MỸ NHÂN SƯỜN XÁM - THÂM THÂM

“Không phải đã bắt được người rồi ư? Tại sao vẫn còn loại thư này…”

“Bọn anh nghi ngờ Vương Gia Hồng bị người ta điều khiển…”

“Nếu em có bất cứ thứ gì hắn muốn, em đưa cho hắn là được…Tại sao hắn cứ nhất quyết không chịu buông tha cho em?”

“Đừng nói linh tinh…”

Tống Quân Nham ôm chầm lấy người phụ nữ đã uống say, vừa vỗ nhẹ lưng cô vừa dỗ dành: “Anh bảo đảm qua thời gian này sẽ bắt được đối phương.”

Chạng vạng tối nhận được bức thư khiến Cố Khinh Thiển sợ hãi đến mức không tài nào ngủ được, ngồi một mình trong phòng khách uống chút rượu vang, cố gắng dùng rượu xoa dịu nỗi sợ, nhưng càng uống cô lại càng hoảng loạn.

Tống Quân Nham khuyên cô không được, bèn ngồi uống với cô vài ly, đô uống của anh khá hơn cô nhiều, uống non nửa chai mà vẫn chưa thấy đỏ mặt.

Tội phạm có khả năng là Ngô Thượng Hoa.

Đánh giá từ các bức thư quấy rối nhận được, phạm nhân có thể rất say mê Cố Khinh Thiển. Thẩm Vân Nam năm nay đã sáu mươi tuổi, chưa từng gặp qua Cố Khinh Thiển, không có khả năng là kẻ quấy rối, nhưng Ngô Thượng Hoa thì không như vậy.

Anh ta đã từng gặp Cố Khinh Thiển, còn qua lại một thời gian, mặc dù cư xử rất quân tử nhưng đứng trước sắc đẹp thì không một người đàn ông nào có thể cưỡng lại.

Tống Quân Nham nghĩ đến đây, sắc mặt bỗng tối sầm xuống, mong rằng đám người Hách Tân nhanh chóng tìm ra tung tích của Ngô Thượng Hoa, nếu không cứ mang theo tâm trạng nơm nớp lo sợ như vậy anh sợ mình sẽ phát điên mất.

Phòng khách không bật đèn, chỉ có ánh đèn ngủ mơ hồ hắt ra từ cửa sổ, màn đên quyến rũ, mỹ nhân càng thêm say lòng người.

Anh có chút đau lòng cho người phụ nữ, không khỏi ôm chặt cả người cô vào lòng.

Cố Khinh Thiển cảm nhận được hành động của người đàn ông, cô ngước mắt lên nhìn anh. Không cử động thì không sao, vừa mới ngẩng đầu thì đầu óc càng thêm choáng váng.

Trước mắt nhòe đi, nhìn không rõ gương mặt của anh, cô khẽ nheo mắt nhích tới gần.

Trái tim của Tống Quân Nham bị lỡ mất một nhịp, chóp mũi đều là mùi hương trên người mỹ nhân, trong lòng không khỏi xao động.

Anh cúi người nếm thử đôi môi anh đào đỏ tươi đó.

Cố Khinh Thiển chợt cảm thấy trên môi mềm mại, sau đó một đầu rắn lớn ấm áp cạy mở hàm răng cô ra, thâm nhập sâu vào hang động rồi đuổi bắt con rắn nhỏ tội nghiệp, cọ nhẹ vào hàm trên, hút hết nước bọt vào bụng.



Trong khoang miệng và mũi của Tống Quân Nham tràn ngập mùi rượu do mỹ nhân sản xuất, vừa uống thử một ngụm đã khiến anh say đến mất trí, động tác cũng càng lúc càng ngang ngược.

Người phụ nữ vừa mới tắm xong, chỉ mặc một chiếc áo ngủ rộng rãi kiểu sườn xám với đường xẻ tà hai bên.

Hình như đây là phong cách mùa hè, vải vóc rất mỏng, cách một lớp quần áo cũng có thể cảm nhận được đường cong tuyệt mỹ của cô.

Anh buông tha đôi môi đỏ mọng đã bị cọ xát đến sưng phồng, vùi đầu vào chiếc cổ mảnh mai, hít vào một hơi thật sâu mùi hương mai lạnh trên người cô, sau đó thở ra khiến mỹ nhân không khỏi ngâm nga rên rỉ.

Tống Quân Nham vừa nghe thấy, cả người lập tức chấn động, lại dùng thêm lực liếm mút chỗ nhạy cảm đó, bàn tay to lớn bắt lấy bầu ngực mật đào, đầu ngón tay kẹp chặt phần nhũ đã cương cứng một cách chính xác.

“Ưm a…ha..không…”

Có rượu làm chất xúc tác, Cố Khinh Thiển không kìm nén tiếng rên rỉ nữa, cơ thể cũng trở nên nhạy cảm hơn, chỉ vừa chạm nhẹ đã run rẩy không ngừng, cả người ngã ra ghế.

Anh thuận thế áp người xuống, cô theo thói quen nhấc chân lên, làn váy theo động tác cuộn ngược lên trên, để lộ ra đôi chân trắng nõn mê người dưới ánh trăng.

Thế nhưng, Tống Quân Nham lúc này lại không quan tâm đôi chân đó đẹp đẽ như thế nào, toàn bộ lực chú ý đều đổ dồn vào động hoa đỏ tươi và bóng nhẫy giữa hai chân cô.

Dù chưa từng chân chính chạm qua phụ nữ, nhưng anh đã xem qua phim ảnh, cũng biết lần đầu tiên của phụ nữ sẽ rất đau.

Hang động của mỹ nhân quá chật hẹp, cần phải bôi trơn đầy đủ trước đi tiến vào, thế nên anh cũng không vội vàng, trước tiên cởi quần áo của cô xuống, ngậm lấy đỉnh ngực đang nhô cao, như muốn vắt kiệt hết mật đào mà ra sức mút mạnh.

Cố Khinh Thiển lắc đầu nguầy nguậy, la hét: “Ha…tên…đàn…ông…chó…má, đừng…mút….”

Tên đàn ông chó má?

“Được đấy, thì ra trong lòng em nghĩ anh như vậy?”

Tống Quân Nham nghiến răng nghiến lợi, hung hăng cắn một phát vào quả đào mật.

“Ưm…”

Cố Khinh Thiển bị đau, duỗi tay đẩy mặt người đàn ông ra, đẩy mãi không được, cuối cùng còn bị giữ chặt lấy hai tay.



Anh kéo tay cô đi cởi quần áo cho mình, cơ bắp tám múi màu đồng lập tức hiện ra, đè lên da thịt trắng như tuyết tạo thành hình thái cực đồ, một trắng một đen.

Vừa hay, âm dương phối hợp.

Tống Quân Nham ngậm lấy ngón tay cô, từng chút từng chút hôn lên cánh tay trắng như ngó sen đó, men theo cần cổ đến đầu ngực, liếm quanh quầng thịt đầy đặn bên dưới.

Đôi bàn tay to dày mơn trớn vòng eo nhạy cảm của cô, đảo quanh chiếc rốn nhỏ xinh trên bụng.

Không biết do kỹ thuật của người đàn ông này quá nhuần nhuyễn, hay là do men rượu khiến cơ thể trở nên quá mức sắc tình, Cố Khinh Thiển ngâm nga không ngừng, ưỡn người lên để mặc anh càn quấy.

Dòng mật ong quý giá chảy thẳng ra đệm ghế, Tống Quân Nham thấy tiếc vì để chân cô quá cao.

Người phụ nữ đang mặc một chiếc quần lót trễ lưng bằng vải lụa, lớp vải mỏng màu hồng không chứa nổi dòng nước đang chảy ra, tạo thành một cái bóng mờ bám chặt vào động hoa, đến nỗi nụ hoa cũng hiện ra rõ ràng hơn.

Anh vươn một ngón tay ấn vào trung tâm bóng mờ, hai cánh hoa ép chặt tấm vải mỏng thành một đường thẳng, không ngừng cọ xát vào cuống hoa, mật ngọt càng trào ra dữ dội.

Yết hầu của Tống Quân Nham khẽ lăn lộn, anh cởi bỏ chiếc quần lót còn sót lại trên người mỹ nhân, hít hà mùi hương chốn tiên cảnh.

Chốn tiên cảnh này không thích hợp để tu luyện, anh chỉ mới nhấp thử một ngụm mà trong cơ thể đã nảy sinh ngọn lửa tà, sắp sửa phá vỡ phong ấn.

Anh hôn lên nốt ruồi son trên động hoa của cô, liếm nhẹ phần thịt hoa, như vậy vẫn chưa đủ, anh còn há miệng ngậm lấy hang động tiên cảnh đó.

Chỉ có thuốc giải được tạo ra từ hang động này mới giúp anh dập tắt ngọn lửa tà trong cơ thể.

“Ưm… a…tên…đàn ông….chó má…đừng…hút…bẩn…lắm…”

Cố Khinh Thiển ưỡn người đầy thoải mái, trên miệng vẫn không quên chối từ. Chẳng trách cô lại phản kháng, bởi vì tư thế này quá mức xấu hổ.

“Thiển Thiển đừng nhúc nhích nào, cái này có thể giải độc, quý giá lắm đấy.”

Tống Quân Nham liên tục mút lấy, không hề ngại bẩn nuốt trọn nguồn mật ong vào bụng.

Cánh môi anh miễn cưỡng tách khỏi cái miệng nhỏ phía dưới của người phụ nữ, sau đó dùng đầu ngón tay thay cho cái miệng, tách hai cánh hoa ra, thăm dò vào hang động, thật sự muốn nhìn xem bên trong hang động mê hồn đó có hình dạng như thế nào.

Nhưng vừa mới nhét nửa ngón tay vào thì Cố Khinh Thiển đã rên rỉ một tiếng, cũng may dưới tác dụng của rượu không khiến cô cảm thấy đau mấy, đầu ngón tay thuận lợi đi sâu vào bên trong….

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi