NAM CHÍNH ANH BẮT NHẦM NGƯỜI RỒI

Một mình Tang Nhược không có việc gì làm liền nhìn rừng rậm xanh lục bên ngoài phát ngốc.

Trần Đại liên hệ người mua xong trở về, xác nhận ngày mai tới nhận hàng. Cậu ta thấy cô gái nhỏ ngồi im lặng một mình, đẩy đẩy Tần Tranh: “Anh Tranh, anh không nói chuyện với cô ta à? Em thấy cô ta có vẻ rất nhàm chán.”

Tần Tranh cạn lời, cảm thấy đầu cậu ta chắc là bị cửa kẹp: “Bọn bắt cóc đi nói chuyện với hàng hóa, cậu bị bệnh thần kinh đúng không?”

Lời này đúng là sự thật, trước kia bọn họ bắt cóc thường đều đánh một trận, sau đó cũng mặc kệ chờ người mua đến là xong việc. Trần Đại sờ đầu, ngồi sang một bên.

Vậy mà Tang Nhược lại nghe được, quay đầu sang nói với cậu ta: “Nhàm chán.”

Trần Đại cười “phụt” ra tiếng, sau khi nhận được ánh mắt cảnh cáo của Tần Tranh lập tức tỏ ra nghiêm túc: “Em thấy lỗ tai cô ta rất thính.”

Tang Nhược lại lặp lại: “Nhàm chán.”

… Hình như là đang trào phúng Trần Đại.

Cậu ta nhún vai, đi lên xe, nhường lại chỗ cho hai người kia.

Tần Tranh nhìn ngoại hình của cô, trực giác nghĩ là trẻ con chưa trưởng thành. Trong di động của anh cũng không có trò chơi mà trẻ con thích, chỉ có thể đưa cho cô: “Tự chơi đi.”

Anh bổ sung: “Dám báo cảnh sát tôi sẽ giết cô.”



Tang Nhược chớp mắt, giống như đang bảo đảm với anh: “Không báo cảnh sát.”

Cô nhấn mở di động của anh chơi rắn tham ăn, ngón tay linh hoạt chuyển động trên màn hình, con rắn nhỏ từng ngụm một.

Cô gái nhỏ dùng di động thật sự rất trơn tru, không giống như bị bệnh về đầu óc, chỉ là không nói nhiều, một câu tuyệt đối không quá mười chữ.

Tần Tranh ngồi ở bên cạnh, nhìn cô chơi vô cùng vui vẻ, chơi mãi đến con rắn lớn nhất trong màn, sau đó tự đụng phải một con rắn nhỏ, đập bộp một phát chết mất tiêu.

Anh nhíu mày: “Dốt quá.”

Tang Nhược ngước mắt lên nhìn anh chằm chằm, trên khuôn mặt không có biểu cảm gì lộ ra chút dao động, cầu xin anh: “Làm sống lại đi.”

Tần Tranh cúi đầu nhìn trên giao diện lòe loẹt viết mấy chữ “15 kim cương có thể sống lại”, bên phần giao diện nạp phí ghi “Người chơi mới nạp lần đầu 68 sẽ được 680 kim cương.”

… Bắt anh nạp tiền đúng không.

Anh giật khóe miệng, thấy trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô hiện lên chút nôn nóng, rốt cuộc thời gian chờ hồi sinh chỉ có 30 giây.

Tần Tranh thở dài, ngón trỏ điểm vào nút “xác nhận nạp tiền”.

Mắt thường cũng thấy được Tang Nhược lập tức vui vẻ, thậm chí khóe môi còn hơi hơi cong lên.

Độ cong không rõ ràng nhưng cũng tính là cười.



Trong lòng Tần Tranh có hơi tê dại, trước kia không phải không có phụ nữ cười với anh nhưng cũng không có ai giống cô, môi hồng hơi vểnh lên, nhìn vừa ngoan lại vừa làm anh muốn làm chuyện ấy với cô.

Anh bị ý nghĩ của chính mình làm kinh sợ, thầm mắng cầm thú, người ta còn chưa trưởng thành đâu, anh lại năm lần bảy lượt động dục với cô.

Cuối cùng cũng có vài phần tự giác, dịch ra vài bước cách xa cô một chút, dựa vào trên tường không nhìn cô, muốn nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát, cũng để bình tĩnh lại.

Nhưng chưa được bao lâu, cô gái nhỏ lại cọ lại gần anh, tay lạnh lẽo lay lay cánh tay anh, chờ anh mở mắt ra, trước mặt lại là giao diện nạp tiền.

Tần Tranh đen mặt: “Cô dùng hết rồi sao?”

Tang Nhược cắn môi, ngập ngừng nói: “Đẹp.”

Cô đã chết vài lần, kim cương phải dùng để sống lại càng ngày càng đắt, cố tình lúc này lại tặng cho cô bộ da xinh đẹp, cô gái nhỏ Tang Nhược cực kỳ dao động, kim cương nạp lúc trước lại không đủ, chỉ có thể lại đi tìm anh.

Cái thân rắn kia có đủ loại màu sắc làm người nhìn vô cùng bực bội, còn không bằng cái thân màu trắng ban đầu.

Thấy anh không nói lời nào, Tang Nhược xoay người, thân hình nhỏ gầy nhìn qua vô cùng tủi thân.

Tần Tranh đầu hàng, cầm lấy di động ở phía sau, lúc này mua rất nhiều, trực tiếp nạp cho cô 648.

Anh đưa cho cô: “Con nhóc này, còn chưa thu được tiền công đã tiêu tiền của ông đây rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi