MỸ NHÂN SƯỜN XÁM - THÂM THÂM

“Anh, anh còn bị thương đấy! Không được…”

“Không sao.”

Nhiệt độ ngoài phòng hơi thấp, Cố Khinh Thiển không ngừng run rẩy, cái miệng nhỏ ở phía trên la hét không muốn, cái miệng nhỏ ở phía dưới lại chảy nước không ngừng.

Đáy quần lót chữ T mỏng manh dính vào nhụy hoa, mật hoa không ngừng chảy ra ngoài, thấm ướt cả bắp đùi rồi dính vào lòng bàn tay anh, thậm chí còn nhỏ xuống mặt sàn.

Tống Quân Nham vẫn nhớ trên người có vết thương, nhưng cho dù có vết thương mà dính được chút hương hoa của mỹ nhân thì cũng sẽ mau lành.

Anh bước vào phòng ngủ của mỹ nhân, ném người lên chiếc giường rộng lớn.

Chưa đợi cô phát ra âm thanh phản kháng, anh đã áp người xuống chặn lại đôi môi đỏ mọng, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ.

Toàn thân Cố Khinh Thiển run rẩy không ngừng.

Cô cảm thấy mình giống như một kẻ cuồng ngược, lúc trước bị tên đàn ông chó má này đụng chạm sờ mó, cơ thể mặc dù thoải mái nhưng lại chẳng có cảm giác gì, còn bây giờ anh ngang ngược thô lỗ thêm một chút, cơ thể cô lại trở nên điên cuồng phấn khích, ngay cả ngón chân cũng co quắp lại.

“Ha…Tống Quân Nham…”

Người đàn ông buông đôi môi cô ra, cắn lên xương quai xanh gợi cảm.

Cố Khinh Thiển níu chặt tấm ga trải giường màu đỏ, tiếng ngâm nga và mật ngọt không ngừng tràn ra ngoài.

Tống Quân Nham cởi áo ra, miếng gạc trắng trên bụng tương phản với làn da màu đồng, các đường cơ bắp rõ ràng hơn, mạch máu kéo căng, sẵn sàng chờ hành động.

Lòng bàn tay to hơn cả mặt cô bất chợt túm lấy vạt áo xé toạc ra.

Mấy sợi ruy băng ở hai bên hông lần lượt bung chỉ, để lại từng vệt màu hồng nhạt ở bên sườn ngực.

Nụ hoa mai trên đỉnh Everest nở rộ, vận động viên leo núi ra sức bám lấy vách núi, vách núi quá mềm mại khiến anh suýt chút nữa rớt xuống thung lũng, vất vả lắm mới leo lên được tới đỉnh núi.

Nụ hoa mai nở rộ đỏ rực, kiêu ngạo ngẩng đầu, để mặc người ngắt hái.

Tống Quân Nham là ai?

Hai chữ quân tử chưa bao giờ dính dáng tới anh, anh là một kẻ ngang ngược lưu manh, sẽ không làm những việc tao nhã như hái hoa bắt bướm, lập tức mở miệng ngoạm lấy nụ hoa mai đó.

“Ưm…”

Bầu ngực của Cố Khinh Thiển rất đầy đặn, đỉnh ngực sau khi được khai phá đùa giỡn thì trở nên nhạy cảm hơn trước, người đàn ông vừa mới liếm vài lần mà nụ hoa đã ngượng ngùng dựng thẳng, đâm sâu vào miệng anh.



Tống Quân Nham khẽ nhấm nháp, ngậm lấy bầu ngực của mỹ nhân mút mát phát ra tiếng, nụ hoa mai đó chín rộ, nhanh chóng đơm hoa kết trái.

Đầu ngực sau một hồi bị cọ xát thì sưng to bằng hạt đậu, quầng thịt xung quanh tất nhiên cũng không thể bỏ qua.

Anh hôn lên bàn tay trắng nõn của cô rồi dần dần hướng lên trên, đầu lưỡi lướt qua từng tấc da thịt không chút tỳ vết, chốc chốc lại để lại chút dấu vết trên đó.

Đầu lưỡi bận rộn đương nhiên hai tay cũng không rảnh rỗi, tay trái của anh mơn trớn eo và mông cô, tay phải kéo quần lót chữ T lên, xoa nhẹ nhụy hoa và miệng huyệt.

“Ưm a…không…” Cảm giác ở dưới thân quá mãnh liệt, Cố Khinh Thiển cắn lấy gối đầu, chặn lại những tiếng rên rỉ xấu hổ.

“Cả căn nhà rộng lớn này chỉ có anh với em, không cần phải kìm nén đâu.”

Tống Quân Nham kéo chiếc gối trong miệng cô ra, đặt xuống dưới eo cô, khiến cho thung lũng tuyệt đẹp đó càng nhô ra rõ ràng hơn.

Hoa huyệt của mỹ nhân cũng giống như người, bên trái mép thịt có một nốt ruồi son, quyến rũ hệt như nốt ruồi hứng lệ dưới mi mắt cô.

Anh hôn lên nốt ruồi son đó, ngón tay xoa tròn miệng huyệt, như có như không ma sát nhụy hoa, chọc cho miệng huyệt vừa trống rỗng lại khao khát, phun ra một dòng nước trắng xóa để giải tỏa tâm tình.

Đầu ngón tay mải miết đùa giỡn miệng huyệt, hai ngón tay tách hai cánh hoa ra, cẩn thận khảy nhẹ nhụy hoa.

Rõ ràng là đã nhô lên như một cái bánh bao, nhưng lại mềm mại tựa như đậu hủ.

Đào nguyên tiên cảnh của phụ nữ hóa ra là như vậy sao?

Tống Quân Nham ôm theo một bụng thắc mắc, trườn xuống dưới nghiên cứu tìm tòi.

Gương mặt của anh dừng trước động hoa của mỹ nhân, hai mắt nghiêm túc như dò tìm manh mối.

Chỉ thấy một sợi dây màu đỏ đang phân chia nguồn nước, miếng thịt đỏ hồng ngã sang một bên, đóng mở theo nhịp hô hấp của chủ nhân.

Mùi hương của dục vọng xông đầy khoang mũi, như một liều thuốc kích tình hiệu quả nhất, phía dưới của anh đã cứng đến phát đau, vội vàng cởi quần giải thoát cho người anh em.

Anh dùng một tay xoa dịu con ác thú đang kêu gào, một tay khác tách hai cánh hoa ra, quan sát rõ lối vào của hang động mê người đó.

Bên trong hoa huyệt của Cố Khinh Thiển vô cùng ngứa ngáy, người đàn ông không cần chạm vào, chỉ mới thổi một hơi mà nó đã rỉ mật ngọt ra.

Chiếc giường đơn sớm đã ướt đẫm một mảng, Tống Quân Nham tự hỏi tại sao phụ nữ lại có thể chảy ra nhiều nước như vậy.

Đồng tử anh tối lại, nghĩ bụng cứ để mật ngọt của người phụ nữ chảy xuống giường sẽ rất uổng, bèn thè lưỡi liếm thử một ngụm.



Vị mặn mạn nhưng lại tỏa một mùi thơm tinh tế, nuốt vào chưa đến một lúc lại trở nên ngọt ngào.

Muốn ngừng mà không được.

Anh kéo đáy quần lót chữ T ra, há miệng ngậm lấy động hoa mọng nước đó, dùng sức ở trong lồng ngực hút hết mật hoa vô tận vào cơ thể.

“A…Ưm…không…Tống…Quân…Nham…a.”

Cố Khinh Thiển thực sự muốn phát điên, lắc đầu xin tha, thế nhưng tiếng ngâm nga trong miệng mãi không ngừng lại, càng lúc càng cao vút.

Tống Quân Nham thấy mỹ nhân ‘khích lệ’ thì càng thêm ra sức, rời khỏi miệng huyệt chuyển lên nhụy hoa đang cô đơn.

Anh lặng lẽ vươn ngón tay ra, từ từ thăm dò vào hang động mê hồn, nhưng chưa được mấy inch thì bỗng gặp một tầng cản trở.

Trinh nữ?

Anh vô cùng hưng phấn, đầu lưỡi ép chặt hoa huyệt quá mức khiến người phụ nữ đột nhiên ưỡn lưng lên, co giật kịch liệt, sau đó là một dòng nước nóng hổi trào ra ——

“A…..”

Cố Khinh Thiển như rơi vào cõi mộng, đầu óc trống rỗng. Cô chưa bao giờ đạt khoái cảm cao trào, cơ thể bồng bềnh như tiên nữ, thoải mái kinh khủng.

Chợt cảm thấy, cứ tiếp tục như vậy cũng rất tốt…

Từ phần cổ đến lồng ngực đều dính đầy nước xuân của mỹ nhân, làn da màu lúa mạch của người đàn ông như được bôi thêm một lớp mật, bóng nhẫy phát sáng.

Tống Quân Nham cũng không ngại bẩn, dùng ngón cái lau đi giọt nước lấp lánh trên khóa miệng, cuộn đầu lưỡi đi vào trong.

Anh đặt vật nam tính trước động hoa, đỉnh đầu cực lớn cố gắng mở rộng miệng huyệt, nhưng anh không hề biết mỹ nhân chưa từng ‘tự an ủi’, miệng huyệt rất chật hẹp, vật khổng lồ của anh không những không chui vào được mà còn khiến mỹ nhân cau mày.

Cố Khinh Thiển cảm thấy đau, vô thức đưa tay ngăn cản, lòng bàn tay che lại phần bụng dưới, luôn miệng kêu ngừng lại.

“Thiển Thiển ngoan nào, đau một chốc là ổn thôi, sẽ thoải mái lắm…”

Miệng huyệt trơn bóng như vậy, Tống Quân Nham lý nào lại dừng tay?

Anh bỏ ngoài tai sự cản trở của mỹ nhân, nhất quyết thẳng lưng đâm vào trong.

Cố Khinh Thiển đột nhiên thét lên một tiếng, lập tức bật dậy.

“Tống Quân Nham, anh đang chảy máu!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi