NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Rắc một tiếng, xiềng xích đang trói buộc Quân Vực bỗng dưng biến mất, đinh sắt giống như chưa từng xuất hiện.

Quân Vực rơi một đường thẳng tắp xuống dòng dung nham.

Tô Yên mặt không biểu tình, ra sức nhảy lên, bay tới phía Quân Vực.

Nam Minh nhướng mày.

Đây là lần đầu tiên hắn thấy có người dám cứu người ở chỗ này. Sợ là, cũng là kẻ điên không muốn sống nữa.

Ngọn lửa địa ngục, ngọn lửa mạnh nhất thế gian này, một chút lửa cũng có thể đốt một người thành tro, là ngọn lửa không có cách nào dập tắt được.

Lửa địa ngục, thiêu linh hồn.

Một kẻ chưa khôi phục thần vị, đi cứu một kẻ trọng thương sắp chết sao?

Hay quá nha.

Nếu hai kẻ điên này tình chàng ý thϊế͙p͙ như vậy.

Vậy, để cả hai ở lại nơi này đi.

Nam Minh nghĩ vậy,cúi đầu, ánh mắt mang theo âm độc.

Nhưng hình ảnh tiếp theo lại khiến gã vượt quá sức tưởng tượng.

Tên Quân Vực kia, vậy mà vẫn còn sức lực để lăn lộn??

Bịch một tiếng, cả hai người cùng ngã trêи mặt đất.

Vốn là Tô Yên đi cứu Quân Vực, kết quả lại bị Quân Vực bảo hộ kín mít trong lòng ngực, không một chút thương tích.

Tô Yên nhìn hắn.

Nàng có chút không dám đụng vào người hắn.

Cả thân thể không có lấy một chỗ nguyên vẹn, hoặc là lộ ra cả xương cốt trắng hếu, hoặc là thịt máu lẫn lộn.

Người này, tay rách một chút cũng có thể rầm rì ăn vạ cả nửa ngày. Lúc này đây, cả người đều là vết thương.

Tô Yên cho rằng hắn sẽ như mọi lần, dính lấy nàng kêu đau. Kết quả, hắn chỉ dùng đôi mắt đầy tơ máu lẳng lặng nhìn nàng.

Không làm gì khác nữa.

Tô Yên bị ánh mắt kia của hắn làm cho toàn thân đau đớn.

Nàng mở miệng

"Đau không?"

Giọng nói nàng rất nhẹ, nàng sợ chỉ cần mình nói lớn tiếng một chút, hắn sẽ càng đau đớn.

Quân Vực nhìn Tô Yên, trả lời

"Không đau."

Khóe môi hắn cong lên, mang theo ý cười.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Hắn chưa bao giờ nhìn thấy Tiểu Quai của hắn như thế này.

Vô cùng cẩn thận, trêи khuôn mặt đều là sự hoảng loạn.

Cho nên, những gì hắn thấy trước đó thực ra cũng chỉ là ảo ảnh, nàng khẳng định sẽ không ghét bỏ hắn.

Tiểu Hoa lúc này mới nhỏ giọng nói chuyện

"Ký chủ, chị có thể để Quân Vực đại nhân vào trong không gian.

Trộm mang ngài ấy ra ngoài."

Vừa dứt lời, Tô Yên thu hồi cảm xúc, đưa hắn vào trong không gian.

Sau lưng truyền tới tiếng nói của Nam Minh.

"Nếu Chủ Thần đại nhân nguyện ý ở lại nơi này. Vậy chọn ngày chi bằng gặp ngày, hôm nay hãy ở lại đây vĩnh viễn đi."

Gã vừa nói hết câu.

Liền thấy có tiếng trẻ con gào thét ầm ĩ vang đến

"Yên Yên Yên Yên!!"

Tô Tiểu Hồng nửa người nửa rắn, phi thật nhanh tới phía này.

Vừa chạy vừa nói

"Yên Yên!! Bên ngoài có dung nham, chúng ta chạy mau! Yên Yên!!"

Nó vừa ngoác mồm ra gào vừa chạy khắp nơi.

Nó thật sự không biết Yên Yên đang ở đâu.

Thế cho nên đành phải chạy khắp nơi tìm nàng. Vừa chạy vừa gọi, chỉ sợ Yên Yên không nghe thấy.

Vốn dĩ là Tô Cổ mang theo Tiểu Hồng chạy. Càng chạy lại càng thấy mặt đất nứt vỡ nhanh, lộ ra dòng dung nham bên dưới mặt đất.

Mà tường băng của Tô Cổ, cũng chỉ có thể trụ lại vài giây, sau đó liền bị dung nham cắn nuốt sạch sẽ.

Cuối cùng, phương thức bỏ chạy cũng thay đổi. Tiểu Hồng biến lớn thân thể, Tô Cổ trở về nguyên thân. Tiểu Hồng mang theo Tô Cổ chạy thục mạng.

Tiểu Hồng chạy khắp nơi, Tô Cổ ở trêи đầu nó tuỳ thời chỉ huy.

Loại phối hợp này, hai đứa chúng nó đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, trở nên vô cùng ăn ý, thế cho nên dưới tình huống khẩn cấp như thế này, phát huy tác dụng cực mạnh.

Tiểu Hồng quăng cái đuôi chạy.

Hơn nửa canh giờ trôi qua, cuối cùng nó cũng tìm thấy Yên Yên rồi.

Nó thấy Yên Yên đứng ở ngay trêи miệng dung nham. Đối diện với Yên Yên còn có một người khác.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi