MỸ NHÂN ỐM YẾU THÍCH GIẢ NAI CHỈ MUỐN LÀM SÂU LƯỜI

"Em thấy mình lạ quá."

・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・

Trong mắt Phức Tranh, Du Hàn Châu luôn không ngần ngại thể hiện sự trân trọng dành cho cậu.

Mỗi khi đối diện với người khác, Du Hàn Châu thường dùng lời lẽ khéo léo, thật giả khó phân, không ai thực sự biết được hắn đang nghĩ gì, chỉ cho rằng hắn nói lời thật lòng.

Tuy nhiên, tất cả những mưu mô toan tính đó, lại hoàn toàn biến mất khi ở trước mặt Phức Tranh.

Lúc Phức Tranh hờn dỗi, Du Hàn Châu sẽ hạ mình dỗ dành, còn thường xuyên chọc ghẹo và chiều theo ý cậu.

Nếu Phức Tranh cảm thấy bất an, Du Hàn Châu sẽ chân thành bày tỏ lòng mình, cố gắng hết sức để cậu an tâm, dường như việc mở lòng này sẽ khiến thiếu niên cảm thấy nhẹ nhõm và dễ chịu hơn đôi chút.

Ngay cả những người mạnh mẽ nhất cũng có điểm yếu. Khi điểm yếu ấy chẳng chịu an phận và quá khó dỗ dành, người ta sẽ phải bỏ ra nhiều công sức hơn để làm dịu lòng nó.

Nhưng từ xưa đến nay, luôn có những khát khao khiến con người cam tâm tình nguyện bảo vệ, thậm chí còn cho rằng đó là một loại cảm giác ngọt ngào.

Đây là lần đầu tiên Du Hàn Châu đặt Phức Tranh và giang sơn xã tắc lên bàn cân, cũng là lần đầu tiên hắn không chút do dự khẳng định rằng Phức Tranh quan trọng hơn tất cả.

Phức Tranh lặng lẽ nghe hết, cậu nhìn đối phương mà không nói gì.

Thiếu niên lật tay lại, nắm lấy một ngón tay của Du Hàn Châu.

Cậu không nắm nhiều, chỉ siết chặt lấy một ngón, cảm nhận sự ấm áp từ lòng bàn tay rồi quay đầu đi.

Người khác thường nắm tay với mười ngón đan xen, táo bạo hơn thì hai tay giao nhau, nhưng cậu lại chỉ giữ một ngón.

Du Hàn Châu nhướng mày cười thấp, nhéo mặt cậu rồi hỏi: "Em là trẻ con à? Nắm tay mà chỉ nắm mỗi một ngón?"

Chỉ trẻ con có bàn tay quá nhỏ mới thích chỉ giữ một ngón tay của người lớn.

Phức Tranh nghe vậy bỗng đỏ mặt, nghĩ một hồi lâu mới lí nhí: "Em chưa từng nắm tay ai cả."

Từ nhỏ đến lớn cậu đều như vậy, cha mẹ cũng không thường nắm tay cậu, cùng lắm chỉ ôm vài lần.

Du Hàn Châu trầm ngâm không nói, nhìn ngón tay bị cậu nắm lấy, hắn dịu dàng đáp: "Vậy thì tốt, điều này chứng tỏ trong lòng em, bổn tướng là duy nhất."

Phức Tranh theo phản xạ siết chặt ngón tay, lại bị vết chai trên tay hắn chạm vào làm cho ngứa ngáy, đầu ngón tay run rẩy, nhưng vẫn không chịu buông ra.

Dường như cuối cùng cậu cũng phát giác mình không nỡ, thiếu niên cúi đầu suy nghĩ, nói: "Em thấy mình lạ quá."

"Lạ chỗ nào?" Du Hàn Châu hỏi, chân mày vừa giãn ra lập tức chau lại, rõ ràng có hơi lo lắng.

"Trước mặt anh, trước mặt tỳ nữ, trước mặt Thái tử, rồi cả bây giờ và nửa tháng trước, em cứ như là người khác vậy." Phức Tranh nghiêm túc bày tỏ.

"Không ai thay đổi tính cách nhiều như thế cả, trừ khi người đó không bình thường."

"Nhưng..." Phức Tranh bất chợt nở nụ cười, chậm rãi nói, "Em biết anh là người tốt, anh chưa từng nói em là đứa trẻ hư, cũng luôn giữ thể diện và bao dung em."

"Anh không giống những người khác."

"Vì vậy, em cũng không cảm thấy việc mình khác người là điều gì khó chấp nhận, dù em chẳng biết mình thực sự nên có tính cách thế nào, hay nên giao tiếp với người ta ra sao..."

"Nhưng điều đó chỉ quan trọng khi ở bên người khác, còn với anh thì không cần."

"Anh là người duy nhất khiến em cảm thấy an toàn."

Thiếu niên nói rất nghiêm túc, Du Hàn Châu cúi xuống chạm vào má cậu, nâng cằm cậu lên để ngắm thật kỹ.

Không ngoài dự đoán, gương mặt Phức Tranh vẫn bình thản, không còn nét âm u, đôi mắt long lanh như chứa nước, trông mềm mại vô cùng, là dáng vẻ hiếm thấy của sự vô lo vô nghĩ.

Dường như sau lần đổ bệnh này, cậu đã hoàn toàn chấp nhận bản thân không khỏe mạnh, và cũng không còn cảm thấy đau khổ vì điều đó nữa.

Việc khó khăn nhất đối với con người là chấp nhận bản thể thật của mình, thừa nhận thất bại, chấp nhận sự không hoàn hảo, và yêu thương chính mình từ tận đáy lòng.

Có lẽ Phức Tranh không khao khát cuộc sống quá nhiều, thậm chí đôi khi còn có chút tự ghét bỏ và buông xuôi, nhưng cậu đã có Du Hàn Châu. Du Hàn Châu sẽ coi trọng cậu, sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu, vậy là đủ rồi.

"Đúng thế." Du Hàn Châu gần như lập tức hiểu được tâm ý của thiếu niên, hắn dịu dàng chạm vào khuôn mặt Phức Tranh, nói: "Em còn có ta. Trong mắt ta, em rất quan trọng, bất kể em có tính cách gì đi nữa."

"Dù bây giờ em tức giận đuổi ta đi, đấm ta một cú, hay biến thành một đứa trẻ khóc trước mặt ta, thì em vẫn là Phức Tranh."

Nghe vậy, Phức Tranh mím đôi môi đỏ mọng, cuối cùng không nhịn được mà bật cười.

Khi thiếu niên cười lên, nét trẻ con ấy vô cùng nổi bật, lúm đồng tiền và chiếc răng nanh nhọn, hoàn toàn khác với vẻ đẹp kiêu sa quý phái khi chẳng cười, trông cậu sống động và ngọt ngào hơn bao giờ hết.

Du Hàn Châu thấy vậy, gương mặt hắn thả lỏng, ung dung tựa đầu nhìn Phức Tranh.

Bàn tay còn lại để yên cho chàng trai nắm lấy, sau đó hắn nhanh chóng trở tay nắm chặt, bao lấy tay cậu, nghịch ngợm xoa lòng bàn tay Phức Tranh. Du Hàn Châu cứ thế thảnh thơi nhìn thiếu niên ngứa đến mức không chịu được, chỉ có thể siết chặt tay mình hơn để không động đậy.

Chỉ một trò đùa nhỏ giữa hai bàn tay, thậm chí không thể gọi là trò chơi, nhưng cả hai chơi đến mức quấn quýt không dứt, cũng không cảm thấy nhàm chán.

Lòng bàn tay đan xen tỏa ra hơi ấm không ngừng hòa quyện, càng lúc càng nóng, nhưng không ai chịu buông tay.

Phức Tranh vẫn cảm thấy xấu hổ, nhưng không chống cự nữa.

Không biết từ khi nào, quẻ tượng đột nhiên hiện lên trong đầu cậu, nhắc nhở: Đã chấp nhận Du Hàn Châu, tiến độ quyến rũ 10/10, tuyến mệnh hiện tại đã hoàn thành. Sắp bước vào tuyến mệnh mới.

Phức Tranh lưỡng lự lắng nghe, ngước mắt nhìn Du Hàn Châu gần ngay trước mặt.

Sau một lúc, quẻ tượng lại xuất hiện.

Hãy hoàn thành các giai đoạn của tuyến mệnh hiện tại:

Một, khẳng định thân phận nội gián của Phức Tranh, và phải là tự nguyện.

Hai, chuyển vào phủ Thừa tướng, trở thành "chim trong lồng" được Du Hàn Châu nuông chiều.

Ba, chiếm được lòng tin của Du Hàn Châu, bước vào thư phòng, quan sát mật thư và nghe lén các cuộc nghị sự bí mật giữa Du Hàn Châu và đám đại thần.

Bốn, bí mật truyền tin 0/3.

Năm, bị Du Hàn Châu phát hiện chuyện tự mình liên lạc với Thái tử, nhưng không được để hắn thất vọng, bởi cậu là người trong tim hắn.

Phức Tranh đọc từng dòng, rồi lặng lẽ hỏi: "Sao ngươi nghĩ rằng ta theo phe Thái tử thì Du Hàn Châu sẽ không thất vọng?"

Quẻ tượng: Bởi vì yêu, chắc chắn cậu sẽ làm được. "Phức Tranh" vốn là người có mưu kế, trong tuyến mệnh đúng, cậu buộc phải nắm chặt trái tim của Du Hàn Châu.

Phức Tranh tựa đầu, thở dài: "Ta thấy không phải ta nắm được trái tim Du Hàn Châu, mà là anh ấy nắm ta thì có."

Quẻ tượng:Xin đừng lười biếng.

Phức Tranh chỉ thấy mình đang nói sự thật.

Lần này nội dung của tuyến mệnh rất nhiều, khi đọc xong, chăn bông nhỏ tâm cơ chỉ có một cảm giác: mệt mỏi, kiệt sức, muốn ngủ.

Quẻ tượng: Trước mặt Du Hàn Châu thì rất hoạt bát, còn biết làm nũng. Nhưng trước mặt ta lại giống một con cá chết, ủ rũ đến mức toát ra khí đen. Cậu như vậy là không được đâu.

Phức Tranh không bận tâm.

Cậu đã chấp nhận tính cách thất thường của mình. Dù sao bệnh tâm lý ở thời đại này cũng không thể chữa, sống được đã là một điều may mắn rồi.

Giờ đây, cho dù cậu là một người mắc bệnh tâm lý, thì cũng là người được yêu thương nhất, không ai có thể sai bảo được cậu.

Có lẽ quẻ tượng không ngờ rằng Phức Tranh lại tự buông thả bản thân đến mức này, nó cũng không thuyết phục cậu nữa. Dù sao thì cậu không rời khỏi Du Hàn Châu, chỉ cần không muốn rời đi thì vẫn phải tuân theo tuyến mệnh.

Tuy nhiên, cuối cùng nó cũng không thể ép buộc cậu như trước, bởi vì thiếu niên này đang bệnh, lại còn rất yếu đuối, nên quẻ tượng hiếm hoi an ủi: Cậu có thể nghỉ ngơi vài ngày rồi tiếp tục.

Phức Tranh không thèm quan tâm, tắt quẻ tượng đi.

Cậu nhìn Du Hàn Châu, thấy người đàn ông cũng đang chăm chú nhìn mình, bèn nói: "Không ngắm hoa nữa."

"Được, vậy ra ngoài cung dạo chơi nhé." Du Hàn Châu buông tay đứng dậy, nhận lấy chiếc chăn mà Thanh Vụ đưa qua, đắp cho Phức Tranh, lại cẩn thận đội mũ trùm đầu cho thiếu niên.

Hai người giống như khi đến, ngồi xe ngựa rời cung trong im lặng.

Khi xe ngựa vừa ra khỏi cổng cung, chạy một đoạn trên phố Đông, đột nhiên bị người ta chặn lại.

Phức Tranh mơ hồ nghe thấy giọng nữ mềm mại, cậu quay sang nhìn Du Hàn Châu với vẻ khó hiểu.

Cao Trị vén rèm bước vào, nói: "Đại nhân, là Quận chúa Hoa Nghi. Quận chúa nói muốn gặp Thế tử."

Nghe vậy, cuối cùng ánh mắt của Du Hàn Châu cũng rời khỏi Phức Tranh, hắn hờ hững nói: "Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi nói với Quận chúa, bây giờ Thế tử không giống như lúc nhỏ, không tiện gặp nàng. Dù nay thiên hạ đang là thời thái bình thịnh trị, nhưng suy cho cùng Quận chúa cũng là tiểu thư khuê các, nên tránh giao thiệp với nam nhân xa lạ."

Cao Trị nghe xong không khỏi tặc lưỡi, vội đáp vâng rồi rời đi.

Sau khi chuyển lời của Du Hàn Châu, quả nhiên Quận chúa Hoa Nghi tức giận đến mức mặt mày trắng bệch.

Cao Trị cúi đầu, vờ như không thấy.

Dù sao đại nhân của họ đã nói rồi, Quận chúa Hoa Nghi không quen biết Phức Tranh, mà Phức Tranh đã trưởng thành, một cô gái như Quận chúa đuổi theo một người đàn ông xa lạ nói muốn gặp mặt, dù họ không có ý kiến gì, nhưng một khi truyền ra ngoài, e rằng chẳng ai dám cưới Quận chúa nữa.

Lần trước chặn đường Du Hàn Châu còn chưa đủ, chẳng lẽ hôm nay còn muốn làm nữ chủ nhân tương lai của phủ Thừa tướng, cố ý đến đây để chèn ép tình địch?

Phức Tranh nhìn Du Hàn Châu dễ dàng đuổi người đi, cậu hỏi: "Quận chúa muốn gặp em làm gì?"

"Chắc là ngày xưa từng gặp, giờ nghe nói em ở đây nên muốn đến ôn chuyện, ta cũng không biết được."

Du Hàn Châu trả lời qua loa, rồi thu lại vẻ hờ hững, chuyển sang chân thành nói: "Em đã lớn rồi, những thiếu niên bình thường từ lâu đã trải sự đời, còn em vẫn ngây ngô. Về sau không được tùy tiện giao du với nữ quyến. Còn về chuyện phòng the, ta sẽ tìm cơ hội thích hợp để dạy em."

Nghe xong, Phức Tranh lập tức ngơ ngác nhìn Du Hàn Châu, lắp bắp hỏi: "Anh định dạy em cái gì?"

Du Hàn Châu thản nhiên cười: "Chẳng phải em nói chỉ có bổn tướng mới đem lại cho em cảm giác an toàn sao? Vậy thì ta dạy em chính là cách an toàn nhất."

Phức Tranh lập tức siết chặt tay, gò má ửng hồng như áng mây, cậu lẩm bẩm: "Em không cần anh dạy cái đó, lớn lên em sẽ tự biết."

Trong lúc nói chuyện, xe ngựa đã đến tửu lâu.

Phức Tranh đội mũ trùm kín, lúc này định đứng dậy ra ngoài.

Nhưng cậu bước đi chao đảo, chân tay yếu ớt, sao khiến người khác yên tâm cho được.

Du Hàn Châu lập tức bước nhanh đến, từ phía sau bế thốc cậu lên, không cho phép thiếu niên từ chối, rồi ôm ngang bước xuống xe ngựa.

Quận chúa Hoa Nghi vốn không cam lòng, vội vàng đuổi theo để nhìn rõ, nhưng không ngờ vừa ra đã thấy cảnh Du Hàn Châu bế thiếu niên bước xuống xe ngựa...

Thân hình cao lớn lạnh lùng, dáng vẻ phong độ, thậm chí cả cách bế người cũng giống hệt trong tưởng tượng của nàng.

Chỉ khác là, trong vòng tay hắn lại là một người khác.

Quận chúa Hoa Nghi tức giận đến mức bật khóc, quay người bước vào xe ngựa, không muốn nhìn thêm.

Bà vú đi theo là do Trưởng công chúa Vinh Hoa phái đến để trông nom Quận chúa. Thấy vậy, bà vội vàng vỗ nhẹ tay Quận chúa, định dỗ dành nàng.

Ai ngờ Quận chúa Hoa Nghi lập tức hất tay bà ra, giận dữ nói: "Đừng gọi ta là Quận chúa nữa! Nếu không phải các ngươi ép ta giả gái, thì làm sao Du Hàn Châu lại xem thường ta? Đều là Thế tử cả, ta có gì thua kém? Hôm nay ta không làm Quận chúa nữa!"

Tĩnh An vệ đi theo phía sau lặng lẽ nghe hết mấy lời này, sau đó rời xe ngựa, định quay về báo lại với Du Hàn Châu.

Tuy nhiên, khi lên tới tửu lâu, còn chưa kịp gõ cửa thì đã nghe thấy tiếng oán trách mềm mại của thiếu niên bên trong.

"Đã nói là dùng xe lăn rồi, anh lại cố tình bế em lên trước mặt cả khách khứa trong tửu lâu. Giờ thì ai cũng nghĩ em là con gái mất!"

"Chẳng phải tại em cứ cúi đầu sao? Cầu thang này dốc như vậy, làm sao dùng xe lăn được?" Giọng điệu mang theo ý cười của Du Hàn Châu vang lên.

"Anh chỉ đang kiếm cớ thôi. Đây là tửu lâu của anh, chẳng lẽ trước giờ chưa từng có khách nào không tiện đi lại? Chẳng qua là anh cố tình..." Phức Tranh tiếp tục lên án.

Nghe đến đây, Tĩnh An vệ cảm thấy không ổn, lập tức quay đầu rời đi.

Quả nhiên, khi Tĩnh An vệ biến mất, Du Hàn Châu liền bế Phức Tranh ngồi lên đùi mình, ôm chặt cậu, rồi thấp giọng nói: "Lần đầu tiên cảm thấy ta có ý đồ sao? Ta cứ tưởng Tranh Tranh đã sớm biết rồi."

Phức Tranh bị hỏi đến cứng họng, một hồi lâu mới nói: "Hôm nay lúc vào cung, anh cũng giỏi ra vẻ thật đấy."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi