NAM CHÍNH CẶN BÃ BỊ BỆNH KIỀU

Editor: Endy

"Sênh Sênh," Nguyên Khúc kêu, "Đừng đi, tôi có chuyện muốn nói với cô."

An Sênh hất tay Đồng Tứ ra, Nguyên Khúc kéo cô đi đến đầu kia của hành lang. Đồng Tứ đứng cạnh thang máy quan sát.

Anh biết Phí Hiên sẽ không làm ra chuyện quá đáng với An Sênh. Vừa rồi anh thăm dò được một chút tin tức, Phí Hiên đã chuẩn bị vài thứ, xem ra là muốn cầu hôn. Nếu màn cầu hôn này không thành, An Sênh bỏ đi, Phí Hiên khẳng định sẽ giận chó đánh mèo anh.

Nếu màn cầu hôn vẫn diễn ra bình thường nhưng An Sênh không đáp ứng, thì chuyện này không có quan hệ gì với anh.

Huống hồ, Đồng Tứ chỉ biết là Phí Hiên đã từng làm An Sênh mất việc, cho rằng đó là do Phí Hiên đau lòng cho An Sênh, không muốn cô làm công việc bẩn thỉu và vất vả đó nữa. Còn những việc Phí Hiên tính kế giam cầm An Sênh bên người, Đồng Tứ hoàn toàn không biết.

Kỳ thật, Đồng Tứ cảm thấy người nghiêm túc như Phí Hiên, ngay cả Phí Lam Lam khí chất như tiên nữ mà cũng không cần, nhất quyết lôi kéo cùng An Sênh lâu như vậy, thật sự là chân ái.

Tính toán trong đám phú nhị đại bọn anh, làm được như Phí Hiên quả thật là chưa có ai. Với lại, một người có năng lực và tài giỏi như Phí Hiên, Đồng Tứ không hiểu lắm vì sao An Sênh luôn muốn bỏ chạy.

Nguyên Khúc lôi kéo An Sênh đến một góc hành lang, không đợi anh nói chuyện, An Sênh đã hùng hổ nói trước, "Chẳng phải anh nói có anh ở đây, tôi sẽ không có việc gì sao! Lúc tôi bị khi dễ thì anh chạy đi đâu mất hả!”

Nguyên Khúc rụt cổ, "Cô đừng vội, đừng nóng vội, tôi đây không phải là can chuyện đứng đắn sao!"

Nguyên Khúc nói xong, kề sát vào tai An Sênh nói, "Bây giờ cô không cần đi đâu hết, tôi sẽ cho cô thấy uy lực của kịch tình. Tôi cam đoan qua hôm nay, Phí Hiên tuyệt đối sẽ không dây dưa với cô nữa!"

An Sênh cũng không quá tin tưởng vào tên cẩu vật này. Nhưng Nguyên Khúc vỗ vỗ ngực, thề son sắt, "Thật đó, cô nhịn một chút nữa thôi. "

Thấy An Sênh có chút bĩu môi, anh đồng tình nói, "Cho tôi một chút thời gian để hành động, cam đoan sẽ giải quyết!”

"Anh dùng biện pháp gì?" An Sênh hồ nghi hỏi.

Nguyên Khúc đang muốn nói, đột nhiên phía sau truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập. An Sênh và Nguyên Khúc đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy mặt Phí Hiên trầm xuống, sải bước chân dài đi nhanh tới.

An Sênh vừa nhìn thấy Phí Hiên, cô thật sự có chút xúc động muốn nhảy lầu. Nguyên Khúc trực tiếp túng và đẩy An Sênh ra thật xa, tỏ vẻ hai người không liên can gì với nhau.

Phí Hiên hừ một tiếng, đi tới lôi kéo An Sênh về hướng phòng bao.

An Sênh quay đầu nhìn Nguyên Khúc, Nguyên Khúc làm ra khẩu hình "Cố lên".

Cái tên đầu óc bã đậu!

Nguyên Khúc cảm thấy không đúng lắm, vội sửa lại khẩu hình "Cố nhẫn nại!"

An Sênh cuối cùng lựa chọn tin tưởng kịch tình một lần nữa, dù sao đã phóng lao thì phải theo lao. Việc không dây dưa với Phí Hiên nữa thật sự có sức mê hoặc rất lớn.

Phí Hiên lôi kéo An Sênh đi mấy bước, vừa quay đầu lại liền phát hiện cô đang nhìn Nguyên Khúc. Anh một phen ôm chầm lấy cổ An Sênh, ép buộc quay đầu cô lại phía trước, dùng thanh âm uỷ khuất nói, "Em đừng nhìn hắn ta nữa. Hắn ta có cái gì đẹp mắt chứ, nhìn giống như đàn bà con gái..."

Nguyên Khúc đứng cách hai người không xa, nghe rõ ràng rành mạch, thù hận nước mắt đành phải nuốt vào trong bụng.

Một đám người cuối cùng cũng về tới phòng bao, vài món ăn đã được dọn lên. Cả khu ghế lô lớn như vậy, nhưng chỉ có Phí Lam Lam thành thành thật thật ngồi. Vừa thấy mấy người tiến vào, bắt gặp tư thế kỳ quái của Phí Hiên và An Sênh, biểu cảm nhăn nhó trên mặt còn chưa tan biến,. Cô đi về phía An Sênh, để An Sênh ngồi bên cạnh cô.

An Sênh đối mặt với ai cũng tố, chỉ có đối mặt Phí Lam Lam, trong lòng thật sự có chút không thoải mái. Giữa hai người còn tồn tại Phí Hiên, bất kể An Sênh có phải là cố ý hay không, thì Phí Lam Lam cũng được xem là “con dâu” của Phí gia. Quả thật quan hệ giữa hai cô đúng là có chút xấu hổ.

Tuy rằng hai người tiếp xúc với nhau rất ít, lúc trước cũng không bởi vì Phí Hiên mà làm ra việc gì xấu hổ, An Sênh vừa ngồi xuống, Phí Lam Lam liền giúp cô sửa sang lại quần áo cùng tóc tai, ôn nhu như là một người chị, người mẹ.

Trong nháy mắt, An Sênh liền cảm thấy thoải mái, muốn dựa vào người Phí Lam Lam.

Sau khi mọi người ngồi ổn định, Phí Hiên lại đứng lên, đi đến phía sau Phí Lam Lam.

Phí Lam Lam đang lôi kéo cổ tay An Sênh, quay đầu nhìn thoáng qua Phí Hiên, cô lập tức đứng lên, vô luận An Sênh có níu giữ thế nào, cô vẫn nhường chỗ ngồi lại cho Phí Cẩu.

Vị trí chủ toạ đã bị đổi, không khí lúc này càng them quỷ dị. Phí Lam Lam ngồi vào bên cạnh Đồng Tứ, còn Nguyên Khúc trực tiếp bị đẩy đến phía bên kia của Đồng Tứ.

Ngồi gần Phí Lam Lam, thần sắc Đồng Tứ có chút kỳ dị.

Khoảng thời gian trước gặp gỡ nhiều cô giá, anh xem như đã gặp qua vô số loại phụ nữ. trước mặt thì xưng em gọi chị nhưng sau lưng lại ngầm đâm nhau, chèn ép lấn át. Nếu ở trên thương tường, ngay cả những người lăn lộn như bọn họ cũng phải thán phục.

Nhất là mối quan hệ hiện tại giữa An Sênh và Phí Lam Lam, hẳn phải là kiểu trên mặt cười hì hì, nhưng trong lòng lại chê bai đối phương.Nhưng nhìn thế nào cũng thấy, hai cô gái này vì không thể ngồi cạnh nhau mà cảm thấy không vui. Phí Lam Lam nhường chỗ ngồi của cô, “anh trai tốt” từ nhỏ đến lớn của mình đối xử ân cần với người khác như vậy, lại một chút cũng không phản ứng. Điều này thật sự làm cho Đồng Tứ rất ngạc nhiên.

Không có động tác nhỏ âm thầm nắm chặt tay, càng không có thần sắc vặn vẹo chợt lóe lên. Dáng ngồi của cô vẫn tao nhã, cử chỉ thỏa đáng, quần áo xinh đẹp, tóc tai cẩn thận tỉ mỉ, trên mặt không hề có cảm xúc, làn da trắng như phát sáng. Trách không được trong cái vòng luẩn quẩn này, mọi người đều nói Phí Lam Lam là "Thánh nữ".

Điều đáng nói là Phí Hiên lại không cần "Thánh nữ", theo đuổi một người vừa bị phá sản, một con chim trĩ giả lông phượng hoàng.

Đương nhiên, Đồng Tứ không biết mặc dù không có lông nhưng An Sênh vẫn là một con phượng hoàng. Đừng nói đến những ánh hào quang mà mắt thường không thể nhìn thấy được, chỉ cần xét đến việc cô làm cho Phí Hiên sứt đầu mẻ trán như vậy, còn khăng khăng nhất kiến chung tình, chắc chắn sẽ không thể so sánh với đám “phượng hoàng” trong vòng lẩn quẩn này được.

Nghĩ đến vài thứ Phí Hiên chuẩn bị trên lầu, Đồng Tứ nhịn không được đảo tầm mắt qua lại giữa An Sênh và Phí Lam Lam. Lát nữa, nếu biết Phí Hiên cầu hôn An Sênh, Phí Lam Lam không biết sẽ phản ứng như thế nào...

Trái ngược với Đồng Tứ trí tưởng tượng muôn màu muôn vẻ, An Sênh phải nghẹn khuất ngồi cạnh Phí Hiên. Cô cũng không loạn thất bát tao, chỉ đành gửi gắm hi vọng cho Nguyên Khúc, hi vọng anh có thể đáng tin một chút.

Đồ ăn được dọn lên sẵn sàng, mấy người bắt đầu ăn. An Sênh chờ Nguyên Khúc, chờ nhìn thần uy của anh. Nhưng kết quả chỉ thấy Nguyên Khúc ăn, ăn thập phần chuyên chú. An Sênh khụ hai lần nhắc nhở anh, nhưng Nguyên Khúc đều dùng ánh mắt "Cô cứ yên tâm" để đáp trả.

An Sênh dứt khoát đem ngựa chết chữa thành ngựa sống, cúi đầu chuyên tâm ăn. Phí Hiên ăn hai miếng, luôn cảm thấy đồ ăn hôm nay không quá tươi mới, hình như có vị cũng gì đó không thích hợp. Phí Lam Lam cũng ăn vài miếng rồi thả chậm tốc độ, bên tai chậm rãi có chút hồng.

Phí Hiên kéo kéo caravat, thấy An Sênh hay ăn hải sản, anh liền gắp cho cô. An Sênh vốn không muốn ăn đồ Phí Hiên gắp cho, nhưng bị anh đá nhẹ một cái dưới bàn, đành phải cầm lấy đôi đũa, gắp miếng càng cua Phí Hiên vừa bỏ vào chén.

Nhưng cắn một ngụm, cô cũng cảm thấy hương vị có gì đó không đúng. Lúc này, Nguyên Khúc mạnh mẽ ho một tiếng, An Sênh nhìn sang, anh và An Sênh dùng sức chớp chớp mắt tinh.

—— Phí Hiên làm gì đó là không được ăn!

Tốt xấu gì An Sênh đã ở cùng Nguyên Khúc một thời gian dài như vậy. Nhìn như vậy, cô liền hiểu ý anh. Tuy rằng không biết cụ thể ra sao, nhưng chắc chắn là không được động vào những thứ Phí Hiên đưa cho cô.

Phí Hiên tiếp tục khều nhẹ chân cô ở dưới bàn, An Sênh đành phải nói, "Tôi không thể ăn."

Phí Hiên gắp lấy một miếng, ăn, sau đó liền mím môi. Khách sạn này không phải anh quản lý, đều Phí Sư một tay trông nom. Hiện tại lại dám làm ra những món không tươi ngon để dọn cho anh.

Một bữa cơm này tuy rằng vì mục đích không tốt đẹp gì, cuối cùng cũng kết thúc trong không khí quỷ dị.

Vừa ăn xong, ý nghĩ đầu tiên của An Sênh là bỏ chạy. Nguyên Khúc cũng không ngoại lệ. Tầm mắt hai người chung đường, nháy mắt An Sênh liền hiểu.

- Hết chương 52.2- 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi