MỸ NHÂN ỐM YẾU THÍCH GIẢ NAI CHỈ MUỐN LÀM SÂU LƯỜI

"Chỉ làm một lần thôi."

・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・

Dù Phức Tranh không muốn thua kém Du Hàn Châu về tài ăn nói, nhưng cũng không thể không thừa nhận rằng Du Hàn Châu luôn điềm tĩnh ổn định, bất kể là giao tiếp với triều thần hay diện kiến Hoàng đế.

Tựa như hắn sinh ra đã được định sẵn để đứng trên triều đường, từng cử chỉ, từng lời nói đều toát lên vẻ phong độ, khiến người khác kính phục.

Hôm nay Phức Tranh đi theo hắn, tuy cậu ít nói, nhưng vẫn luôn lặng lẽ quan sát cách người nọ giao tiếp với mọi người.

Dù là những gì Phức Tranh tận mắt chứng kiến hay những lời khen ngợi kính nể từ người lạ, tất cả đều chứng minh rằng Du Hàn Châu xuất sắc và giỏi giang đến nhường nào.

Đó là một người đáng để ngưỡng mộ và theo đuổi.

Phức Tranh hiểu rõ điều này.

Nhưng đồng thời, cậu cũng từng thấy bộ mặt khác của Du Hàn Châu, cũng là khi hắn không còn giữ dáng vẻ hoàn hảo ấy.

Có lúc xấu xa, cố ý trêu chọc bắt nạt cậu; có lúc lại dịu dàng dỗ dành, nhẹ nhàng khuyên bảo cậu. Thậm chí, với những người hắn không để tâm, hắn có thể tuyệt tình, lạnh lùng đến mức vô cảm. Những mặt này của Du Hàn Châu đều hiện ra trọn vẹn trước mắt Phức Tranh.

Một Du Hàn Châu như vậy, không còn là người hoàn mỹ cao cao tại thượng, nhưng lại có hơi ấm, có thể chạm đến, và có thể ở bên cạnh cậu.

Phức Tranh thích sự chân thật này của hắn, nhưng cũng ngưỡng mộ vẻ hoàn hảo trước đây của đối phương. Mâu thuẫn giữa hai cảm xúc khiến cậu bất giác quay lại nhìn Du Hàn Châu, rồi bỗng đổi giọng: "Cũng không phải là kiểu "bộ dạng ra vẻ ta đây" gì cả, ý em là anh rất giỏi, khi ở bên ngoài trông anh vừa ngầu vừa nghiêm túc, không có vẻ đùa giỡn."

Nghe Phức Tranh kịp thời "chữa cháy", Du Hàn Châu bật cười, hắn vòng tay qua kéo cậu vào lòng, ghé sát tai nói khẽ: "Sao? Sợ bổn tướng trách phạt nên cố tình nói lời ngon ngọt?"

"Không có đâu." Phức Tranh lắc đầu, nghiêm túc đáp: "Em nói thật lòng. Ở ngoài anh thật sự rất bắt mắt, rất có sức hút cá nhân."

"Ồ?" Du Hàn Châu nhất thời ngạc nhiên, hắn im lặng giây lát, rồi giữ lấy cằm cậu, nghiêng người lại gần quan sát, như để xác nhận sự thật trong lời nói đó.

Ánh mắt chăm chú của hắn khiến Phức Tranh đỏ mặt, cảm giác như hắn đã đến quá gần, chỉ cần hơi nhích thêm chút nữa là đầu mũi họ chạm nhau, hơi thở hòa quyện, thân mật đến mức quá đáng.

Cậu vô thức ngửa đầu ra sau một chút, bực dọc: "Anh gần quá rồi, làm em khó thở."

Du Hàn Châu bật cười, nói: "Chỉ thế mà đã khó thở? Xem em yếu ớt kìa, gần một chút đã chịu không nổi."

Phức Tranh hừ nhẹ một tiếng, cũng không phản bác.

Người đàn ông nhìn cậu một lúc, rồi khẽ hỏi: "Nếu như... Tranh Tranh cảm thấy bổn tướng có sức hấp dẫn, vậy có phải em cũng bị thu hút?"

Phức Tranh lập tức bị câu hỏi này làm cho đỏ bừng cả mặt, cậu vội quay đầu đi, tránh hơi thở nóng hổi bên tai, lúng túng nói: "Có... một chút, lúc đó em thấy anh rất ngầu..."

"Ngầu? Nghĩa là anh tuấn sao?" Du Hàn Châu vặn hỏi.

"Ừm ừm..." Phức Tranh thấy hơi xấu hổ, vội nói: "Anh đừng hỏi kỹ thế, người ta khen anh thì anh gật đầu nhận lời là được. Ai lại hỏi tới hỏi lui như vậy chứ."

"Nhưng mà, Tranh Tranh hiếm khi khen bổn tướng một lần, không hỏi rõ ràng thì chẳng phải thiệt thòi sao?" Du Hàn Châu bật cười.

Phức Tranh càng đỏ mặt hơn, nhíu mày nói: "Thôi, mặc kệ anh. Lần sau anh chỉ cần nghe thôi là được."

"Ừm, chỉ nghe không hỏi, có lợi gì không?" Du Hàn Châu trêu cậu.

Phức Tranh hừ một tiếng, nói: "Không có lợi gì, nhưng sẽ khiến anh trở nên bí ẩn hơn, tăng thêm sức hấp dẫn."

Du Hàn Châu bật cười thành tiếng: "Được, vậy lần sau bổn tướng sẽ bí ẩn hơn."

Phức Tranh hài lòng gật đầu, sau đó quay lại tập trung nhìn thực đơn trên bàn.

Tòa tửu lâu này là sản nghiệp của Du Hàn Châu, nhờ vào ý tưởng của một người xuyên không là Chu Uẩn, tửu lâu không chỉ là chuỗi cửa hàng mà còn áp dụng phương pháp kinh doanh hiện đại.

Ví dụ như thực đơn, thứ vốn rất phổ biến, trước đây ở những quán trọ khác cũng có, nhưng đa phần chỉ là một tờ giấy ghi tên món ăn. Bây giờ sau khi cải tiến, nó đã trở thành một cuốn sách nhỏ dày dặn và đẹp mắt.

Phức Tranh tò mò lật mở, thấy mỗi món ăn đều có hình minh họa, ghi rõ nguyên liệu, thậm chí còn chú thích món nào phù hợp với đối tượng khách nào. Ví dụ như nước táo đỏ kỷ tử, được ghi chú phù hợp cho nữ giới, còn cháo kê thì dễ tiêu, phù hợp với mọi lứa tuổi.

Không lạ gì khi tửu lâu của Du Hàn Châu làm ăn phát đạt, sản nghiệp trải rộng khắp Bắc Triều. Nếu mỗi ngành kinh doanh đều có tiêu chuẩn như thế này, thì thành công gần như là điều hiển nhiên.

Phức Tranh đọc xong thực đơn, cậu gọi món rồi hỏi: "Kế hoạch kinh doanh tửu lâu cũng là do Quang Lộc đại phu đề xuất sao?"

Du Hàn Châu gật đầu, nói: "Một phần ý tưởng là do Chu Uẩn nghĩ ra."

"Thực ra người này cũng khá hữu ích." Phức Tranh cau mày, có chút lưỡng lự.

Du Hàn Châu nhìn một cái đã biết thiếu niên đang nghĩ gì, hắn lập tức thu lại biểu cảm, bình thản nói: "Đúng là Chu Uẩn tài giỏi, nhưng bất kể là tửu lâu, đóng tàu, nông cụ hay binh khí, tất cả phát triển được đến hiện tại đều nhờ công lao của những người khác. Nói thật, năng lực của Công bộ Thượng thư còn vượt xa Chu Uẩn, em không cần phải tiếc nuối vì hắn."

Du Hàn Châu có nhiều sản nghiệp, mất một Chu Uẩn cũng không đến nỗi không phát triển được. Thậm chí, nếu nói một cách ngông cuồng, không có Chu Uẩn thì vẫn còn nhiều người xuất sắc hơn, thành tích trước đây của họ cũng vượt xa Quang Lộc đại phu.

Phức Tranh nghe xong, cậu liếc nhìn sắc mặt của Du Hàn Châu, bỗng hỏi: "Anh đang giận à?"

Du Hàn Châu cúi xuống nhìn thiếu niên, một lúc sau mới nói: "Bổn tướng có hơi không vui, nhưng không phải vì bất mãn với em, mà là..."

Phức Tranh tò mò quay đầu lại.

Người đàn ông đã nghiêng người tới gần, một tay ôm lấy Phức Tranh, rồi nâng chiếc cằm trắng mịn của thiếu niên lên, cúi xuống khẽ hôn lên gò má đỏ bừng, cọ nhẹ một cách thân mật.

"Chu Uẩn có ý với bổn tướng, bổn tướng đích thân đẩy hắn đi, là vì sợ em sẽ nghĩ nhiều, lo lắng, giận dỗi, đau lòng. Nhưng còn em thì sao?"

Phức Tranh bị câu hỏi này làm cho ngẩn người.

Du Hàn Châu cắn nhẹ vành tai trắng mịn của thiếu niên như một hình phạt, thấy Phức Tranh rụt cổ lại, gương mặt vẫn ngây thơ lẫn bối rối như không hiểu gì. Một lát sau, hắn thở dài: "Em thử nghĩ xem mình đã làm gì?"

"Em... em không có..." Phức Tranh theo phản xạ muốn phản bác, nhưng lời chưa kịp thốt ra thì đã bị hôn mạnh lên tai, cậu lập tức không dám nói bừa nữa mà ngoan ngoãn suy nghĩ.

Nhưng dường như Du Hàn Châu không cần cậu trả lời, hắn tiếp tục nói: "Em chỉ biết cân nhắc giá trị của Chu Uẩn, cảm thấy bổn tướng từ bỏ một thuộc hạ đã bồi dưỡng nhiều năm là rất đáng tiếc."

"Ừm." Phức Tranh do dự gật đầu, rồi lo lắng nhìn về phía hắn.

Du Hàn Châu nhận ra sự e dè của thiếu niên, hắn ngẩng người lên, hôn nhẹ lên khóe mắt cậu, nói: "Những cân nhắc đó không sai. Nếu là Công bộ Thượng thư hay những người khác, họ cũng sẽ nghĩ cho bổn tướng như vậy, nói ra những lời giống em."

"Nhưng em nghĩ xem, bổn tướng mong cầu điều gì từ em?"

"Bổn tướng không thiếu những thuộc hạ trung thành."

Phức Tranh yên lặng lắng nghe, dường như hiểu được phần nào.

Cậu kéo tay áo Du Hàn Châu, nhẹ nhàng giật giật, nói: "Em không cố ý đâu, lần sau sẽ không như vậy nữa."

"Ừm." Du Hàn Châu dịu dàng hôn lên má cậu, thì thầm: "Hiện giờ em đang ở trong vòng tay của bổn tướng, bổn tướng yêu mến em. Vì vậy, đối diện với người mà em yêu quý, Tranh Tranh phải biết mình cần có thái độ gì."

Phức Tranh nghe xong lại thấy phiền muộn.

Có lúc cậu quên mất thân phận của mình, rất khó để tự kiểm soát.

Hơn nữa, cái "quan tâm" mà phải cố gắng kiểm soát mới nhớ ra thì rõ ràng không xứng với Du Hàn Châu, bởi vì Du Hàn Châu đối xử thật lòng với cậu.

Lần đầu tiên Phức Tranh cảm thấy mình thật tệ, cậu ỉu xìu cúi đầu.

Lúc cần ghen thì không ghen, lại còn đi khen ngợi tình địch, bảo sao Du Hàn Châu không vui.

Cậu cảm thấy có chút áy náy, Phức Tranh ngập ngừng nhìn Du Hàn Châu, cuối cùng vẫn xoay người lại, do dự đưa tay ra.

Ánh mắt đối phương sâu thẳm, đôi mắt vẫn bình tĩnh nhìn cậu, như đang chờ cậu đưa ra lựa chọn.

Phức Tranh không khỏi căng thẳng, cậu cắn nhẹ môi, nhưng vẫn biết mình nên làm gì, vì vậy chẳng mấy chốc cậu đã thử đưa tay thăm dò, đặt lên vai Du Hàn Châu...

Cánh tay mảnh khảnh sờ lên trên, như dây leo quấn lấy cổ hắn.

Cùng lúc đó, cơ thể thơm ngát của thiếu niên dịu dàng vùi vào lòng Du Hàn Châu, mềm mại áp vào ngực hắn.

Cậu không nói gì, chỉ nhắm mắt lại, ngoan ngoãn tựa đầu vào hõm cổ đối phương.

Nhưng đối với người luôn một lòng một dạ với cậu như Du Hàn Châu, vậy đã đủ rồi.

Cánh tay mạnh mẽ ấy lần nữa siết chặt thiếu niên, Du Hàn Châu cúi đầu, đôi môi mỏng khẽ áp sát tai Phức Tranh.

Ban đầu, Phức Tranh nghĩ rằng đây chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng, thể hiện sự dịu dàng và yêu thương, nên không từ chối, dù sao thì cậu cũng đã chấp nhận sự tồn tại của Du Hàn Châu rồi.

Nhưng sự chạm nhẹ dường như không làm đối phương thỏa mãn, theo thời gian, những nụ hôn nhẹ nhàng dần trở nên nóng bỏng, lan rộng xuống dưới.

Phức Tranh nhạy cảm ngửa đầu lên, cần cổ trắng ngần lập tức bị chiếm lĩnh, những nụ hôn ướt át dày đặc phủ xuống cằm, rồi từ từ chuyển đến yết hầu nhỏ, cuối cùng cuốn tới chiếc cổ mỏng manh, khiến cậu gần như đau nhói.

Trong khoảnh khắc, thậm chí cậu còn có cảm giác mình là con mồi của mãnh thú, cơn rùng mình như sắp bị cắn vào cổ dâng lên từ xương cụt, lan đến tận đỉnh đầu.

Hai mắt cậu không kiềm được mà trở nên mơ màng, cơ thể mềm nhũn đổ vào ngực Du Hàn Châu, vòng eo mảnh mai càng bị siết chặt thêm.

Bàn tay nóng bỏng của Du Hàn Châu chạm vào phần da mỏng mềm sau lưng cậu, hắn nhẹ nhàng vuốt ve rồi trượt xuống, dừng lại ở vị trí thấp hơn mà xoa nắn mơn trớn.

Phức Tranh cảm nhận được hơi nóng không thuộc về mình ở bụng dưới, cậu muốn lùi lại nhưng lại bị giữ eo kéo về.

Thiếu niên nửa tỉnh nửa mê mở mắt nhìn xung quanh, cậu dần tỉnh táo, vội đưa tay ngăn ở bụng Du Hàn Châu, lo lắng cầu xin: "Đừng làm ở đây... sẽ có người vào..."

Gian phòng trong tửu lâu sáng rực ánh đèn, không biết khi nào tiểu nhị sẽ đến lấy thực đơn, sao có thể làm loạn ở đây được.

Du Hàn Châu lại xoa vài lần, thấy cậu nhạy cảm co rúm lại, bèn bật cười khàn khàn, ghé sát tai dỗ dành: "Chỉ làm một lần thôi, làm xong bổn tướng sẽ thu dọn cho em, được không?"

"Không được..." Phức Tranh sắp khóc đến nơi, trách móc: "Không có đồ thay... thế nào cũng không được, nếu làm bẩn quần áo thì sao?"

Nghe vậy, Du Hàn Châu đưa tay gõ một góc bàn.

Phức Tranh nghe thấy tiếng động, cậu ngoảnh đầu lại, chợt thấy kệ sách cách đó không xa từ từ di chuyển, lộ ra một cánh cửa bí mật.

"Đường hầm này dẫn thẳng đến biệt viện của bổn tướng, lát nữa bảo người mang quần áo đến, được không?" Du Hàn Châu tiếp tục dỗ dành, tay vẫn không ngừng hành động.

Phức Tranh mệt mỏi đến mức không còn sức, nhưng càng hoảng sợ, nói: "Vậy anh đưa em qua đó luôn đi, cần gì phải gọi người mang quần áo tới, càng dễ bị chú ý hơn..."

Không ngờ Du Hàn Châu nghe xong lại thỏa mãn bật cười, hắn cúi xuống hôn cậu, giọng khàn khàn bên tai: "Bổn tướng chỉ muốn bắt nạt em một lần ở tửu lâu này thôi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi