NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Tinh Niệm

Cô dừng một chút.

Đứng dậy, đi đến trước mặt Tôn Vô Thịnh, đè thấp thanh âm ở bên tai hắn nói

"Khẳng định phải chết."

Tôn Vô Thịnh cả người cứng đờ, không thể tin tưởng.

Tô Yên sắc mặt không có gì thay đổi, đứng thẳng thân thể,

Lãnh đạm rơi xuống một câu

"Tự mình lựa chọn."

Nói xong, đi ra ngoài.

······.

Vốn tưởng rằng chuyện Tôn gia đến đây cũng đã hạ màn.

Cho đến một ngày nào đó buổi tối.

Tô Yên từ quân khu về đến nhà, khi tới cửa nhà.

Còn chưa mở cửa, liền nghe được một thanh âm âm trầm

"Tô Yên."

Tô Yên đang muốn mở cửa, động tác dừng một chút.

Xoay người.

Ở trên đường cái.

Tôn Hi đứng nơi đó, trong tay nắm một cây chủy thủ.

Trên khuôn mặt âm nhu tràn đầy ác độc.

Tô Yên liếc mắt một cái, không nói gì.

Tôn Hi từng bước một tới gần Tô Yên, từng câu từng chữ

"Ngươi làm hại tôi cửa tan nhà nát, khiến tôi đến nông nỗi này, không giết ngươi thì không thể giải được mối hận này!"

Giọng nói vừa dứt, Tôn Hi đã ra tay, sau đó giao triền cùng Tô Yên.

Ba phút sau, phanh!

Tô Yên ấn tay Tôn Hi, ấn người ở một thân cây bên cạnh.

Chủy thủ trong tay Tôn Hi rơi xuống đất.

Hắn thở hồng hộc, vẻ mặt chật vật.

Tô Yên nhìn hắn

"Ngươi nên ở trong ngục giam."

Tôn Hi từ bỏ dãy dụa, ngửa đầu nở nụ cười.

Dựa vào đại thụ cười thật lâu.

Sau đó hắn cúi đầu, ra tiếng

"Tô Yên, có chuyện ta muốn cô biết một chút."

Tô Yên

"Ta không có hứng thú."

Mặt Tôn Hi cùng thân cây tiếp xúc, đè đến thay đổi hình dạng.

"Dù là liên quan đến đến an toàn của Diệp Tiêu, cô cũng không quan tâm?"

Tô Yên như cũ lãnh đạm.

Nửa ngày sau

"Nói"

Tôn Hi giật giật cánh tay

"Tôi có điều kiện, trước buông tôi ra."

Tô Yên hạ mắt, buông lỏng tay ra.

Mới vừa vừa buông tay, Tôn Hi liền thấy được cửa biệt thự mở ra.

Tôn Hi trong mắt hiện lên quang mang.

" Tôn Hi tôi sẽ yêu Tô Yên cả đời, vĩnh viễn không thay đổi.

Tôi sẽ chờ em ở chỗ đã hẹn trước!

Cứ để cho tên chồng vô dụng kia của em sống cô độc trong quãng đời còn lại đi!"

Nói xong, Tôn Hi trên mặt hiện lên đắc ý, cố tình gây xích mích một chút cho Tô Yên.

Ngay khi Tô Yên muốn ra tay, Tôn Hi nhanh chóng di động rời đi.

Tô Yên nhìn phương hướng hắn rời đi, thổ lộ

"Tang Lạc, đừng để ta bắt được ngươi."

Tôn Hi lúc này hẳn là ở trong ngục giam.

Ngục giam Quân khu thủ vệ nghiêm ngặt, đối Tôn thị gia tộc cực kỳ coi trọng, đặc biệt là tại thời điểm thẩm vấn này.

Căn bản không có khả năng chạy ra.

Người có thể gần như trăm phần trăm bộ dáng giống Tôn Hi, trừ bỏ Tang Lạc không có người khác.

Đặc biệt là lời nói cuối cùng trước khi rời đi kia.

Liền nghe vị trí cửa truyền đến thanh âm non nớt của Tiểu Hoa

"Chủ nhân, chị có người điên cuồng theo đuổi a."

Tô Yên quay đầu lại, sau đó liền nhìn thấy Diệp Tiêu đứng ở cửa.

Mặc áo ngủ, vô thố nắm chặt một góc áo ngủ.

Tô Yên nghĩ lại một chút.

Cô ta khẳng định là thấy được Diệp Tiêu đi ra, mới có thể nói lời như vậy.

Cô thở dài, đi đến trước mặt Diệp Tiêu.

"Hắn vừa mới cố ý nói như vậy, muốn châm ngòi ly gián."

Diệp Tiêu mắt trông mong nhìn cô, nhỏ giọng nói

"Anh có phải thực vô dụng hay không?"

Tô Yên vừa thấy, hắn dường như thật sự bị lời nói kia ảnh hưởng tới rồi.

Cô lắc đầu

"Anh rất hữu dụng."

Diệp Tiêu cúi đầu, thực hổ thẹn

"Anh, không thể kiếm tiền nuôi em, còn luôn dán cùng em ở bên nhau, anh, ······"

Trước kia Diệp Tiêu không phát hiện, vừa mới nãy nghe được người kia nói ra lời đó, hắn mới phát hiện, cho tới nay đều là cô ở nuôi mình.

Hắn chẳng những vô dụng, lại còn là gánh nặng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi