NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Tinh Niệm

Khi hắn nói, giống như có chút thẹn thùng, lông mi run run, vẫn luôn cúi đầu.

Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát

"Anh là muốn đi theo em?"

Diệp Tiêu gật gật đầu.

"Ân."

Tô Yên gật đầu

"Được, trừ bỏ thời gian làm việc, những lúc còn lại em sẽ ở cùng anh."

Nói xong, cô cúi người, hôn lên môi hắn.

Phía sau, Tiểu Hoa dùng hai cánh tay cực to che lại đôi mắt của mình.

Có lẽ là cánh tay máy quá lớn, cũng có thể là nguyên nhân khác.

Thế cho nên không có che lại mắt được, nó xem rất rõ ràng hình ảnh kia.

Quá kích động phát ra một tiếng thét chói tai

"Oa ~ chủ nhân thật là lợi hại!"

Diệp Tiêu gắt gao nhắm mắt lại, lông mi màu đen run rẩy.

Bởi vì tiếng kêu của Tiểu Hoa, xoát một chút sắc mặt đỏ bừng một mảnh.

Tô Yên dừng động tác hôn môi một chút.

Cô nhìn Diệp Tiêu khẩn trương lại đỏ bừng mặt.

Đứng thẳng thân thể.

Xoay người, ấn đầu Tiểu Hoa, đem cái "thùng rác" này ném ra bên ngoài.

Sau đó đóng chặt cửa lại.

Tô Yên xoay người về giường.

Diệp Tiêu sắc mặt vẫn đỏ bừng một mảnh.

Co ở trong góc, có thể là quá kinh hoảng, bên cạnh lại không có gì có thể nắm.

Thế cho nên chỉ có thể bắt lấy một góc quần áo của mình.

Nhìn qua thực co quắp.

Tô Yên rất nghiêm túc nói

"Vừa mới nãy bị quấy rầy, cho nên không tính, lại một lần nữa đi."

Diệp Tiêu bị cô nhìn chằm chằm.

Đỏ bừng mặt lung tung gật gật đầu.

Tô Yên thấy hắn càng ngày càng co quắp bất an.

Rất hảo tâm nói

"Anh nếu không thoải mái, có thể lựa chọn tư thế khác."

Tô Yên cảm thấy, chính mình đã cực kỳ săn sóc.

Diệp Tiêu sắc mặt đỏ bừng, nhỏ giọng nói

"Không, không sao."

Lời này nói xong, Diệp Tiêu trên má lại càng đỏ.

Tô Yên đi đến trước mặt hắn

"Nhắm mắt."

Diệp Tiêu thành thành thật thật nhắm mắt lại.

Sau đó, một cái hôn lại rơi xuống lần nữa.

·····

Thời gian trôi qua rất mau.

Đảo mắt Diệp Tiêu đã sinh sống ở nhà Tô Yên hơn nửa tháng.

Trải qua mấy ngày này ở chung.

Cô cũng đã có chút hiểu biết thói quen sinh hoạt của Diệp Tiêu.

Hắn ăn rất ít cơm, mỗi ngày dùng cơm còn không bằng người bình thường ăn một bữa.

Nhưng lại uống nước rất nhiều.

Thần kỳ chính là, dù cho là hắn mỗi ngày ăn một chút cơm, nhưng bộ dáng hắn trở nên càng ngày càng tốt.

Trên người thêm một ít thịt, tuy rằng vẫn thực gầy, nhưng hiện tại, vẫn có tinh thần hơn lúc trước.

Sắc mặt hồng nhuận, nhìn qua cũng không khác người bình thường lắm.

Bộ dáng cũng càng ngày càng đẹp.

Ngũ quan tinh xảo tuấn mỹ, đôi môi hồng nhuận.

Dáng người cao gầy, ngồi ở chỗ kia nếu không nói lời nào sẽ làm người khó phân biệt sống mái.

Nhưng chỉ cần nói một lời, thanh âm nam nhân cực kỳ rõ ràng.

Hắn không thích mặt trời, nếu Tô Yên không ở nhà hắn sẽ kéo toàn bộ rèm ở trong phòng, che kín mọi ánh nắng.

Trong phòng âm âm u u.

Sau đó ngồi ở trên sô pha, duy trì một tư thế.

Hắn giống như rất thích phát ngốc, ngồi xuống là có thể ngồi một ngày, không nói một lời.

Tiểu Hoa vừa mới bắt đầu còn tưởng rằng hắn sinh bệnh.

Thậm chí muốn hữu hảo vươn tay " máy móc " giúp hắn nhìn xem.

Kết quả cẩn thận kiểm tra, hoàn hảo, bệnh gì cũng không có.

Hết thảy đều bình thường.

Tiểu Hoa cân nhắc nửa ngày, chỉ có thể mạnh mẽ ấn một cái lý do cho nam chủ đại nhân.

Ưm.... nam chủ đại nhân thích ở nơi tối tăm, sẽ không nhúc nhích, ngồi ngốc một mình.

Nhưng mà sau đó, nhìn được bộ dáng cao hứng của nam chủ đại nhân mỗi lần nhìn thấy ký chủ về nhà.

Tiểu Hoa trong đầu một hiện lên một ý tưởng.

Không phải là, nam chủ đại nhân ngồi một ngày ở chỗ này chính là vì chờ ký chủ trở về đi??

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi