọc cho Du Hàn Châu.
Tính cách của Du Hàn Châu khác hẳn Thái tử. Thái tử tiêu xài phung phí, trước đây thường tặng Phức Tranh những món đồ như vòng tay hay trang sức, nhưng dường như Du Hàn Châu lại thích nhìn cậu trong vẻ giản dị sạch sẽ hơn. Ngay cả dải buộc tóc của cậu cũng là màu đen viền vàng thấp thoáng.
Song, Phức Tranh không biết rằng người đàn ông cố ý để cậu trông đơn giản như vậy chỉ vì dung nhan cậu quá mức lộng lẫy. Hầu như không có loại trang phục hay trang sức nào phù hợp với khí chất của cậu. Chỉ có màu đen tuyền hoặc đỏ rực mới tạm thời chế ngự được, nhưng ngay cả như vậy, chúng cũng chỉ khiến cậu thêm phần rực rỡ, chứ không hề giảm đi sức hút.
Với gương mặt này thì quả thật mặc gì cũng đẹp, nhưng không phải cái gì cũng hợp. Những bộ y phục tinh xảo nhất khi mặc lên người cậu cũng trở nên lu mờ.
Chỉ những thứ thực sự làm nổi bật vẻ đẹp của thiếu niên mới là lựa chọn đúng đắn duy nhất.
Nhưng đối với một tiểu yêu chăn bông không có gu thẩm mỹ như Phức Tranh thì cậu không hiểu nổi, cậu cũng chẳng có thói quen thưởng thức vẻ đẹp của mình.
Phức Tranh ấm ức, liếc mắt nhìn Du Hàn Châu rồi nói: "Anh đòi đồ của em, em làm gì còn mà cho, ngay cả huyết ngọc cũng trả lại anh rồi."
Nghe vậy, Du Hàn Châu chỉ bật cười, trêu chọc: "Sao? Trách bổn tướng không tặng đồ tùy thân cho em hả?"
"Không phải ý đó."
Phức Tranh trừng mắt: "Em chỉ đang nói sự thật."
Dường như tâm trạng Du Hàn Châu rất tốt, hắn nhanh chóng đưa tay xoay chiếc xe lăn của Phức Tranh lại, để cả hai đối mặt nhau.
Sau đó, hắn tháo viên huyết ngọc và chiếc quạt ngọc mực đeo ở thắt lưng xuống. Trước tiên là buộc huyết ngọc lên người Phức Tranh, rồi thay dây tua của quạt ngọc mực sang chiếc quạt gỗ mun đen viền vàng, sau đó treo lại lên thắt lưng cậu.
"Thế nào? Tặng hết đồ của bổn tướng cho em, như vậy có được không?"
Phức Tranh cúi đầu nhìn những động tác đó, lại nhìn thắt lưng trống không của Du Hàn Châu, bĩu môi nói: "Em cũng không cần những thứ này. Anh ra ngoài gặp người, chẳng phải cần đeo chúng sao?"
"Hửm? Đương nhiên là không phải." Du Hàn Châu lắc đầu mỉm cười: "Không phải thứ gì cũng xứng với thân phận của bổn tướng. Viên huyết ngọc này là bảo vật của Đại Minh Bảo Tự, dùng để kéo dài tuổi thọ; quạt gỗ mun đen chỉ có một trên đời; còn quạt ngọc mực tinh xảo là do bệ hạ đích thân ban tặng, được Đạo Tông cầu riêng cho. Những thứ khác không đáng đeo."
"Dĩ nhiên, thứ không xứng với bổn tướng thì càng không xứng với em."
"Vậy được." Phức Tranh không ngờ lại có chuyện như thế.
"Vậy nếu đeo ngọc bình thường thì sao?"
Du Hàn Châu bật cười nhìn cậu, nói: "Ngốc nghếch, những kẻ quyền quý thích ganh đua lẫn nhau. Nếu đeo ngọc thường, tuy trước mặt người ta không nói gì, nhưng sau lưng chắc chắn sẽ cười nhạo, nói rằng bổn tướng không có gu thẩm mỹ, xuất thân quê mùa, hoặc chưa từng trải đời."
"Anh giỏi giang hơn bọn họ nhiều." Phức Tranh không đồng ý: "Làm quan lớn mà cả việc ăn mặc cũng phức tạp, cực khổ cho anh phải nhớ rõ từng thứ như vậy."
Du Hàn Châu đột nhiên cười lớn: "Chỉ có Tranh Tranh là biết nói đỡ cho ta."
Nói xong, hắn lại thu nét cười, nghiêm túc nói: "Nhiều năm qua, chỉ có em là nói thế. Ngay cả những thân tín dưới trướng ta cũng cho rằng ở cương vị nào thì phải thích nghi với công việc đó. Đây là điều bổn tướng nên làm quen."
"Tất nhiên, bổn tướng không thấy có gì khó khăn cả. Chỉ là có người thương xót cho cảm giác cô độc của người ở vị trí cao, suy cho cùng là hai chuyện hoàn toàn khác nhau."
Giọng điệu của Du Hàn Châu không cao, vẻ mặt cũng bình thản, không để lộ nhiều cảm xúc.
Nhưng khi Phức Tranh đối diện với ánh mắt của hắn, cậu có thể cảm nhận được sự nghiêm túc bên trong.
Cậu nắm chặt miếng ngọc đeo ở thắt lưng, hỏi: "Vậy, vừa nãy anh muốn em cho anh cái gì?"
Du Hàn Châu đặt chiếc quạt ngọc mực tinh xảo lên bàn, nghiêng người về phía Phức Tranh.
"Em thử nghĩ xem?"
"Ừm..." Phức Tranh nhíu mày nhìn bản thân, nghĩ mãi không ra thứ gì để tặng, cuối cùng mới nói: "Ngay cả quần áo em mặc cũng là do anh tặng. Anh không định bảo em tặng chính mình cho anh chứ?"
Đôi mày Du Hàn Châu tức khắc giãn ra, đang định mở miệng thì nghe Phức Tranh nói tiếp: "Dù em có gầy, cũng không đến mức ngồi vừa lòng bàn tay anh đâu. Cẩn thận gãy xương đó."
Hắn nhíu mày, nhìn Phức Tranh đang cười híp mắt, nhất thời không giận nổi nữa, đành cười theo: "Vậy chia ra từng phần, nào."
Nói rồi, hắn lại vươn tay ra.
Lần này Phức Tranh đã hiểu, cậu nhìn chằm chằm bàn tay đó, mặt càng lúc càng nóng.
Thiếu niên trừng mắt nhìn Du Hàn Châu, tức giận nói: "Sao anh lại xấu xa thế này, lại bắt nạt em nữa!"
"Chẳng phải em thích bổn tướng bắt nạt em sao?" Du Hàn Châu điềm nhiên đáp.
Phức Tranh bị trêu đến đỏ mặt, cậu quay đầu hừ một tiếng, bàn tay trắng nõn siết chặt rồi đưa thẳng vào tay Du Hàn Châu.
Chỉ trong giây lát, bàn tay lạnh ngắt của cậu đã bị bao trọn trong lòng bàn tay ấm áp, cảm giác ấm nóng liên tục truyền đến.
Cậu liếc nhìn bàn tay đang nắm lấy mình, định nói gì đó thì khóe mắt bỗng bắt gặp bóng dáng một người.
Phức Tranh lập tức muốn rút tay về, nhưng Du Hàn Châu lại nắm rất chặt, không chịu buông.
Phức Tranh lo lắng nhìn quanh, nhỏ giọng nói: "Có người đến kìa, lát nữa bị thấy thì không hay đâu."
Cậu thầm nghĩ, làm quan lớn thời cổ đại chắc không thể công khai nắm tay với một thiếu niên khác giữa ban ngày ban mặt nhỉ?
Mặc dù cậu rất muốn làm khó Du Hàn Châu, nhưng chuyện này liên quan đến danh dự, không thích hợp để đùa giỡn.
"Không sao." Du Hàn Châu xoa nhẹ tay cậu để trấn an.
Phức Tranh chưa từng bị người ta nắm tay giữa ban ngày như thế này, nhất thời có chút căng thẳng. Khi thấy bóng dáng mảnh khảnh của một thanh niên đang đến gần, cậu bèn cúi đầu, giấu mặt vào cổ áo lông.
Du Hàn Châu cho rằng cậu ngượng ngùng, chỉ là lúc này đang ở bên ngoài, hắn không tiện ôm người lên đùi, chỉ đành quay xe lăn ra phía ngoài đình, lưng quay về phía khu vườn.
Như vậy, người đến chỉ có thể thấy được lưng ghế ngọc bích viền vàng cao lớn, chứ không nhìn thấy người.
Phức Tranh cũng nhận ra điều đó, lập tức không còn lo lắng nữa, chỉ cố gắng phớt lờ bàn tay đang được vuốt ve của mình.
Thị nữ dâng hoa quả tươi và điểm tâm lên, cậu bèn bảo Du Hàn Châu chọn cho mình một chùm nho.
"Cái kia, màu xanh."
"Không phải, cái lớn nhất ấy."
Giọng của thiếu niên khàn khàn mềm mại, mang theo âm điệu kỳ lạ của thời kỳ đổi giọng, nghe rất dễ chịu và quyến rũ.
Chu Quân Tình vừa tiến lại gần đình đã nghe được cuộc trò chuyện tựa như đang nũng nịu ấy, hắn lập tức cau mày.
Chỉ trong giây lát, ánh mắt lạnh nhạt quen thuộc liếc nhìn tới, Chu Quân Tình ngay lập tức thu lại vẻ mặt, mỉm cười rồi hành lễ.
"Du tướng thật có tâm trạng, hôm nay tiết trời quang đãng, chính là thời điểm tốt để ngắm hoa cúc."
Giọng nói trong trẻo từ từ vang lên, nghe như gió xuân nhẹ nhàng.
Phức Tranh nghiêng đầu, nhưng chỉ nhìn thấy một góc vạt áo màu xanh.
Cậu cũng không để tâm, dù sao hôm nay đã gặp quá nhiều quan chức triều đình.
Du Hàn Châu không có ý nói chuyện xã giao, chỉ gật đầu lúc Chu Quân Tình ngồi xuống, rồi nói: "Ngươi không đi theo cha mình xử lý công việc, chạy đến đây làm gì?"
Chu Quân Tình nhận lấy chén trà từ tay thị nữ, cười đáp: "Cha nói hôm nay trong cung có yến tiệc, nên đã cho ta rời triều tới đây tìm đại nhân, xem có thể giúp được gì không. Món điểm tâm lần trước, đầu bếp của đại nhân về sớm quá, nên không học được."
"Ồ? Món điểm tâm gì?" Du Hàn Châu hỏi.
"Là món tráng miệng gọi là "kem đá bào vị xoài"." Chu Quân Tình cười ngượng ngùng, dường như có chút áy náy, nói: "Cha bảo ta ngày nào cũng nghiên cứu những món ngọt mà các tiểu thư yêu thích, thực sự không phù hợp chút nào, nhưng Quân Tình nghĩ, bệ hạ thích ăn ngọt, gần đây đại nhân cũng nhận nuôi tiểu Thế tử của phủ An Định hầu, hẳn là sẽ hữu dụng."
Nói xong, Chu Quân Tình lại nhìn chiếc xe lăn tinh xảo, hỏi: "Trên ghế lăn là tiểu Thế tử của phủ An Định hầu sao?"
"Ừm." Du Hàn Châu đáp, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, không có ý giới thiệu Phức Tranh cho Chu Quân Tình.
Chu Quân Tình thấy hắn không phủ nhận việc "nhận nuôi", lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, nói: "Tính tình tiểu Thế tử trầm lặng, chi bằng ngày khác Quân Tình mang chút đồ chơi đến phủ Thừa tướng nhé?"
Vừa dứt lời, Du Hàn Châu hơi khựng lại, nói: "Không cần. Em ấy vốn ngoan ngoãn, không thích náo nhiệt, bổn tướng đã chuẩn bị mọi thứ cho em ấy rồi."
Sắc mặt Chu Quân Tình lập tức khó coi, nhưng nghĩ đến đây chỉ là một đứa trẻ, lại là con trai, hắn cũng không quá lo lắng.
Chu Quân Tình chưa từng gặp Phức Tranh, nên không biết cậu có thân hình cao ráo, dù khuôn mặt còn non nớt, nhưng khi đứng lên cũng là một mỹ nhân tuyệt sắc. Chỉ những quan chức trong triều đã lập gia thất và có con cái mới coi Phức Tranh như một đứa trẻ.
Dĩ nhiên còn một lý do nữa, người nhà Phức Tranh đều đã mất, không ai quản lý chuyện cưới hỏi. Nếu không, trong thời đại này, nam nhân từ mười lăm tuổi đã phải sắp xếp người hầu hạ, mười tám tuổi lấy chính thê, sau đó tính đến chuyện nạp thiếp.
Qua lễ Thất Tịch năm nay Phức Tranh vừa tròn mười tám tuổi, dù còn nhỏ, nhưng cũng không thể coi là trẻ con nữa.
Dĩ nhiên Du Hàn Châu cũng không thể nhận nuôi cậu.
Chu Quân Tình vốn tự cao tự đại, hơn nữa vì kiến thức của hắn vượt xa người ở thời đại này, lại không thường giao du với người khác nên không biết nhiều tin tức cho lắm.
Đương nhiên hắn đã từng nghĩ đến việc bắt chước những người xuyên không từ giang hồ, lập ra một tổ chức giống như "cổng tình báo". Nhưng không hiểu sao, mười mấy năm nỗ lực, vẫn không được Du Hàn Châu đồng ý.
Hoặc có thể nói, Du Hàn Châu đã có tổ chức như vậy từ lâu, chỉ là không giao cho hắn quản lý, cũng không để hắn tham gia.
Chu Quân Tình có ý dùng quan hệ của mình để làm việc, nhưng hiện giờ vẫn là quan nhị phẩm, vẫn còn cách giang hồ rất xa, cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Nói thẳng ra, hắn chỉ có một số kiến thức hiện đại, như cách làm món ăn hiện đại, một số quy định và hệ thống hữu ích trong ký ức.
Nhưng nếu nói về cách làm quan, cải cách hoặc cải tiến phương pháp nông nghiệp... thì hắn không biết.
Nếu không phải Du Hàn Châu chỉ giao cho hắn những việc đơn giản thì có lẽ Chu Quân Tình vẫn chưa lên được đến vị trí này.
Tiếc là hắn không tự nhận ra, cứ nghĩ rằng Du Hàn Châu giúp đỡ hắn như vậy là vì coi trọng mình nên bắt đầu tự tin kiêu ngạo.
Chỉ có điều, hiện tại đối mặt với Du Hàn Châu, Chu Quân Tình chẳng dám biểu lộ chút kiêu ngạo nào.
Ngay từ lần đầu gặp Du Hàn Châu, người đàn ông chỉ cần vài câu đã khiến cho một vị vương gia phải xuống nước nhún nhường, không còn cách nào khác đành nhượng lại một phần đất đai để giữ vị thế. Ngay lúc đó, Chu Quân Tình đã nhận ra, Du Hàn Châu không phải là người dễ bị thao túng.
Dù hắn đến từ hiện đại thì cũng không thể.
Từ khoảnh khắc đó, Du Hàn Châu trở thành người duy nhất mà Chu Quân Tình nhìn trúng.
Lúc này không rõ vị trí của Phức Tranh trong lòng Du Hàn Châu, Chu Quân Tình không khỏi lo lắng, lặng lẽ uống vài ngụm trà rồi giả vờ ngắm hoa cúc.
Hiện tại... hắn nói gì cũng không ổn.
Rõ ràng Du Hàn Châu đã bảo rằng Phức Tranh là người hắn muốn bảo vệ, nếu ám chỉ Phức Tranh thất lễ, Du Hàn Châu nhất định sẽ tức giận, chẳng khác gì tự tìm đường chết.
Nếu tiếp tục làm thân với Phức Tranh, mặc dù an toàn hơn, nhưng Du Hàn Châu là người khó chịu, chỉ làm mọi chuyện rối thêm.
Chu Quân Tình khó xử, đang do dự thì thấy thiếu niên trên xe lăn dường như lắc lắc tay, lên tiếng: "Hắn nói anh "nhận nuôi" em? Anh thực sự muốn làm anh trai em sao?"
Giọng thiếu niên khàn khàn mềm mại gần như đang làm nũng, khiến lòng người ngứa ngáy.
Du Hàn Châu nghe xong quay đầu, nhìn thẳng vào thiếu niên, ánh mắt hắn dịu lại, mỉm cười nói: "Em đừng nghe Chu Uẩn nói bậy, bổn tướng chưa lập gia thất, không hợp quy định pháp luật, sao có thể nhận nuôi em?"
"Hơn nữa, bổn tướng cũng không muốn làm anh trai em."
"Hừ, biết ngay anh không có ý tốt, anh còn nói thích em gọi anh trai, giờ lại nói không làm anh trai nữa." Phức Tranh nhìn hắn tố cáo.
Du Hàn Châu nhướng mày, rồi bất ngờ đưa tay ra.
Từ góc nhìn của Chu Quân Tình, tay người đàn ông đưa ra phía ghế lăn. Hướng đó, có lẽ là để nắm cằm thiếu niên, hoặc... chạm vào môi.
Trong tiếng gió nhè nhẹ, chỉ nghe thấy giọng nói của Du Hàn Châu: "Từ "anh trai" này không phải là "anh trưởng" đâu, nếu em thích, sau này ta sẽ để em gọi thoải mái."
Phức Tranh nhận ra sự ám chỉ mơ hồ đó, mặt lập tức đỏ lên, cậu lí nhí: "Vô liêm sỉ."
Du Hàn Châu khẽ cười, không trêu chọc thêm nữa.
Hai người trò chuyện mà chẳng để ý đến xung quanh, Phức Tranh không nhìn thấy Chu Quân Tình, cũng quên khuấy đi, mà Du Hàn Châu thì càng không quan tâm.
Hơn nữa trước mặt người khác, Du Hàn Châu như vậy đã là rất kiềm chế rồi.
Ít nhất, hắn không ép Phức Tranh phải gọi "anh trai tốt".
Tuy nhiên, lời nói vẫn quá rõ ràng, Chu Quân Tình chứng kiến toàn bộ, chẳng khác nào bị sét đánh ngang tai, hắn ngây ngẩn nhìn vào lưng ghế của chiếc xe lăn.
Từ góc này, không thể nhìn thấy thiếu niên ngồi trên xe lăn, nhưng không biết tại sao, đột nhiên hắn lại cảm thấy sợ hãi như chưa từng có.
Giọng nói nũng nịu và ngữ điệu của thiếu niên, cộng với sự cưng chiều không hề che giấu của người đàn ông, rõ ràng không phải là sự nuông chiều của trưởng bối dành cho một đứa trẻ.
Chu Quân Tình không thể chấp nhận được, sắc mặt hắn trở nên nhợt nhạt.
Du Hàn Châu nhìn thấy dáng vẻ lảo đảo sắp ngã của thanh niên, hắn nhíu mày nói: "Ở đây không có gì cần ngươi giúp, về sớm nghỉ ngơi đi, cha ngươi tuổi đã lớn, đừng để ông ấy lo lắng thêm."
Nghe vậy, Chu Quân Tình vốn đang rơi vào hầm băng, cuối cùng cũng cảm thấy ấm áp trở lại, vô thức cười với Du Hàn Châu: "Chắc là do trời lạnh gió thổi, không sao đâu."
Du Hàn Châu vốn không thích sự yếu đuối, mà thích những người tài giỏi có tầm nhìn xa và quan tâm đến bách tính. Chu Quân Tình biết rõ điều đó.
Vì vậy, hắn chưa bao giờ tỏ ra yếu đuối, phong thái mà hắn thể hiện luôn là một thanh niên tài năng dịu dàng, ngưỡng mộ Du Hàn Châu nhưng không quá lộ liễu, không làm người khác khó chịu.
Như hắn dự đoán, mỗi lần Du Hàn Châu nhìn hắn, tuy vẫn lạnh lùng, nhưng vẫn thể hiện sự quan tâm và tán thưởng. Vì thế, Chu Quân Tình luôn cho rằng quyết định của mình là đúng đắn.
Thực tế, ai cũng biết Du Hàn Châu đối xử với người tài, nhất là cấp dưới luôn là như vậy, điều này vừa thể hiện sự coi trọng vừa giữ khoảng cách công việc.
Lão Hoàng đế khen ngợi Thừa tướng biết tiến biết lùi, khiêm tốn lễ phép cũng không phải không có lý do. Dù đám quan chức không thích Thừa tướng, nhưng cũng khó mà chỉ ra điều gì sai trái trong cách cư xử của hắn. Nói chung, người này khéo léo, rất biết cách thu phục nhân tâm.
Chỉ có Chu Quân Tình là không nhận ra điều đó, hắn luôn nghĩ mình đặc biệt. Nếu hắn không sống khép kín mà thường xuyên qua lại với đám người như Hộ bộ và Công bộ Thượng thư thì chắc chắn sẽ nhận ra... Du Hàn Châu đối xử với các quan viên khác cũng giống hệt như vậy.
Đó chỉ là sự quan tâm về mặt lễ nghĩa, ngay cả trong xã hội hiện đại, khi đi làm ở công ty, sếp thấy hắn không khỏe thì cũng phải hỏi han đôi lời.
Huống chi là xã hội cổ đại, nơi mà hiếm khi xảy ra xung đột, mọi người đều hòa nhã, vui vẻ cười nói. Không thấy Thái tử và Du Hàn Châu có thù địch, nhưng gã vẫn kính trọng gọi Du Hàn Châu một tiếng "Thái phó", còn thường xuyên nhờ hắn chỉ dạy đó sao?
Nhưng con người là thế, chỉ tin những gì mình thấy. Khi không có sự so sánh, họ luôn cho rằng mình là duy nhất, đến khi so sánh mới nhận ra còn có người giỏi hơn.
Dù Chu Quân Tình cố gắng thuyết phục mình, nhưng chỉ cần nhìn cách Du Hàn Châu đối xử với Phức Tranh, cả trái tim hắn như thể bị nung trên chảo dầu, gần như mất kiểm soát.
Du Hàn Châu thấy vậy, lạnh lùng nói: "Cao Trị, đưa Quang Lộc đại phu về phủ, gọi Thái y đến kiểm tra đi."
Chu Quân Tình định phản bác nhưng lời nói nghẹn lại trong họng, không thể phát ra âm thanh.
Nếu trước đây hắn cố gắng che giấu, Du Hàn Châu chỉ coi hắn là người ngưỡng mộ, không mấy quan tâm, thì thái độ của người nọ hôm nay...
Với tính cách của Du Hàn Châu, chắc chắn không thể không nhìn ra.
Đối phương đã cho hắn cơ hội giữ thể diện cuối cùng rồi.
Chu Quân Tình nắm chặt tay, đột nhiên nói: "Du tướng không biết sao, gần đây Thái tử ngã bệnh nhưng vẫn gọi tên của Thế tử An Định hầu suốt. Mọi người đều biết, xưa nay Thế tử luôn quan tâm đến..."
Chưa dứt lời, một luồng gió nhanh như chớp lao tới cổ Chu Quân Tình.
Trước khi mọi người kịp nhìn rõ, luồng gió đó đã cắt phăng sợi tóc của hắn, rồi biến mất không dấu vết.
Các cung nữ và Thái giám bên ngoài đã bị đuổi đi, không ai nhìn thấy, nhưng Thanh Vụ và Cao Trị vẫn đứng ở vị trí cũ, chỉ liếc nhìn một cái rồi lập tức quỳ xuống.
Trong đình im lặng như tờ.
Chu Quân Tình từ từ cúi đầu, nhìn sợi tóc rơi trên đất, rồi sờ vào cần cổ đang chảy máu của mình, hắn đứng dậy quỳ rạp xuống.
"Quân Tình nói lời không đúng, mong đại nhân tha thứ."
"Không cần đâu." Du Hàn Châu chống tay bên trán, tay kia nhẹ nhàng xoa lưng Phức Tranh, nói: "Về đi."
Sắc mặt Chu Quân Tình trắng bệch, hắn cứng đờ đứng dậy rồi bước ra ngoài, không dám dừng lại.
Người hầu theo sau nhanh chóng đưa tay đỡ hắn.
Nhưng dù hắn đi nhanh đến đâu, giọng nói trầm ấm của Du Hàn Châu vẫn lọt vào tai: "Sau này có chuyện gì, cứ bảo người gửi thư qua là được, không cần phải chạy tới đây."
Chu Quân Tình lập tức khựng lại, nhưng chỉ coi như không nghe thấy rồi bước nhanh đi.
Phức Tranh tò mò nhìn ra ngoài một cái, nhưng vì mắt cậu kém, không thấy được người đi xa.
Cậu nhìn về phía Du Hàn Châu, hỏi: "Sao anh lại tức giận với người ta?"
Du Hàn Châu cong môi cười, nói: "Bổn tướng tức giận à?"
"Cao Trị, ngươi nói đi."
"Vâng." Cao Trị lập tức bước lên giải thích: "Bẩm Thế tử, lần này là Chu đại nhân hiểu lầm, cố tình xuyên tạc ý của đại nhân. Hơn nữa, Chu đại nhân nhắc đến Thái tử, không tốt cho danh dự của ngài."
"Nghe thấy chưa?" Du Hàn Châu vuốt tóc Phức Tranh, nhẹ nhàng nói: "Ta ở vị trí này, nhìn người khác bằng ánh mắt lạnh lùng có thể không sao, nhưng chẳng mang lại lợi ích gì. Nếu ngay cả sự quan tâm bề ngoài này cũng phải chịu trách nhiệm, thì trong triều, các văn võ bá quan có gia thất, chẳng phải ta sẽ phải lo nghĩ cho từng người hay sao?"
"Ta chưa từng đưa ra bất kỳ gợi ý nào, cũng chưa từng ưu ái ai, sao lại tính lên đầu ta?"
Phức Tranh nghe vậy thì hơi ngớ ra, hỏi: "Ý anh là, hắn thích anh? Nhưng... em không nhìn ra mà."
Du Hàn Châu cúi mắt cười, nói: "Trước hôm nay, ta cũng không nhìn ra."
Tuy nhiên, vì trước đó không nói rõ, Du Hàn Châu cũng đã giữ thể diện, nhưng nếu là người thông minh thì nên quên chuyện này đi, coi như chưa từng xảy ra là tốt nhất.
Tuy Bắc Triều thịnh nam phong, nhưng thật sự không ai dám tiếp cận Du Hàn Châu.
Suy cho cùng Du Hàn Châu chưa bao giờ có ý đó, cũng chẳng có ai dám tự mình đa tình.
Phức Tranh suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Hắn nói, hắn biết làm món kem đá bào."
"Ừ? Muốn ăn sao?" Du Hàn Châu mỉm cười nhìn thiếu niên: "Trước đây muốn ăn còn có cơ hội, giờ đã thế này rồi, ta không thể gọi hắn quay lại. Mắc công em lại ghét bỏ ta."
"Anh đừng có nói nữa." Phức Tranh tức giận đến đỏ mặt, đưa tay gãi lòng bàn tay của người đàn ông, nói: "Ý em là, đối phương có lai lịch đặc biệt đúng không? Biết làm nhiều thứ mà người khác không biết, hoặc những thứ chưa từng nghe đến?"
"Ừm." Ánh mắt Du Hàn Châu trở nên trầm tĩnh hơn nhiều, hắn nhíu mày một chút rồi đáp: "Người này quả thực có chút thần bí, có điều, ta không cần người có lòng dạ bất chính."
Nếu như Chu Quân Tình chỉ đơn giản là có ý với Du Hàn Châu, thì Du Hàn Châu có thể sẽ nghĩ cách để giải thích, nhưng Chu Quân Tình lại có ác cảm với Phức Tranh, thậm chí còn có lời lẽ khiếm nhã.
Chỉ riêng điều này thôi cũng đã không thể làm việc cùng nhau được nữa.
Phức Tranh không biết suy nghĩ của Du Hàn Châu, cậu nghĩ ngợi một lúc, rồi đột nhiên nhíu mày, lắc bàn tay đang bị nắm, nhỏ giọng nói: "Hợp tác với hắn có lợi như vậy, trước đây anh còn giúp hắn lên chức nhị phẩm Quang Lộc đại phu, chỉ riêng việc đào tạo đã tốn nhiều thời gian và tài của, giờ lại đuổi đi, chẳng phải rất không đáng sao?"
Du Hàn Châu nghe vậy thì ngẩn ra một chút, bỗng bật cười, ánh mắt tràn đầy yêu thương, xáp lại gần xoa cằm Phức Tranh, nói: "Ta còn tưởng rằng, Tranh Tranh sẽ mắng ta vô tình, ai ngờ lại tiếc cho công sức đã bỏ ra?"
"Không phải sao?" Phức Tranh ngạc nhiên hỏi lại: "Trông đối phương không có mưu mô gì, càng không phải người có tố chất làm quan, nếu không có anh hỗ trợ thì làm sao được như hôm nay? Xưa nay Hoàng đế đâu thích những thứ mới mẻ này, cũng chẳng có khả năng sẽ tán thưởng hắn, vậy thì thăng tiến bằng cách nào được."
"Ừm, quả đúng là vậy." Du Hàn Châu gật đầu, "Một người muốn lên quan nhị phẩm, cần ít nhất tám năm, nhân lực vật lực không thể tính hết được."
"Vậy mà anh còn làm như vậy? Chịu đựng một chút chẳng phải được rồi sao." Phức Tranh chống tay lên má, nhìn Du Hàn Châu chằm chằm.
Trước giờ cậu luôn giữ vẻ yên tĩnh xinh đẹp, nhưng lần đầu tiên lại có bộ dạng trẻ con như vậy, Du Hàn Châu không khỏi thích thú, không nhịn được mà tiến lại gần, hôn lên má Phức Tranh, nói nhỏ: "Bổn tướng có thể chịu đựng được, cũng đâu phải chuyện gì lớn."
"Nhưng... không thể để Tranh Tranh cũng phải chịu đựng."
"Mưu cầu việc lớn, không có gì là không thể hy sinh, chỉ riêng em, tuyệt đối không được."
Ngay cả ở kiếp trước, dù gặp thất bại khắp nơi, Du Hàn Châu cũng chưa từng nghĩ đến việc lợi dụng chiếc chăn nhỏ.
Rõ ràng, chiếc chăn bông là điểm dựa lớn nhất của Du Hàn Châu lúc trẻ, hắn hoàn toàn có thể lợi dụng Phức Tranh để một bước lên mây.
Nhưng cuối cùng, cho dù phải chết trong tuyết, có thể ra ngoài rồi mãi mãi không quay lại, Du Hàn Châu cũng không muốn mang Phức Tranh ra ngoài chịu khổ, cũng chưa bao giờ để Phức Tranh thấy bộ dạng thất bại thảm hại của hắn.
Có lẽ trong mắt người đàn ông, Phức Tranh chính là góc mềm yếu sâu kín nhất trong lòng hắn, nơi không ai được phép chạm đến. Hắn không chỉ sợ Phức Tranh bị bắt nạt và chịu ấm ức, mà còn sợ làm ô uế mắt Phức Tranh, làm hỏng tâm trạng của cậu.
Ánh trăng trong lòng, còn không đủ để miêu tả một phần ngàn thiếu niên trước mặt.