NAM CHÍNH ANH BẮT NHẦM NGƯỜI RỒI

Tang Nhược ăn hết nửa bát rồi đặt xuống, cô đậy nắp vặn lại rồi lấy một tờ giấy ra lau miệng.

Cuối cùng môi cũng có chút màu máu, nhưng trên cằm vẫn còn cháo, chính cô cũng không cảm nhận được, cô gấp tờ giấy lại thành hình vuông định ném đi.

Tần Tranh nói: “Vẫn còn.”

Đôi mắt của cô phẳng lặng bình tĩnh, cô cứ nhìn anh như vậy, hiển nhiên không hiểu anh đang nói cái gì.

Anh giật giật khóe miệng, đứng dậy lấy tờ giấy trong tay cô ra, thô bạo lau cằm cho cô, chán ghét ném vào trong thùng.

Hôm qua bị từ chối đi tắm, Tang Nhược cũng không yêu cầu muốn đánh răng, cô chỉ nói: “Nước.”

Trong lòng Tần Tranh chê cô, vừa ăn cháo xong đã khát.

Nhưng vẫn mở nắp chai nước khoáng đưa cho cô, cô gái nhỏ nhận lấy, tế nhị mở nhỏ miệng, nhấp một ngụm nhỏ.

Miệng cô động đậy hai lần, rồi cúi đầu nhổ vào thùng.

Tần Tranh xem hiểu rồi, đây nào phải là khát, là muốn súc miệng. Cô gái nhỏ rất thông minh, cô biết anh phiền, nên cũng không nói rõ cho anh biết.

Cô đưa tay trái ra, cầm chai nước trong tay phải hướng lên trên đầu đổ nước xuống, sau đó nhẹ nhàng lau mặt bằng đôi tay non mềm không có xương.

Cứ như vậy lần này đến lần khác, cô dùng hết cả một chai nước khoáng rồi.



Cô ngẩng mặt lên, bên trên còn đọng lại bọt nước trong suốt, đôi mắt to nhìn thẳng vào anh, lại yêu cầu anh: “Lau mặt.”

Tần Tranh kinh hãi, trừng mắt nhìn cô: “Cô không có tay à.”

Còn đang suy nghĩ sao cô gái nhỏ này lại thoáng như vậy, còn dám để bọn bắt cóc lau mặt giúp, lại thấy Tang Nhược kì lạ mà nhìn anh, nói thêm: “Tôi không còn giấy nữa.”

Thì ra là tìm anh muốn lấy giấy.

Tần Tranh đỡ trán, cam chịu lấy khăn giấy trong túi mà Trần Đại mua cho ra, làn da của cô mỏng manh, ngày hôm qua khi dùng khăn giấy vẫn luôn cau lại.

Tang Nhược lau mặt, cũng lau khô giọt nước trên tóc mái, chỉ để lại dấu vết ướt.

Dường như cô rất quen sai gọi anh: “Chải tóc.”

Đầu của Tần Tranh lại bắt đầu đau: “Nơi rách nát này sao có lược được.”

Trần Đại đầu trọc, tóc anh lại chỉ một tấc, căn bản không dùng đến thứ đó.

Cô gái nhỏ bướng bỉnh nhìn chằm chằm anh, lại có chút ấm ức.

Tần Tranh đỡ trán, giọng nói mang theo trấn an: “Tự lấy tay cô chải đi.”



Tang Nhược đứng ở trước mặt anh, chỉ cao ngang vai của anh, cô ngẩng đầu, vô tội nói: “Không biết.”

Tóc cô dài, đen mượt. Nhưng sau khi ngủ một giấc, một số chỗ vẫn bị rối vào nhau.

Tần Tranh nghiến răng, cam chịu giơ tay lên, luồn ngón tay vào tóc cô, bắt đầu chải xuống.

Lực của anh, chải xuống một cái liền kéo theo khá nhiều sợi tóc dài. Tần Tranh cảm thấy có chút áy náy, thấy cô gái nhỏ không nói gì nên tiếp tục chải đầu.

Sau khi chải xong một bên, Tang Nhược xoay người lại, chỉ cho anh bên còn lại.

Anh hốt hoảng, cứ cảm thấy cô gái này đang coi mình như một người mẹ mà sai sử.

Tay vẫn không dừng lại, tóc vừa suôn vừa mượt, chải hết ra sau lưng, đuôi tóc được cắt gọn gàng, có vẻ là khoảng thời gian trước vừa mới cắt.

Lòng bàn tay anh đè lên đầu cô, Tang Nhược thoải mái nhắm mắt lại, sức lực không nhẹ cũng không nặng, vừa phải.

Tay của Tần Tranh đột nhiên dừng lại, cô nghi ngờ nhìn anh, thấy làn da màu lúa mì của người đàn ông có chút đỏ bừng, vội vàng xoay người, trầm giọng nói: "Chải đầu xong rồi, tự chơi đi.”

Mặc dù Tang Nhược nghi ngờ, nhưng cũng không nói gì, lại ngồi xuống nệm, khoác chiếc áo khoác của anh phát ngốc.

Tần Tranh một tay chống nạnh, một tay che trán, hơi thở gấp gáp vài phần ——

Đù, lại cứng rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi