NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Tinh Niệm

Cái ý tưởng này hiện lên, tức khắc hình tượng nhóc nam chủ đại nhân đáng thương liền hình thành ở trong đầu Tiểu Hoa.

Hơn nữa là càng nghĩ, càng cảm thấy đúng.

Buổi chiều ba giờ hơn, Tô Yên khó có khi trở về nhà sớm.

Vừa vào nhà, nhìn căn phòng tối tăm, duỗi tay bật đèn.

Diệp Tiêu vẫn luôn ngồi ở trên sô pha, đôi mắt tức khắc cao hứng đến sáng.

Hắn đứng lên, trên khuôn mặt tuấn mỹ kia còn mang theo ửng đỏ.

Tựa hồ có chút thẹn thùng.

Nhưng vẫn lấy hết can đảm hô một tiếng

"Tô Yên."

Hai chữ thực bình thường, nhưng mỗi một lần Diệp Tiêu hô ra miệng, đều cần phải gom đủ rất lớn dũng khí, ở đàng kia do dự thật lâu.

Sau khi gọi xong, mới phát hiện trên tai Tô Yên có tai nghe, không biết đang trò chuyện với ai.

Thường thường đáp một tiếng, tỏ vẻ đang nghe.

Cô đi đến trước mặt Diệp Tiêu, ôm lấy hắn.

Sau đó, nhấc chân đá một chút người máy Tiểu Hoa bên cạnh.

Tức khắc Tiểu Hoa liền ra tiếng

"Diệp Tiêu tiên sinh thân thể hết thảy bình thường."

Nói xong, Tiểu Hoa chậm rì rì xoay bánh xe, đi vào trong phòng.

Hừ, mỗi một lần ký chủ trở về, trong ánh mắt chỉ có Diệp Tiêu, đều không có nó.

Mỗi một lần đều ôm Diệp Tiêu, chẳng những không ôm nó còn sẽ đá nó một chân, buộc nó nói tình trạng thân thể hàng ngày của Diệp Tiêu.

Ngược đãi, đây là ngược đãi hệ thống!

Tiểu Hoa không ngừng ở Tô Yên trong đầu lặp lại hai chữ " ngược đãi " này.

Diệp Tiêu đứng ở trước sô pha, vẫn luôn chờ cô nói chuyện điện thoại xong.

Đợi được một lúc, hắn do do dự dự như có chuyện muốn nói.

Không biết vì nói cái gì, gương mặt đỏ trong một cái chớp mắt.

"Em còn chưa có hôn ···."

Lời nói còn chưa nói xong, liền nghe Tô Yên nhắm mắt lại ngồi ở trên sô pha, một câu lãnh đạm

"Câm miệng."

Diệp Tiêu thân thể lập tức cứng đờ ở đằng kia.

Lâu như vậy, Tô Yên vẫn luôn đối tốt với hắn, có thể nói chỉ cần hắn mở miệng, Tô Yên sẽ không từ chối.

Lần chỉ trích bất ngờ này, làm hắn nháy mắt cứng lại.

Sắc mặt nháy mắt tái nhợt xuống dưới, vô thố đứng ở chỗ đó, không biết nên làm cái gì bây giờ.

Hơi há mồm, muốn nói gì đó, nhưng cô không muốn nghe chính mình nói chuyện.

Diệp Tiêu cúi đầu, nỗ lực muốn thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình.

Cô, ghét bỏ hắn sao?

Trong óc vô số suy nghĩ hiện lên.

Ở trong phòng ngủ, người máy Tiểu Hoa truyền đến một tiếng thật mạnh

"Hừ! Người xấu!"

Nói xong, an tĩnh.

Trong đầu Tô Yên rốt cuộc cũng an tĩnh.

Cũng không biết do Tiểu Hoa sống trên người máy hay không.

Nó trở nên nói nhiều cực kỳ.

Không ngừng ở trong đầu cô lải nhải.

Thế cho nên cô không nhịn được quát nó.

Ngày thường bởi vì có khi ở trong đầu giao lưu cùng Tiểu Hoa, có khi đối mặt nói chuyện cùng người máy.

Thế cho nên cô không có phát hiện tự mình nói ra thành lời.

Sau khi yên tĩnh một lúc lâu.

Cô cho rằng người bên kia cũng đã nói xong.

Liền lấy xuống tai nghe, tắt đồng hồ điện tử.

Chờ đến khi cô làm xong hết thảy, liền phát hiện Diệp Tiêu giống như gậy tre, cứng đờ đứng cách cô nửa thước.

Cúi đầu không nói một lời nói.

Cô sửng sốt

"Làm sao vậy?"

Diệp Tiêu lắc đầu, há mồm

"Không ····"

Ý thức được chính mình nói ra lời, hắn ngẩng đầu thật cẩn thận nhìn Tô Yên liếc mắt một cái, sau đó, sắc mặt kinh hoảng ngậm miệng lại.

Cô không muốn hắn nói chuyện.

Chính mình nếu còn nói nữa, liền khiến cô phiền.

Tô Yên thấy hắn hôm nay có chút kỳ quái.

Vì có thể sớm một chút trở về, cơm trưa cũng chưa ăn, vẫn luôn mở họp.

Rốt cuộc bố trí tốt chiến lược đối chiến tinh cầu CY3.

Họp xong đã trực tiếp về nhà.

Còn tưởng rằng hắn sẽ thực vui vẻ.

Nhưng mà nhìn dáng vẻ của hắn, kinh hoảng thất thố còn nhiều hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi