NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Tinh Niệm

Bởi vì Tô Yên đứng ở bậc thang, cho nên cao hơn Diệp Tiêu một ít.

Hắn cúi đầu, thế cho nên cô không thấy rõ biểu tình của hắn.

Nhưng là đại khái có thể nghĩ được là bộ dáng gì.

Tô Yên nhéo cằm để hắn ngẩng đầu lên.

Nhìn hắn thật lâu, sau đó nói một câu

"Anh cũng biết mình thực dính người, không thể nuôi em?"

Diệp Tiêu vừa nghe cô nói, càng vô thố.

Xấu hổ lại muốn cúi đầu, kết quả Tô Yên nhéo hắn cằm không cho hắn cúi xuống.

Sau đó, dán lỗ tai hắn, thấp giọng

"Sợ cái gì, lại không phải không nuôi nổi anh. Chúng ta đã kết hôn, anh hẳn là yên tâm thoải mái để em nuôi anh."

Vừa dứt lời, Diệp Tiêu mặt đỏ bừng lại đỏ bừng

"Anh, anh có thể làm những gì đây?"

Tô Yên nhìn hắn cẩn thận suy nghĩ thật lâu.

Xác thật, giống như không có việc gì có thể làm a.

Cuối cùng cô nói

"Phụ trách xinh đẹp, còn có, thực hiện nghĩa vụ phu thê."

Nghe Tô Yên nói, Diệp Tiêu lập tức liền thẹn thùng.

E thẹn gật đầu, ôm lấy Tô Yên

"Anh sẽ làm thực tốt."

Tô Yên vẫn không thể quên cảnh tượng ngày nọ.

Cô dừng một chút nói

"Thích thì tốt rồi."

Diệp Tiêu ngoan ngoãn gật gật đầu.

Rốt cuộc cũng dỗ được người a.

Tô Yên lôi kéo hắn

"Đi thôi, về nhà."

Nếu Tang Lạc xuất hiện.

Vậy khẳng định mọi chuyện sẽ không dễ dàng như vậy hiện tại nữa.

Cho nên Tô Yên cũng làm tốt chuẩn bị.

Nhưng là khiến cô không nghĩ tới chính là, người Tang Lạc nhìn chằm chằm, là Diệp Tiêu.

Tô Yên vẫn là như lúc trước, đúng giờ đi làm.

Hai giờ sau.

Người máy Tiểu Hoa đang luyện tập nấu canh xương sườn.

Nghe được tiếng chuông cửa vang lên, nó vội vàng đi mở cửa.

Vừa mở ra, không nghĩ tới là Tô Yên đã trở lại.

Người máy Tiểu Hoa non nớt nói

"Chủ nhân, sao chị đã trở lại rồi?"

Tô Yên liếc nó một cái, không trả lời, lãnh đạm hỏi

"Diệp Tiêu đâu?"

Diệp Tiêu nghe được thanh âm, từ trong phòng đi ra.

Nhìn thấy Tô Yên đã trở lại, trước mắt sáng ngời.

"Em, hôm nay trở về sớm như vậy?"

Tô Yên gật gật đầu, nói

"Đi thôi, mang anh đi nơi này."

Diệp Tiêu nghi hoặc

"Đi chỗ nào?"

"Bí mật."

Nói xong, Tô Yên đi ra ngoài.

Chờ ngồi trên xe, Tô Yên không biết vì sao nhẹ nhàng thở ra.

Thực mau Diệp Tiêu cũng ra tới.

Vốn là muốn lên ghế phụ, kết quả nhìn đến trên ghế phụ có một ít đồ vật.

Hắn yên lặng kéo ra cửa sau, ngồi xuống.

Xe nhanh chóng chạy đi, thực mau tới một mảnh đất trống.

Tô Yên đi xuống xe.

Diệp Tiêu cũng thành thành thật thật đi xuống.

Tô Yên mặc một thân quân trang, nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Tiêu

"Thích nơi này không?"

Ánh mắt Diệp Tiêu vẫn luôn ở trên người Tô Yên, nhìn trong chốc lát.

Môi nhẹ nhấp một chút.

Như là không dám xác định.

Hắn tới gần Tô Yên.

Tô Yên thấy Diệp Tiêu một câu cũng không nói, nghi hoặc

"Anh làm sao vậy?"

Diệp Tiêu nhỏ giọng nói

"Cảm thấy em hôm nay hơi khác."

Thân thể Tô Yên cứng đờ, cô gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Tiêu.

Khó có khi lộ ra cười nhạt, đi đến trước mặt Diệp Tiêu, một bàn tay dừng ở trên vai hắn.

Nhẹ giọng nói

"Đương nhiên là có chút khác, bởi vì, em hôm nay muốn giết anh a."

Nói xong vẽ ra một độ cung hoàn mỹ.

Một thanh đao màu đỏ có hình dạng kỳ quái, phụt một tiếng thọc vào bụng Diệp Tiêu.

Diệp Tiêu kêu lên một tiếng.

Bốn phương tám hướng dây đằng đã cuồn cuộn mà đến.

Công kích tới Tô Yên.

Người nọ thân hình mạnh mẽ nhanh chóng nhảy ra bên ngoài hai bước, thực mau thanh đao kỳ quái kia bắt đầu biến to.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi