MỸ NHÂN SƯỜN XÁM - THÂM THÂM

“Mẹ anh đang ở ngoài bắc chăm sóc ông bà nội anh, chắc phải hai tuần nữa mới về.”

“Bà nội vẫn khỏe chứ? Nghe nói bị ngã cầu thang…”

“Yên tâm đi, bà nội chỉ bị đau mông thôi, do mẹ anh không yên tâm nên mới nán lại đó mấy ngày theo dõi.”

Tống Quân Nham đứng dựa vào cửa, đợi người phụ nữ ở bên trong trang điểm đã được nửa tiếng đồng hồ, đợi một hồi lâu nên cũng dần mất tập trung.

Vương Gia Hồng sống chết không chịu khai nhận Ngô Thượng Hoa và Thẩm Vân Nam, chỉ nói là mình và con trai của Thẩm Vân Nam có qua lại, vì trốn nợ nên nấp tạm vào căn nhà đó, tình cờ thấy Cố Khinh Thiển sống trong nhà họ Tống xinh đẹp nên nảy lòng chụp lén.

Ngoài chụp lén ra thì hắn ta không làm hại hay đe dọa Cố Khinh Thiển gì cả, về mặt pháp luật không có cơ sở để kết tội. Dường như không bằng lòng với kết quả này, hắn dùng dao đâm bị thương cán bộ thi hành pháp luật, sau đó bị bắt vào tù.

Nếu tội phạm là Ngô Thượng Hoa và Thẩm Vân Nam, vậy thì bọn họ đã cho Vương Gia Hồng lợi ích gì? Hoặc là đã lấy gì để uy hiếp hắn ta?

Vương Gia Hồng vì trốn nợ mới ẩn nấp trong nhà họ Thẩm, liệu có khả năng hai người đó đã cho hắn ta mượn một khoản tiền, hoặc thậm chí là bỏ tiền để thuê hắn ta chụp lén Cố Khinh Thiển không?

Tống Quân Nham ngẫm nghĩ rồi nhắn tin cho nhóm người Hách Tân, kêu bọn họ điều tra giao dịch tài chính của Vương Gia Hồng.

Lại thêm nửa tiếng nữa trôi qua, người phụ nữ bên trong họa mày kẻ mắt, đeo chuỗi cườm lên cổ, bên tóc mai là chiếc kẹp hình phượng hoàng bằng phỉ thúy sáng rực lấp lánh.

Cố Khinh Thiển chỉnh lại kẹp tóc, không biết có phải từ góc độ của cô không được thuận mắt hay không mà thấy cô không được hài lòng, cứ kẹp vào rồi lại rút ra, mỗi lần đều cùng một vị trí.

Biết là vì để tương xứng với bộ trang phục được thiết kế riêng, trước khi ra ngoài phải ngắm nghía cẩn thận, nhưng có cần phải long trọng đến thế không?

Phiền phức y chang mẹ già của anh.

Tống Quân Nham thở dài một hơi, bước tới sau lưng cô, “Để anh giúp em nhé.”

“Anh biết làm không?” Cố Khinh Thiển có hơi lo lắng.

“Hồi nhỏ anh từng thấy bố anh làm cho mẹ rồi.”

Anh cầm chiếc kẹp phượng hoàng bằng phỉ thúy với vẻ mặt nghiêm túc như đang đối mặt với vụ án khó nhằn, trái ngó phải nhìn, sau đó chuyển sang tóc mai bên kia, tìm một vị thích hợp rồi kẹp vào, “Như vậy được chưa?”



Cố Khinh Thiển thoáng sửng sốt, đỏ mặt gật đầu, “Được rồi…”

Không ngờ lại rất thích hợp.

Không biết từ bao giờ mà cô càng lúc càng ỷ vào người đàn ông chó má này, cô không rõ đây là tâm tư gì, chỉ cảm thấy có anh ở bên thì chuyện gì cũng có thể giải quyết êm đẹp.

Tống Quân Nham hiếm khi không chọc ghẹo cô, kêu cô nhanh chân lên một chút, còn anh lấy chìa khóa xe ra ngoài khởi động xe. Cô mang giày xong thì cầm túi đi theo ra ngoài.

Cố Khinh Thiển tìm địa chỉ cửa hàng vải, anh chỉ cần liếc nhìn một lần đã nhớ rõ, xoay vô lăng đi về hướng đó.

Thân xe đong đưa qua lại, mấy ngày hôm nay người đàn ông chó má này mặc kệ vết thương trên người, lại chọc ghẹo cô thêm vài lần, khiến cô mất ngủ, cả người uể oải.

Cửa hàng vải nghệ thuật là một thương hiệu lâu đời, nằm ở cuối hẻm nhỏ trên phố cổ, xe ô tô không vào được, cần phải đi bộ vào.

Phố cổ ngày bình thường không có nhiều khách du lịch, an nhàn vắng vẻ, các dì các cô hay tụ tập ngoài ban công buôn chuyện, có một bà cụ ngồi trên chiếc xích đu phơi nắng, bên chân là chú chó lông vàng đang ngủ gật.

Điều kỳ lạ là khi vừa nhìn thấy Tống Quân Nham, mấy bà cô đang buôn chuyện kia lại nhao nhao lấy các loại rau củ trái cây trong nhà nhét vào tay anh, ngoài miệng thì không ngừng hỏi han anh, nhưng ánh mắt lại nhịn không được nhìn về hướng cô.

Hỏi ra thì mới biết đây là khu vực quản lý của người đàn ông này lúc còn là tân binh, vì đã thay mấy bà cô đó giải quyết khá nhiều rắc rối, nên lúc này mới được chào đón như vậy.

“Tiểu Tống, đi mua đồ ăn à?”

Ông lão của cửa hàng tạp hóa mặc quần áo kungfu đang đánh Thái Cực Quyền trước cửa, từ xa xa nhìn thấy Tống Quân Nham bèn hét lớn một tiếng, tràn đầy năng lượng.

Tống Quân Nham lịch sự đối phó với mấy bà cô thì rồi dẫn cô bước tới phía trước, “Cháu tới mua chút đồ, ông với bà ở nhà khỏe hết chứ ạ?”

“Hôm qua còn cãi nhau với nhà A Hoa ở cách vách, khỏe như trâu!” Ông lão nói xong lại hướng vào trong gọi, “Bà ơi, Tiểu Tống tới này!”

Một chốc sau, một bà lão mặc bộ đồ hoa nhí từ trong ngôi nhà mái đỏ bước ra.

“Tiểu Tống, lâu lắm rồi không gặp…” Bà ấy vỗ vai Tống Quân Nham, vừa mới đảo mắt đã trông thấy Cố Khinh Thiển, ánh mắt chợt sáng lên, “Đây là vợ cháu à?”

“Cô ấy tên là Thiển Thiển ạ.” Tống Quân Nham không định giải thích rõ ràng, chỉ giới thiệu, “Đây là ông Trần, bà Trần, là bạn thân của bà nội anh.”



Cố Khinh Thiển cũng không để anh mất mặt, nhìn hai người gật đầu như một lời chào hỏi.

“Cô bé con xinh quá!”

Bà Trần giống hệt như chị Giang, thích phụ nữ đẹp, đặc biệt là mỹ nhân mặc sườn xám. Bà ấy nhìn bộ sườn xám truyền thống thêu họa tiết trúc xanh mà Cố Khinh Thiển đang mặc, càng nhìn càng thích, bèn chạy vào nhà lấy mấy lọ gia vị và gạo ra, nhét vào tay cô.

Đồ đạc quá nhiều, Cố Khinh Thiển ôm không hết, Tống Quân Nham vội vàng cầm lấy, chia bớt gánh nặng cho cô, không ngờ bà cụ vẫn chưa hài lòng, lại chạy vào nhà lấy mấy cái ví thêu đựng tiền xu ra kêu cô chọn lấy một cái.

Cố Khinh Thiển vừa nhìn đã thích, nhưng lại ngại không dám lấy.

Tống Quân Nham nói cho cô biết là những thứ này đều do bà cụ làm lúc rảnh rỗi, nên lấy một cái coi như công nhận sự khéo tay của đối phương, bà cụ cũng sẽ rất vui.

Cố Khinh Thiển lúc này mới cẩn thận chọn lựa, nghiêm túc đánh giá ví tiền, cô chợt phát hiện, “Hình thêu trên chiếc ví này rất đặc biệt.”

“Bà cụ là người Tây Tạng, hình thêu chính là vật tổ của quê hương bà.”

Tống Quân Nham nói xong lại quay qua nói với bà Trần: “Thiển Thiển là nhà thiết kế sườn xám, ví tiền này cô ấy rất thích.”

Bà Trần vừa nghe vậy thì trong lòng rất hứng thú, kéo Cố Khinh Thiển qua một bên giải thích tỉ mỉ với cô về sự bí ẩn của vật tổ, Tống Quân Nham thì bị ông Trần kéo đi đánh Thái Cực Quyền, hai người dành trọn cả một ngày trên con phố cổ.

Về đến nhà họ Tống, Tống Quân Nham theo thói quen mò tay vào hộp thư, móc ra một phong thư kiểu phương Tây bằng giấy kraft.

Không có chữ ký, không có địa chỉ người gửi, không có dấu bưu điện.

Anh cau mày, lật đật đổ đồ bên trong phong thư ra, một bức ảnh và một mảnh giấy màu vàng rơi xuống bên cạnh đôi giày thêu của Cố Khinh Thiển.

Đó là ảnh chụp bọn họ trên phố cổ.

Ánh hoàng hôn rực rỡ càng khiến cô trở nên huyền bí lại mờ ảo, nhưng…

Mặt của Tống Quân Nham bị quẹt xước, kèm theo đầy chữ màu đỏ——

Cô, ấy, là, của, tao.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi