NAM CHÍNH CẶN BÃ BỊ BỆNH KIỀU

Editor: Endy

Làm thế nào để diễn tả lại tình cảnh bây giờ của An Sênh đây?

Không chỉ có rất nhiều hoa đẹp, mà còn có cả những món khoái khẩu của cô nữa. Giống như miếng mồi ngon đang dụ dỗ cô vậy. Trời xanh, gió mát, nắng vàng. Chỉ cần bước lên thảm hoa, cô có thể có một buổi dã ngoại với những món ăn ngon và thưởng thức cảnh đẹp.

Nhưng An Sênh biết rằng tất cả những điều này chỉ là ảo tưởng. Chỉ cần cô giẫm chân lên, thảm hoa xinh đẹp đó sẽ sụp đổ ngay lập tức. Bên dưới là một hố sâu vạn trượng không thấy đáy.

Có thể dùng món khoái khẩu để làm miếng mồi dụ dỗ cô nhưng nếu không có nắng, gió nhẹ, cỏ xanh, ở dưới đáy vực sâu nhìn lên chỉ có bầu trời to bằng lòng bàn tay. vì vậy, dù miếng mồi đó có ngon đến đâu cũng vô ích.

Vì vậy, lời cầu xin đáng thương của Phí Hiên không kéo dài được bao lâu, con thỏ đang nhảy loạn trong lòng An Sênh đã nhanh chóng bị gi3t chết. Mọi thứ lại trở về vẻ tĩnh lặng như trước.

"Phí Hiên, anh thử nghĩ đi, tôi gạt anh bao nhiêu lần?" giọng nói An Sênh lãnh đạm, "Ở trong mắt anh, tôi là đại ngốc sao?"

Thân thể Phí Hiên cứng đờ, An Sênh nói tiếp, "Đừng lãng phí sức lực nữa, lần này tôi..."

"Em đến đây là vì Đồng Tứ đúng không?" Phí Hiên buông An Sênh ra, xoay người ôm vai, dùng chóp mũi của anh cọ vào chóp mũi An Sênh. Đôi mắt vẫn đỏ hoe, còn có hơi nước, nhưng giọng điệu đáng thương biến mất không còn tung tích.

Anh đưa tay bóp cằm An Sênh, vẻ mặt u ám nói, "Con chim trĩ đó, rồi cả tên bác sĩ Tần, và Đồng Tứ..."

“Em thực sự… rất giỏi đó.” Giọng điệu của Phí Hiên rất ngứa đòn nói, "Nhưng đáng tiếc, mắt nhìn người của em thật không tốt. Nếu như anh muốn, bóp ch3t ba người, đối với anh rất dễ dàng."

Phí Hiên nói tiếp, "Mặc dù Đồng Tứ được xem là giàu có, nhưng có bao nhiêu tiền cũng có thể hết. Bị ba đánh đập hết lần này đến lần khác, hơn nữa ba anh ta có chấp nhận em không? Em có biết các cuộc hôn nhân thương mại không?”

An Sênh bĩu môi, Phí Hiên dùng ngón tay xoa xoa môi, "Về phần bác sĩ Tần kia, vợ anh ta nhiều lần dùng thuốc, chỉ cần người phụ nữ đó không chết, Tần Thư Dư có muốn dứt cũng không được, cô ta sẽ đeo bám cả đời. Em không ngại sao?”

Phí Hiên tiếp tục, "Lần cuối cùng vợ anh ta ra khỏi trại cai nghiện, họ đã ngủ với nhau. Hai người yêu nhau cũng đã hơn mười năm. Một đời em có bao nhiêu mười năm? Anh ta có bao nhiêu?" Em nghĩ rằng em có thể chiếm trái tim của anh ta sao?

An Sênh cau mày, quay mặt đi, ngăn không cho Phí Hiên ép môi tới.

Phí Hiên khịt mũi, "Cho dù mẹ kế có đối với con chồng tận tâm, kết cục cuối cùng là hắn không kìm lòng được mà lừa dối vợ cũ..."

Phí Hiên thở dài, "Tại sao, Sênh Sênh, anh yêu em nhất. Là anh."

"Bah!" An Sênh tát Phí Hiên đang định hôn tới, nâng đầu gối lên muốn đá anh một cái. Phí Hiên nhanh tay bắt lấy chân cô, kéo lại gần hơn, nói “Về phần đứa con hoang chim trĩ kia, anh đoán rằng anh ta cũng chỉ là gà con mà thôi... À, anh ta có thể kéo dài tới năm phút trên giường được không nhỉ? Kích thước không được tốt lắm nhỉ?”

Phí Hiên ôm chặt eo, giam lỏng An Sênh, không cho cô chỗ trốn tránh, đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ, "Anh chỉ ở bên em... Anh có thể cho em tất cả mọi thứ tốt nhất, kể cả trên giường. Sản nghiệp của nhà họ Phí là của em. Cưới anh nhé. Anh không có mẹ, còn ba thì cứ xem như ông ấy đã mất. Nhà họ Phí, em có thể che trời. Anh, Phí Hiên sẽ yêu em suốt cuộc đời, sẽ không có người nào khác. Nếu có, ông trời sẽ trừng phạt anh bằng cái chết.”

Phí Hiên nhỏ giọng nhẹ nhàng, ghé vào tai An Sênh, "Yêu anh…yêu anh, không có lựa chọn nào tốt hơn anh. Anh chắc chắn với em điều này, em sẽ không gặp ai yêu em nhiều như anh. Sao em lại cứng đầu thế chứ... "

An Sênh không biết phải làm sao khi Phí Hiên nói những lời này. Hơi thở của anh phả vào chóp mũi cô. Một điều mà Phí Hiên vẫn chưa biết, đó là An Sênh vẫn còn rất thích anh... Cô vẫn còn lưu luyến hơi thở của anh, rất khó để cưỡng lại.

Ngoài trừ việc anh là một kẻ bi3n thái, thì sự ưu tú của Phí Hiên chính là nét bút của tạo hóa. Không ai là không bị thu hút bởi điều này. Và không thể nghi ngờ, sự dịu dàng của Phí Hiên thực sự có thể làm chết người.

Bây giờ An Sênh phải chiến đấu với cả số phận và con người. Cô nín thở, nhắm mắt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, môi bị cắn đến rỉ máu. Lý trí và cảm xúc đấu tranh dữ dội. Nhưng điều này rơi vào mắt Phí Hiên chính là An Sênh đang kháng cự anh, đến mức không thèm nhìn.

Phí Hiên cảm thấy thật bi thương, phản ứng càng thêm điên cuồng. Anh siết chặt cằm cô và ấn xuống một nụ hôn mãnh liệt.

An Sênh thiếu chút nữa thở không ra hơi, nghiến răng nghiến lợi. Phí Hiên hung hăng quấn lấy đầu lưỡi cô. An Sênh bối rối, cô không thể hiểu được anh đang nghĩ gì, cảm thấy bất lực với phản ứng của anh.

An Sênh thầm mắng chửi mười tám đời tổ tông nhà Đồng Tứ. Đúng là đồ thất hứa! Chẳng phải nói chỉ cần cô tới đây thôi, anh ta sẽ bảo vệ cô hay sao! CÒn có Nguyên Khúc, dám vỗ ngực cam đoan, nhất định sẽ không để Phí Hiên ức hiếp người. Giờ thì hay rồi, đến nửa sợi tóc cũng không thấy đâu.

Lúc này ngoài cửa phòng, Đồng Tứ nói đi gọi món, nhưng một lúc lâu sau vẫn chưa thấy trở lại. Bây giờ đứng đó thì liền nghe được Phí Hiên nói về anh.

Không có kích thước? Chỉ năm phút trên giường?!

Ngón tay thon dài của anh nắm chặt mặt bàn, nhìn chằm chằm về phía nhà vệ sinh. Quả thật anh cso chút sợ hãi Phí Hiên, nhưng anh không thể nhịn nổi mối nhục này! Trực tiếp tấn công anh đã đành, còn nói xấu sau lưng anh. Thậm chí Phí Hiên còn dám nói anh…

Thân là một thẳng nam, anh không thể chịu đựng được những lời như vậy!

Nguyên Khúc ngồi tại chỗ một lúc, cuối cùng cũng có đủ khí lực để đứng dậy, mở cửa nhà vệ sinh, nhưng cửa đã bị khóa. Anh nhắm mắt lại, thật may mắn, cuối cùng cũng mở được khóa.

Cửa vừa mở ra, Phí Hiên đã đứng ở cửa, nghiêng người, khinh thường nhìn Nguyên Khúc. Mặt An Sênh càng đỏ hơn. Nguyên Khúc không khách khí, khịt mũi.

An Sênh nhanh chân chạy ra ngoài, trực tiếp chạy ra ngoài phòng riêng.

Vừa rồi Phí Hiên đã làm chuyện xấu, còn cắn môi uy hiếp An Sênh. Nếu cô dám bỏ chạy, đừng nghĩ tới Đồng Tứ, Nguyên Khúc hay Tần Thư Dư gì nữa.

An Sênh dùng sức rất tàn nhẫn, cắn mạnh vào đầu lưỡi của Phí Hiên. Cảm thấy bản thân như một món đồ bị chơi đùa, cô tức giận chạy ra ngoài. Cô không quan tâm, anh muốn trừng phạt ai thì tuỳ, liên quan gì đến cô. Bây giờ cô chỉ muốn chuồn khỏi đây thật nhanh.

Nguyên Khúc và Phí Hiên nhìn nhau chằm chằm đến toé lửa. Một lúc sau, Nguyên Khúc đột nhiên quay người, chạy về phía cửa đuổi theo An Sênh. Anh phải nhờ con dâu trút giận cho anh mới được!

An Sênh bước vào thang máy, nhưng bị Đồng Tứ đi lên chặn lại. Đồng Tứ hỏi cô có chuyện gì. Khoé mắt cô có chút đỏ lên vì bị bắt nạt, trên miệng còn có chút máu của Phí Hiên. Anh vừa nhìn đã biết chuyện gì đã xảy ra.

"Phí Hiên quá cầm thú!" Sau khi mắng xong, Đồng Tứ nhanh chóng nhìn xung quanh. An Sênh thật muốn đá anh ta một cái. Các nhân vật phản diện dù có tốt đến mấy, cuối cùng tất cả cũng đều bị ức hiếp thành một cái bóng!

"Đừng tức giận, tôi chỉ là đi ra ngoài có chút chuyện. Tôi nhất định sẽ không như vậy nữa khi cô còn ở đây", Đồng Tứ biết lời của mình không có sức thuyết phục, nhưng anh cũng không giả bộ, sợ hãi nói, "Phí Hiên thật sự không thể nói phải trái. Anh ta thế nào lại cho người ép buộc tôi, nên tôi mới ở bên ngoài lâu như vậy…An Sênh đừng đi mà. Cho anh trai này một con đường sống. Anh ta không cam lòng giết cô…anh ta không cam lòng giết cô. Cô chưa bao giờ mềm lòng với tôi…”

An Sênh bị Đồng Tứ nhát gan làm cho sửng sốt. Anh ta vừa kéo thì thấy Nguyên Khúc không xa chạy tới, mái tóc dài tung bay, hai mắt đỏ hoe. Hiển nhiên là một nạn nhân khác bị Phí Hiên ức hiếp. Tội nghiệp cậu bạn nhỏ.

"Sênh Sênh," Nguyên Khúc kêu, "Đừng đi, tôi có chuyện muốn nói với cô."

An Sênh hất tay Đồng Tứ ra, Nguyên Khúc kéo cô đi đến đầu kia của hành lang. Đồng Tứ đứng cạnh thang máy quan sát.

- Hết chương 52.1- 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi