NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Sau đó, Nam Minh lại nói thêm một câu

"Ta cũng từng nghe nói, Chủ Thần đại nhân có năng lực khống chế bách thú. Thật đáng tiếc, ở chỗ này của ta, lại không có vật sống. Thật uổng phí a~~."

Rõ ràng Nam Minh đã điều tra cẩn thận về Tô Yên.

Còn tìm hiểu vô cùng tỉ mỉ kỹ càng, những điều không được ghi vào trong thiên thư cũng đều có thể tìm ra được.

Tô Yên lên tiếng

"Minh Thạch dùng để làm gì?"

Minh thạch là Minh giới chí bảo, được người Minh Giới gọi là Thánh Thạch, đủ để biết tầm quan trọng của nó.

Nam Minh lắc đầu

"Minh Thạch là Minh Giới chí bảo của chúng ta, làm sao có thể nói với Chủ Thần đại nhân được?"

Tô Yên lại hỏi

"Vạn năm trước, có phải Minh Giới các ngươi chuẩn bị lên kế hoạch giam ta vĩnh viễn ở nơi này không?"

Nam Minh có chút kinh ngạc, sau đó quay đầu nhìn Quân Vực

"Xem ra hắn đã nói tất cả cho người rồi a~."

Tô Yên lắc đầu

"Ta thuận miệng hỏi."

Nam Minh sửng sốt.

Tô Yên nghiêm túc nói

"Từ vạn năm trước, ta đã là thần. Thần hồn của ta cũng đủ cường hãn. Dù là toàn bộ người Minh Giới các ngươi hợp sức cũng không thể giết chết nổi thần hồn của ta. Thậm chí không cẩn thận sẽ bị phản phệ. Ngươi tìm hiểu về ta kỹ như vậy, ắt hẳn đã có được biện pháp để khắc chế ta, có thể mạt sát thân thể của ta, nhưng lại không thể mạt sát được thần hồn của ta. Cho nên, Minh Thạch kia, có thể giam giữ thần hồn của ta, đúng không?"

Nói xong, Tô Yên lại nói tiếp

"Hoặc là, nó có thể làm ta hồn phi phách tán."

Tô Yên vừa dứt lời, Nam Minh im lặng

Gã nheo mắt, nhìn chằm chằm Tô Yên.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Một lúc sau, gã mới chậm rãi nói một câu

"Ta quả thật đã quá coi thường người rồi, Chủ Thần đại nhân."

Tô Yên rút cây trâm Hoa Bỉ Ngạn trêи đầu xuống, nắm trong tay.

Mái tóc nàng bay bay.

Nàng nhìn Nam Minh

"Hiện giờ, Minh Thạch đã bị phá hủy, mảnh đá vụn còn chưa tìm đủ. Hôm nay, ngươi không giết được ta. Cho nên, ngươi phải chết."

Nói xong, nàng công kϊƈɦ về phía Nam Minh.

Cho dù là ngay lúc này đây, nàng muốn giết người, nhưng vẫn không thể cảm nhận được một chút sát khí nào trêи người nàng.

Đối với việc xử lý Nam Minh, nàng chỉ coi chuyện đó giống như xử lý một món đồ vật nào đó.

Không biết là do Tô Yên khuyết thiếu về tình cảm, hay là căn bản nàng vốn không coi Nam Minh giống như một con người.

Đột nhiên ở địa bàn của người ta, Tô Yên lại đảo khách thành chủ.

Rất có ý tứ thanh lý môn hộ, làm cho Nam Minh ngẩn người.

Gã căn bản còn chưa kịp nói gì.

Phanh!

Hai lực lượng đối đầu.

Tô Yên không hề khắc chế lực đạo của mình khiến cho Nam Minh phải lùi ra sau ba bước, mặt đất nứt vỡ.

Tô Yên tiếp tục tiến lên phía trước, không có chút ý tứ nào muốn dừng lại.

Nam Minh bị động tác bất ngờ của Tô Yên làm cho không kịp phòng ngừa.

Vốn còn cho rằng nàng sẽ còn rất nhiều câu hỏi muốn hỏi mình, ví dụ như, vì sao lại muốn giết nàng, hoặc là vì sao Quân Vực lại đột nhiên quay trở lại cam chịu nhận khổ hình như vậy.

Nhưng nàng còn chẳng thèm hỏi lấy một câu, liền muốn giết chết gã.

Cho đến khi, Nam Minh bị một quyền của Tô Yên đánh ngã xuống đất.

Trước đó gã vì sống nhờ thân xác của phàm nhân, hồn phách bị thương, còn chưa kịp khôi phục đã bị Tô Yên đè ra mà đánh trêи địa bàn của mình.

Nam Minh ngước nhìn thân thể Quân Vực đang bị treo trêи cao.

Gã đảo mắt nhìn Tô Yên, cười nhạo một tiếng

"Ta còn tưởng thế nào, Chủ Thần đại nhân vội vã đánh như vậy. Hóa ra, "Ý của Tuý Ông không phải ở rượu" a."

Gã dừng lại

"Ngươi là mượn cớ giết ta, tới đây cứu hắn."

Vừa mới dứt lời, thân thể đang bị treo ở trêи cao kia bỗng nhiên ho khan.

Quân Vực mở mắt, một đôi mắt đầy tia máu, thẳng tắp nhìn Tô Yên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi