NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Quân Vực ngốc lăng nhìn Tô Yên, giống như hắn còn chưa thoát khỏi mê thuật.

Một lúc lâu sau, mới nghe thấy hắn khàn khàn nói một câu

"Tiểu Quai"

Thanh âm suy yếu còn mang theo vô vàn cảm xúc.

Tô Yên nhìn hắn, không nghĩ tới hắn lại có thể trở về nguyên thân.

Hắn giống như không có cảm giác đau đớn chút gì với thân thể chằng chịt vết thương của mình, chỉ im lặng nhìn Tô Yên.

Nhìn nàng chằm chằm.

Trong mắt điên cuồng lại vô cùng cố chấp.

Hắn trước nay chưa từng có bộ dáng này trước mặt nàng. Nhưng hiện giờ không biết bị chuyện gì kϊƈɦ thích, làm hắn cứ nhìn nàng chằm chằm như vậy, sợ là nếu có sợi dây thừng trong tay, hắn sẽ trói chặt Tô Yên lại để ở bên mình.

Tô Yên đang muốn xuống tay với Nam Minh bỗng dừng lại, ngẩng đầu nhìn Quân Vực.

Nàng mím môi, nhìn hắn mình đầy thương tích, lên tiếng

"Ta không thích nhìn bộ dạng này của chàng."

Vừa thấy cái bộ dạng này của hắn, tim liền đau đớn.

Tô Yên cảm thấy mình có chút muốn mất khống chế, giống y hệt cảm giác của nàng mỗi khi trời mưa to.

Tô Yên muốn nhìn đi chỗ khác, lại nghe thấy Quân Vực rêи lên một tiếng, hộc ra một ngụm máu.

Hắn nhìn Tô Yên, ánh mắt hắn càng trở nên cố chấp

"Tiểu Quai, nàng đừng nói nữa, ta không muốn nghe."

Cảm xúc của cả hai người bọn họ đều bị đối phương làm cho loạn cả lên.

Tô Yên vì thân thể chằng chịt vết thương lớn nhỏ của hắn.

Quân Vực lại vì câu nói của Tô Yên.

Nam Minh cười ha hả chen vào. Ánh mắt gã nhìn Quân Vực chằm chằm, tò mò, tìm tòi nghiên cứu.

Cuối cùng, híp con mắt lại nhìn Quân Vực

"Chỉ với một mê thuật có chút lợi hại đã muốn lấy cái mạng của ngươi rồi. Ta rất tò mò, rốt cuộc ngươi gặp phải chuyện gì trong ảo cảnh vậy?"

Tô Yên ngẩn người.

Nam Minh vừa nói, nàng mới nhớ tới Quân Vực chiếm thân thể của Tang Minh.

Hiện giờ, Quân Vực trở về nguyên thân, vậy chứng tỏ... thân thể của Tang Minh đã chết.

Quân Vực khép hờ mắt, lúc này mới chú ý bên cạnh Tô Yên còn có một người khác.

Hắn động động mi mắt, trêи mặt không có chút cảm xúc nào.

"Là ngươi."

Nam Minh cười, duỗi tay gác lên trêи một tảng đá.

"Ngươi vứt bỏ thân thể này mấy vạn năm, ta còn cảm thấy cứ ngược đãi thân thể ngươi như vậy thật không ổn."

Vừa dứt lời, "rắc" một tiếng, mặt đất quanh chỗ Tô Yên đứng xuất hiện vỡ nứt, bùn đất xung quanh cũng bắt đầu sụp xuống.

Nam Minh gõ gõ lên tảng đá.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Gã nhìn cảnh tượng trước mắt, lên tiếng

"Ngươi hủy hoại Minh Thạch, nhưng lại bị lực lượng của Minh Thạch ăn mòn, hiện giờ đã qua cả vạn năm. Chỉ sợ nếu Minh Thạch còn tiếp tục ăn nữa, ngươi hiện tại, còn chẳng có sức mà nói chuyện a~."

Gã vừa nói, vừa tặc lưỡi hai cái

"Chỉ còn hơi tàn mà cũng dám chạy tới Minh Giới. Thiếu chủ Thâm Uyên Ma Vực, tại hạ bội phục, bội phục."

Vừa nói, gã vừa vỗ tay.

Ở cái nơi toàn vách đá như thế này, tiếng vỗ tay vô cùng vang dội.

Nếu là ở những thế giới khác, khi thân xác Quân Vực đoạt xá chết đi, hắn sẽ trở lại trong phong ấn để tu dưỡng.

Nhưng hiện giờ, hắn lại đang ở Minh Giới, không trở về phong ấn được, chỉ có thể trở về thân thể.

Ở chỗ mấy vết nứt, dung nham bắt đầu trào lên.

Tô Yên đứng bên cạnh, nhiệt độ của dung nham khiến cho nàng lùi về sau vài bước.

Lửa này, rất lợi hại.

Sau đó, Nam Minh nói tiếp

"Yêu hồn trọng thương, còn nửa thân tàn. Thiếu chủ đại nhân, cái bộ dạng hiện tại của ngươi có thể ngăn cản được lửa của địa ngục sao?"

Dứt lời, gã cười nhạo.

Hiện giờ Thiếu chủ Thâm Uyên Ma Vực đại danh đỉnh đỉnh, trong mắt hắn chỉ là một trò cười.

Dứt lời, gã bỗng nâng tay lên.

Cây quạt đặc chế xẹt qua gương mặt của Quân Vực, cắm thẳng vào một cơ quan ngay cạnh đó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi