NAM CHÍNH ANH BẮT NHẦM NGƯỜI RỒI

Hôm qua lúc hai người mơn trớn, Tần Tranh cứ chọc vào lỗ huyệt của Tang Nhược để cô dần thích ứng. Lần này anh sốt hết cả ruột, cứ thế đút thẳng phần đầu vào khiến cô kêu “A” một tiếng.

Gân xanh trên cổ anh nhô lên, côn thịt cứng như muốn nổ tung, anh duỗi tay xoa eo cô: “Đau hả em?”

Tang Nhược nhíu mày, khẽ đáp.

Cái của anh quá lớn, cô lại quá chặt, cưỡng ép cho vào thì căn bản là không được.

Tần Tranh rút ra, đặt một cái gối dưới mông cô, sau đó vùi đầu vào liếm.

Anh ngày càng điêu luyện, bởi vì muốn nới rộng ra, anh vừa liếm vừa dùng tay móc tiểu huyệt của cô.

Mới bắt đầu cô còn hơi cứng người, bên trong dần dần chảy nước, dâm thủy bắn lên mặt anh.

Tần Tranh gác hai chân cô lên vai mình, anh quỳ xuống liếm cho cô.

Vách thịt bên trong co thắt không ngừng hút lấy đầu lưỡi anh, anh liếm lung tung, bất chấp tiến vào, chạm đến chỗ nhạy cảm bên trong.

“A…” Tang Nhược thở hổn hển, chân quẫy đạp loạn xạ.

Tần Tranh dùng răng cạ vào thịt huyệt, sau đó mút mạnh, dùng sức đút lưỡi vào hang động.

Chân cô gái kẹp chặt đầu anh, mông hơi run, ưm a mà lên đỉnh.



Anh đặt cô xuống, hàm dưới nín đến căng cứng, nhân lúc tiểu huyệt của cô đang cơn sướng, anh đỡ côn thịt tiến vào.

Côn thịt anh thô to bằng cánh tay trẻ con, cho dù đã sướng qua một lần nhưng Tang Nhược vẫn bị căng đến mức chảy nước mắt.

Cũng may trong hang động nước nôi lênh láng, người đàn ông đút vào, bóp mông cô để cô không trốn được.

Đường đi tầng tầng lớp lớp thít chặt lấy côn thịt, anh càng đi vào thì càng chịu đến cực hạn. Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái đút được hơn nửa, Tần Tranh dừng lại rồi cúi người hôn cô.

“Bé ngoan, anh tiến vào đây.” Anh nhắc nhở.

Tang Nhược ôm cổ anh, giọng mũi “Dạ” một tiếng.

Người đàn ông cười cười, cảm thấy bản thân mình nuốt lời rồi. Anh mút môi cô, eo bắt đầu chùng xuống.

Hai chân cô run rẩy, tuy không quá đau nhưng ăn không nổi.

Tần Tranh vào đến tận cùng, còn dư một đoạn nhỏ của thân gậy lộ ra bên ngoài. Bên trong cô vừa chặt vừa nhỏ, như muốn hút anh vào trong vậy.

Đúng là ngón tay với cây hàng thật có sự khác nhau rõ rệt, tiểu huyệt của cô mềm mại như có lực hấp dẫn, thít chặt khiến anh bất động.

Đầu óc anh trống rỗng, không biết chuyện gì đang xảy ra, eo tê dại, sau đó thì bắn tinh.

… ĐCM!



Tần Tranh mắng thầm, không ngờ mình đã bắn chỉ trong giây lát.

Tang Nhược thấy anh không nhúc nhích, cô chớp mắt nhìn anh.

Lúc này anh hơi xấu hổ, rút ra khỏi tiểu huyệt của cô, rồi ném bao cao su vào thùng rác.

Cô gái nhỏ ngốc nghếch hỏi: “Chỉ một lần thật ạ?”

Anh nói một lần là một lần, anh tự biết mình đang lừa cô. Không ngờ “người anh em” của anh không biết cố gắng, nói một lần là một lần, lần đầu chỉ được vài giây, đúng là không có tiền đồ.

Tần Tranh đen mặt, anh xé thêm một chiếc bao cao su và đeo vào, côn thịt lại cứng, anh phải rửa mối nhục xưa mới được.

Tang Nhược kẹp chân lại, sợ anh nhất quyết muốn làm thêm lần nữa, cô nói một cách hợp lý: “Một lần thôi, em buồn ngủ rồi.”

“…” Tần Tranh ổn định ngọn lửa dục vọng trong lòng, ngoài cười nhưng trong không cười: “Được, em ngủ đi, để anh lau cho em.”

Cô gái nhỏ nhắm mắt, để anh lấy khăn giúp cô lau nơi đó.

Dịch thể và tơ máu lẫn lộn, Tần Tranh cụp mắt hôn cô, trông ra “người anh em” còn cứng, thở dài một hơi.

***

Tần Tranh —— thanh danh của người đàn ông cứng rắn bị thương tổn, ra là một người đàn ông “tiết sớm” (´∇`)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi