NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Hắn sống bao nhiêu năm như vậy, những kẻ ngoan độc đã gặp qua không ít, vậy mà chưa bao giờ gặp qua kẻ nào bỉ ổi như tên thiếu chủ này.

Trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu.

A, Không đúng.

Là trước mặt Tô Yên một kiểu, trước mặt những kẻ khác một kiểu. Trước mặt Tô Yên thì vô hại, giống như yếu ớt không hại được ai.

Vạn năm trước, chờ Tô Yên rời khỏi điện, hắn tìm tới cửa đánh với Quân Vực một trận. Lần đó là "ý của Tuý Ông chứ không phải rượu"*.

*Có dụng ý khác.

Hắn chém Quân Vực bị thương ở cánh tay, nhưng bản thân cũng bị đánh thê thảm không kém.

Chớp mắt, thằng nhãi này liền chạy đi tìm Tô Yên kể tội hắn. Cũng không biết hắn ta nói với Tô Yên như thế nào. Từ đó về sau hắn rất rất hiếm khi gặp được cô.

Cho đến khi Quân Vực bị phong ấn. Tô Yên cũng bế quan.

Sau đó, là hiện tại. Thái độ của hắn đối với Quân Vực, nếu nói là chán ghét thì chi bằng nói là hắn ghen ghét với Quân Vực.

Dựa vào cái gì mà đối với một kẻ xa lạ như Quân Vực, chị gái của hắn lại có thể dành cho gã nhiều sự quan tâm đến như vậy. Vậy mà hắn thân là em trai ruột, cô còn không biết đến, hơn nữa, còn không có một chút ký ức nào.

Tô Yên nghiêm túc nhìn hắn.

"Trong ký ức của ta, ta không có em trai, cũng không biết nên đối xử với cậu như thế nào."

Tô Kiêu Lôi cứng đờ người, căng thẳng đứng nghiêm ở đó, giống như đang chờ thẩm phán phán quyết.

Tô Yên nói

"Chúng ta đang sống ở thế giới pháp luật, lại có quan hệ huyết thống, không thể giải trừ quan hệ chị em. Cho nên, dù cậu không muốn tha thứ cho ta chuyện ta giết cậu ở vị diện trước đó, thì ta vẫn là chị gái của cậu. Đó là sự thật không thể thay đổi."

Tô Kiêu Lôi nghe xong, nghĩ thật lâu mới hiểu cô đang nói cái gì. Hắn ngẩng đầu, không thể tin nổi.

Tô Yên nghiêm túc

"Tuy rằng ta không nhớ rõ chuyện xảy ra từ mấy vạn năm trước, nhưng chúng ta sẽ sống rất lâu. Quan hệ chị em này cũng sẽ duy trì rất lâu về sau, ta có thể chậm rãi học."

Yết hầu Tô Kiêu Lôi lăn lộn, không nói một lời.

Tô Yên nghĩ nghĩ, xem mình có nói thiếu gì không. Cuối cùng, lại nói thêm mấy câu

"Nếu có người khi dễ cậu, có thể nói với ta."

Sau đó, giống như nhớ tới điều gì, dừng lại một chút lại nói tiếp.

"Chuyện của cậu và Quân Vực, tự giải quyết. Nhưng ta muốn nói rõ với cậu. Nếu cậu lựa chọn đối đầu với hắn, cậu sẽ bị hắn khi dễ."

Cô cảm thấy thằng em trai từ trêи trời rơi xuống này có chút không được thông minh cho lắm. Cho nên vẫn nên nói rõ ràng với hắn thì hơn.

Nói xong, Tô Yên hỏi hắn.

"Cậu có gì muốn nói với ta không?"

Cô đã biết hắn là em trai ruột của mình. Trong thời gian ngắn như vậy, muốn cô thay đổi hoàn toàn thái độ với hắn là không thể. Nhưng cô sẽ cố gắng hết sức.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Thật lâu sau, Tô Kiêu Lôi mới nói

"Chị là chị gái ruột của em."

Tô Yên gật đầu

"Đúng."

"Chị nói chị sẽ bảo hộ em."

"Ừ"

"Nếu Quân Vực khi dễ em, chị phải bảo vệ em."

Tô Yên nghe, ách ······ trí thông minh của hắn online rồi kìa.

Cô trả lời

"Ta không hạ thủ với hắn được."

Trả lời thẳng thắn đến dọa người, thật khiến người ta bực mình.

Tô Kiêu Lôi nhìn cô,

"Bởi vì chị thích hắn."

Tô Yên lắc đầu

"Không phải là như thế."

Nếu cô thật sự muốn khi dễ Quân Vực. Hắn khẳng định sẽ không đánh trả cô. Dù cô muốn lấy mạng hắn, hắn cũng sẽ đứng yên không phản kháng.

Giống như hắn moi tim ra cho cô, muốn bóp nát hay bảo vệ là do cô lựa chọn.

Rõ ràng mọi quyền lựa chọn đều ở trong tay cô, nhưng chính như vậy cô lại là người bị trói buộc. Không hạ thủ được với hắn.

Trái tim của hắn, cô chỉ cần dùng một chút lực thôi hắn đã đau đớn muốn chết rồi. Càng như vậy, cô càng không dám xuống tay. Thế cho nên, lại càng thêm nhường hắn, ngày này qua ngày khác, hắn liền lăn lộn ra thế này.

Tô Yên im lặng một lúc mới nói

"Vì nếu người khác khi dễ hắn, hắn sẽ rất khổ sở."

Cô dừng lại rồi nói tiếp

"Hắn khổ sở, ta cũng sẽ rất khổ sở."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi